[Anh Bang Hệ Liệt] Tuyệt Đối Hấp Dẫn

Chương 42: Phiên ngoại 4




Ngày hôm sau.

Tiểu Khả Ái đã tốt hơn, cũng không khóc lóc chỉ có chút sa sút tinh thần, tiều tụy, đại khái là không ngủ được?

Anh Lạc Ngưng chỉ chừa mỗi y ở trong phòng, bởi vì nếu muốn cùng Tiểu Khả Ái câu thông, thì phải tiêu tốn một phen công sức, nếu hoàn cảnh lại làm y khẩn trương chỉ sợ lại giống tối qua.

“Tiểu Khả Ái, tốt hơn nhiều?” Anh Lạc Ngưng hỏi Tiểu Khả Ái đang ngồi an vị ở bên cạnh, nhu thuận giống một con mèo nhỏ.

“Hảo...” Tiểu Khả Ái vừa nói vừa gật đầu.

“Ta đây có thể hỏi ngươi?” Anh Lạc Ngưng phát hiện ánh mắt y vẫn sưng sưng không tiêu nước.

“Hỏi... Không...” Tiểu Khả Ái lắc đầu, dường như không muốn trả lời.

“Nhưng ta là muốn hỏi, Tiểu Khả Ái, ngươi có biết ngươi phạm vào quy củ chứ?” Anh Lạc Ngưng tận lực nói ôn hòa để tránh doạ sợ y.

“Ân...” Tiểu Khả Ái gật gật đầu, hơi hơi phát run.

“Đừng sợ, ngươi thành thật nói cho ta biết, ta sẽ không phạt ngươi.” Anh Lạc Ngưng cảm giác được y đang sợ hãi, chỉ có thể cùng y cam đoan tuyệt đối không xử phạt.

Phạm vào quy củ Dạ Sắc, là phải trả giá đại giới. Chính là vì không có người nào phạm qua, cho nên cũng không biết đến tột cùng là đại giới gì, duy nhất có thể xác định chính là tiền kiếm được ở Dạ Sắc đều có thể bị tịch thu toàn bộ, tiền của bọn họ trừ bỏ mỗi tháng tiêu vặt ra, toàn bộ đều bị khống chế ở dưới tài khoản của Dạ Sắc, thẳng đến khi bọn họ rời đi ngày nào đó mới trả lại toàn bộ cho bọn họ. Cho nên tưởng tượng tới đó, thật sự không có người ngốc nào tùy tiện trộm trốn đi, nếu đã đến Dạ Sắc muốn kiếm tiền thì không được có đạo lý như vậy.

“Ân...” Tiểu Khả Ái lại gật gật đầu.

“Ngươi vì sao muốn chạy trốn?” Anh Lạc Ngưng hy vọng y nguyện ý nói cho chính mình mới tốt.

“Không trốn... Thực...” Tiểu Khả Ái vẫn là không có biện pháp hảo hảo nói ra đầy đủ câu cú, Anh Lạc Ngưng chỉ có thể theo từng chữ y nói ra tìm dấu vết.

“Ngươi là nói... Ngươi không trốn sao?” Anh Lạc Ngưng hỏi lại y.

Tiểu Khả Ái điên cuồng gật đầu, muốn chứng minh y trong sạch.

“Vậy vì sao, ngươi lại bị từ sân bay bắt trở về?”

Anh Lạc Ngưng nghe cấp dưới nói, khi tìm được Tiểu Khả Ái ở sân bay còn mang theo hành lý, thậm chí ngay cả vé máy bay đều mua lòng.

“Không đúng... Thực... Không trốn... Không...” Tiểu Khả Ái rất muốn nói cho Anh Lạc Ngưng chính mình không trốn, nhưng y không có biện pháp hảo hảo biểu đạt, y rất lo lắng.

“Từ từ... Tiểu Khả Ái...” Anh Lạc Ngưng bị y làm mơ hồ, nên muốn thay đổi phương thức mới.

Anh Lạc Ngưng xuất ra ghi chép trong khách sạn, là bọn tiếp khách công quan Dạ Sắc ghi lại.

Cậu phát hiện gần nhất Tiểu Khả Ái có một khách nhân mới, thường bồi hắn ngồi bàn, hơn nữa cũng cùng Tiểu Khả ái có từng bước quan hệ.

Tuy rằng công quan Dạ Sắc có thể tự quyết định muốn cùng khách nhân làm hay không, nhưng xem ghi chép của Tiểu Khả Ái mà nói, hai năm này cũng không qua năm khách nhân, hơn nữa cũng chỉ có ghi chép một lần. Nhưng vị khách nhân gần nhất này, một tháng tới nay đã cùng Tiểu Khả Ái từng có hai, ba lượt ra ngoài, nghĩ thế nào cũng đều có điểm khả nghi.

“Cùng hắn có quan hệ sao?” Anh Lạc Ngưng mở sổ ghi chép, chỉ chỉ ảnh của khách nhân phía trên.

Tiểu Khả Ái vừa thấy ảnh kia sắc mặt liền tái nhợt, y không dám gật đầu cũng không dám lắc đầu, chỉ cứng ngắc tại chỗ.

“Quả nhiên là hắn sao? Ta đây tìm hắn hỏi một chút.” Anh Lạc Ngưng nhìn phản ứng của Tiểu Khả Ái là biết đại khái với người này có quan hệ, vậy trực tiếp tìm đối phương lại hỏi thì sẽ rõ ràng nhanh chóng hơn.

“Hắn... Không có... Sai...” Tiểu Khả Ái kéo tay Anh Lạc Ngưng lại, bắt đầu đối cậu lắc đầu.

“Ngươi đừng sợ, chỉ hỏi một chút, sẽ không đối hắn làm gì.” Anh Lạc Ngưng sờ sờ đầu trấn an y.

Tiểu Khả Ái tuy rằng vẫn gắt gao kéo tay cậu, nhưng cuối cùng cũng gật gật đầu, y tin tưởng lời Anh Lạc Ngưng nói.

*-*-*-*-*-*

Anh Lạc Ngưng vốn muốn cấp dưới tìm nam nhân kia tới, không nghĩ tới nam nhân kia lại tìm tới cửa, còn chỉ rõ muốn tìm chính mình.

Nam nhân này kêu Dư Chấn Duy, tất nhiên phương thượng một thế lực tiểu Bang, không phải bang chủ, chính là cán bộ trong bang.

Lúc Anh Lạc Ngưng vào thì Dư Chấn Duy cũng đứng lên đối cậu có lễ, cậu nhìn kỹ nam nhân trước mắt, đại khái trên dưới khoảng 30 tuổi, so với chính mình lớn hơn vài tuổi.

Dư Chấn Duy cũng đang đánh giá Anh Lạc Ngưng, hắn không phải chưa thấy qua cậu, nhưng tiếp xúc gần gũi như thế vẫn là lần đầu tiên, hắn phát hiện Anh Lạc Ngưng thật sự đẹp đến không tưởng nổi, ngay cả vừa khi cùng cậu bắt tay, đều phải sợ chính mình thô khí lộng thương cậu, cho nên nắm rất nhẹ.

“Ngồi xuống đi.” Anh Lạc Ngưng nói. Dư Chấn Duy thì chờ cậu ngồi mới đi theo ngồi xuống.

“Vừa lúc, tôi cũng có chút chuyện muốn tìm anh.” Anh Lạc Ngưng đối hắn nói.

Dư Chấn Duy thoạt nhìn là người thô lỗ, nhưng không nhìn kĩ hành động thì rất khó phát hiện một mặt khác.

“Tôi cũng có chuyện muốn nói với tam thiếu gia.” Dư Chấn Duy nói.

“Vậy anh nói trước đi.” Anh Lạc Ngưng rất muốn biết hắn muốn cùng cậu đàm cái gì?

“Tiểu Khả Ái y... Không có việc gì đi...?” Dư Chấn Duy không biết vì sao nói đến Tiểu Khả Ái lại có vẻ nhăn nhó.

Anh Lạc Ngưng nhìn phản ứng của hắn, càng cảm thấy Tiểu Khả Ái chạy trốn nhất định cùng hắn có quan hệ.

“Tại sao hỏi như thế?” Anh Lạc Ngưng hỏi hắn.

Dư Chấn Duy nhìn nhìn Anh Lạc Ngưng, suy nghĩ vẫn nên thẳng thắn thì hơn, mọi chuyện dù sao cũng là chính mình dựng lên.