Tuyệt Đối Phục Tòng

Chương 31: Tuyệt đối phục tòng 31




Mỗi lần nhìn Anh Thiên Ngạo vì chuyện Anh Lạc Ngưng liền biến thành như vậy, y đều cảm thấy y thực uất ức, cái tên Anh Thiên Ngạo cuồng ngạo kia tiêu thất, biến thành một người bình thường.

Mà Hàn Tử Hằng y, ghét nhất Anh Thiên Ngạo bị như vậy.

Y vì sùng bái Anh Thiên Ngạo mới nguyện ý tử tâm đi theo hắn, y không muốn Anh Thiên Ngạo vô dụng như vậy.

Hiện tại hắn lại vì Anh Lạc Ngưng, đã buông tha cho sự kiên trì. Nếu như vậy, lúc trước y sẽ không đem Hứa Kính Quốc đá khỏi a! Khiến y mệt mỏi giúp hắn xử lý nhiều như vậy, thật vất vả quay về quỹ đạo, vừa muốn toàn bộ đều phủ định, vậy trong khoảng thời gian trước tới nay cố gắng của y rốt cuộc thành cái gì?

Người nói muốn làm bang chủ là hắn, nói muốn y ở bên cạnh hiệp trợ hắn cũng là hắn, nhưng do đâu chỉ cần đụng tới Anh Lạc Ngưng, người này sẽ hoàn toàn biến thành một tên ngu ngốc?

Chỉ là một Anh Lạc Ngưng, liền dễ dàng quật ngã đảo lộn Anh Thiên Ngạo.

Mà y đi theo hắn vì hắn làm này, làm kia, không đổi lấy một lời cảm tạ, có khi còn phải thừa nhận hắn đối đãi chính mình lãnh ngôn, rốt cuộc đối Anh Thiên Ngạo mà nói, Hàn Tử Hằng y tính là cái gì?

Tựa như hắn nói, y chính là “Bảo tiêu tư nhân” mà thôi sao?

Kháo! Nếu hắn để ý Anh Lạc Ngưng như vậy còn đối y làm loại chuyện kia?! Thật sự là một cái tên mạc danh kỳ diệu!

*-*-*-*-*-*

Hai ngày sau, Hứa Kính Quốc thật sự tìm tới cửa, còn mang theo Anh Lạc Ngưng.

Bọn họ rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, bởi vì Anh Lạc Ngưng tựa như Hàn Tử Hằng nói, lông tóc vô thương. Hứa Kính Quốc quả thật là muốn dùng cậu làm điều kiện trao đổi.

Hứa thúc thúc, Lạc Ngưng quả nhiên chỗ ngài!” Anh Mị Sí dẫn đầu làm khó dễ, đợi hai ngày mới nhìn đến Anh Lạc Ngưng, cục đá treo trong lòng rốt cục đã thả xuống.

“Ai nha, tam thiếu gia chẳng lẽ không nói cho các cậu biết ở chỗ tôi làm khách sao?” Hứa Kính Quốc nói dối mặt không đỏ khí không suyễn.

“Làm khách? Loại này ngài cũng nói ra được!” Anh Mị Sí đối hắn cười nhạt.

“Ha hả, bất quá, tôi còn thật sự vui vẻ khi các cậu yên tâm để tam thiếu gia ở chỗ tôi.”

Hứa Kính Quốc vốn có ý nói mát, hắn kỳ thật không nghĩ tới Anh Thiên Ngạo lại trầm khí như vậy, vốn nghĩ hắn sẽ lập tức đánh tới cùng hắn hỏi người, kết quả không có, điều này khiến hắn sợ hãi nghi ngờ quỷ kế nên không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhưng hai ngày đều trôi qua, một chút động tĩnh cũng chưa có, hắn cũng chỉ vờ đến dò xét thực hư.

“Nếu phải đi làm khách, cũng không có gì phải lo lắng đi?” Anh Thiên Ngạo rốt cục mở miệng nói.

Nhìn khuôn mặt hắn quá mức bình tĩnh, ngược lại khiến trong lòng Hứa Kính Quốc không khỏi phỏng đoán.

“Vẫn là đại thiếu gia sáng ý.” Hứa kính Quốc đáp cười.

“Nhưng ta thấy, nếu Lạc Ngưng phải đi làm khách, ngài trói Lạc Ngưng làm gì?” Anh Thiên Ngạo nói tiếp.

“Ha hả, đại thiếu gia, đại gia sẽ không nói đến nói đi, cậu có biết ta muốn chính là cái gì?” Hứa Kính Quốc đem lời nói ra, dù sao giả bộ cũng không có ý nghĩa gì.

Ác? Ngài muốn cái gì?” Anh Thiên Ngạo đứng lên, Hàn Tử Hằng có điểm lo lắng hắn sẽ xúc động hành động.

“Đại thiếu gia, cậu hôm nay làm sao vậy, vẫn theo ta nhiễu tới nhiễu lui?” Hứa Kính Quốc nói.

“Không nhiễu cũng có thể, bất quá ngài muốn ta cho một đường khẩu phải không?” Anh Thiên Ngạo nói.

Nghe hắn nói, Hàn Tử Hằng nghĩ, xem ra vẫn không ngăn cản được Anh Thiên Ngạo.

“Đương nhiên, chỉ cần cậu nguyện ý cho ta, tam thiếu gia hiện tại là có thể về nhà với các cậu đoàn tụ.” Anh Lạc Ngưng quả nhiên là vết thương trí mệnh của Anh Thiên Ngạo.

Hắn nói như thế nào cũng là nhìn bọn họ lớn lên, cho nên hắn thực hiểu Anh Lạc Ngưng chính là bảo bối của Anh Thiên Ngạo, trình độ hắn bảo hộ Lạc Ngưng chỉ sợ ngay cả Lí Khiêm cùng Anh Vũ Bùi còn kém hơn, cho nên hắn mới có thể đi bước này.

“Hứa Kính Quốc, ngài nghe rõ, cái gì ta cũng sẽ không cho ngươi.” Chính là, Anh Thiên Ngạo lại nói như vậy.

“Đại thiếu gia, cậu nói như vậy ta có thể mất hứng, cậu không biết là Anh gia các cậu thiếu ta nhiều lắm sao?” Hứa Kính Quốc ám chỉ chính là, Anh Thiên Ngạo qua cầu rút ván.

“Thiếu ngài? Ngài cho là nài vì Anh bang làm được cái gì?” Anh Thiên Ngạo cho tới bây giờ đã không thích người này, hắn cảm thấy Hứa Kính Quốc căn bản không phải người có năng lực, chì là đi theo phụ thân nổi tiếng uống cay mà thôi, điểm ấy hắn thủy chung bất mãn.

“Cậu chớ quên, phụ thân cậu có bao nhiêu nể trọng ta!” Hứa Kính Quốc dắt dối, dù sao bọn họ cũng không biết hắn chỉ là một quan sư trên danh nghĩa thôi.

“Đó là cha ta, mà ta là ta.” Thái độ Anh Thiên Ngạo đang nói cho Hứa Kính Quốc, không cần lấy sự tình trước kia đến áp hắn, hắn là hoàn toàn không đem hắn để vào mắt.

“Anh Thiên Ngạo ngươi!!” Hứa Kính Quốc bị nam nhân trước mắt làm sinh khí, loại thái độ này làm người ta chán ghét muốn chết, hoàn toàn không thể lý giải cỗ cuồng ngạo tự tin kia là từ đâu tới?!

Nếu mềm không được, vậy hắn phải mạnh bạo!

Hứa Kính Quốc ôm Anh Lạc Ngưng bên cạnh, xuất súng ra để ở huyệt thái dương cậu.

“Ngươi muốn làm gì?! Mau buông súng xuống cho ta!” Một màn này làm cho Anh Mị Sí hoảng sợ.

“Ha hả, Anh Thiên Ngạo, ta thật muốn nhìn thái độ của ngươi có bao nhiêu cường ngạnh, đường khẩu cùng Anh Lạc Ngưng, ngươi chọn một cái đi.” Hứa Kính Quốc cười lạnh, cũng không tin Anh Thiên Ngạo còn có thể thờ ơ.

Anh Mị Sí nhìn Anh Thiên Ngạo, hy vọng hắn đáp ứng đối phương, trước bảo trụ Lạc Ngưng nói sau.

Hàn Tử Hằng cũng nhìn Anh Thiên Ngạo, nhưng y hy vọng hắn có thể lấy đại cục làm trọng, không cần xúc động.

Cuối cùng, Anh Thiên Ngạo lựa chọn xoay thân, thanh âm phi thường lãnh.

“Đường khẩu là không có khả năng đưa cho ngươi, ngươi đi đi.”

Anh Thiên Ngạo nói xong lập tức rời khỏi, khiến Hứa Kính Quốc căn bản không kịp cùng hắn cò kè mặc cả.

Anh Mị Sí vừa thấy Anh Thiên Ngạo cư nhiên cứ rời khỏi như vậy, mắt choáng váng, vậy hắn chỉ có thể dựa vào chính mình cứu Lạc Ngưng, nhưng Hàn Tử Hằng lại trước một bước chặn hắn, không cho hắn qua.

“Đại thiếu gia nói, để hắn đi.” Ánh mắt Hàn Tử Hằng nói cho Anh Mị Sí, nếu hắn dám ra tay y sẽ phụng bồi.

Cho nên Anh Mị Sí chỉ có thể trơ mắt nhìn Anh Lạc Ngưng lại bị mang đi.

Hắn thật sự không thể lý giải đại ca rốt cuộc bị làm sao vậy? Hàn Tử Hằng bị làm sao vậy?