Tuyệt Đối Rung Động

Chương 17




Trở lại trường học vào thứ hai, người sáng suốt đều nhìn ra Nhan Hi không bình thường, có cảm giác âm u đầy tử khí.

Học sinh giỏi ngồi cùng bàn rút ra một quyển từ điển thật dày đưa cho cô, trang đầu của từ điển lại viết “Good good study, day day up” một từ lóng phổ biến trong trường học.

“Nỗ lực học tập, mỗi ngày tiến về phía trước!”

Dùng bút chĩa vào các chữ cái tiếng Anh, Nhan Hi lẩm bẩm: “Học sinh giỏi cũng ăn khói lửa nhân gian hả.”

Học sinh giỏi ngồi cùng bàn bứt giấy nháp sột soạt viết xuống một hàng từ vựng tiếng Anh rồi đọc lên: “Study hard and make progress.”

Nỗ lực học tập, đạt được tiến bộ.

“Ừm.” Cô đáp lại một cách máy móc, sườn mặt gối lên cánh tay nằm nhoài trên bàn, một bàn tay liên tục lật trang, cũng không biết đang xem cái gì.

Thấy trạng thái này của cô, học sinh giỏi và Thẩm Tiếu Ngôn nhìn nhau rồi bất đắc dĩ xua tay.

Thừa lúc Nhan Hi không chú ý, Thẩm Tiếu Ngôn lặng lẽ kéo học sinh giỏi ngồi ở hàng ghế phía sau, hai người túm tụm khe khẽ nói nhỏ, “Tớ hoài nghi, cậu ấy thất tình.”

Khóe miệng học sinh giỏi nhếch lên, hai mắt phóng xạ ra ánh sáng tám chuyện: “???”

“Là hôm đó tớ gọi điện thoại với cậu ấy……”

Thẩm Tiếu Ngôn đại khái kết hợp hai việc mình hoài nghi và đưa ra đáp án là: Nhan Hi thích một chàng trai quen biết đã lâu nhưng chàng trai kia bởi vì một cô gái khác đã phân rõ giới hạn với cô, cho nên, cô rất đau lòng.

Học sinh giỏi mang vẻ mặt ngây thơ, “Nếu không trực tiếp hỏi cậu ấy xem cậu ấy nghĩ gì?”

“Suỵt!” Dựng ngón tay lên làm động tác im lặng, Thẩm Tiếu Ngôn nhẹ nhàng lắc đầu, “Không thể nói, cậu ấy thích chàng trai thích người khác, vốn dĩ tâm trạng đã không tốt, nhắc lại không phải là đâm dao vào trái tim người ta sao?”

“Có đạo lý.” Học sinh giỏi rất tán thành.

Vì thế, các cô ấy lén thương lượng là chú ý đến tình trạng của cô gần đây nhiều hơn.

Thư Vũ học cùng lớp rất chú ý tới tin tức của Nhan Hi, đương nhiên cũng phát hiện cô khuyết thiếu tinh thần, buổi sáng từng thăm hỏi cô một lần, “Người không thoải mái sao?”

“Không có.” Nhan Hi dựa vào trên bàn lười nhác trả lời không chớp mắt.

*

Bầu trời bên ngoài lớp học xám xịt như thể sắp mưa.

Buổi chiều tan học, hôm nay Nhan Hi không có sắp xếp khác, Tiêu Nhiễm cũng không hề đến “Thư viện học tập” với Hồ Tú Thủy, hai người có thể kết bạn về nhà.

Thấy cô xách cặp sách lên phải đi, Thư Vũ lập tức theo sát, từ khu dạy học đến sân thể dục, dần dần theo chân bọn họ kéo gần khoảng cách.

Tiêu Nhiễm đột nhiên ngừng tại chỗ, “Chị, em không đi chung với bọn chị nữa.”

Nhan Hi theo bản năng truy hỏi: “Em muốn đi đâu à?”

Cô ấy giải thích đơn giản: “Em để đồ ở phòng học.”

“À.” Nhan Hi gật đầu, “Vậy em đi lấy đi, chị chờ em.”

Họ đang đứng ở khu vực bãi đậu xe đạp, Nhan Hi không đi, Thư Vũ cũng chờ đợi với cô.

Thấy cô cả ngày đều không có trạng thái gì, Thư Vũ hơi lo lắng nhưng cảm thấy biểu cảm ngốc nghếch này của cô vô cùng đáng yêu, “Muốn uống trà sữa hay không, tớ mời cậu?”

“Trà sữa……”

Nhắc đến cái này, Nhan Hi lập tức nâng cao tinh thần nhưng cũng chẳng phải do rất muốn uống mà là nghĩ đến ngày đó……

Cô liên tục lắc đầu, kiên định từ chối: “Không uống, tớ không uống trà sữa.”

Giang Trì Chu đang đi bộ đẩy xe đạp nghe thấy rõ ràng giọng điệu bài xích, anh mím chặt môi, khuôn mặt nặng nề kéo ra khoảng cách với cô.

Nhan Hi nghiêng đầu sang một bên, cho đến khi bóng lưng kia biến mất trong tầm mắt.

Thư Vũ bên cạnh nhíu mày lại, có lẽ cậu biết nguyên nhân khiến tâm trạng Nhan Hi không vui.

Người thông minh sẽ không cố ý bóc vết sẹo của người khác, cậu đỡ xe đạp đi về phía trước, gió lạnh phả vào cổ khiến người ta ớn lạnh.

Thư Vũ nhẹ giọng nhắc nhở: “Hình như trời sắp mưa, chúng ta mau về nhà thôi.”

“Ừ, chờ Nhiễm Nhiễm tới rồi đi.”

Vừa dứt lời đã thấy Tiêu Nhiễm thở hồng hộc chạy tới, “Em lấy được rồi, chúng ta đi thôi.”

Cô ấy thở gấp gáp, khuôn mặt ửng hồng như được phủ thêm một lớp son phấn, mái tóc rối bù lòa xòa giữa hai lông mày tiện tay được đẩy ra.

“Em đừng chạy vội như vậy.” Nhan Hi thay cô ấy vỗ nhẹ lưng thuận khí rồi rút khăn giấy sạch ra từ trong cặp đưa cho cô ấy, “Nghỉ một lát trước đã.”

Khăn giấy gấp lại có mùi hoa nhẹ, Tiêu Nhiễm cúi đầu lau, cuối cùng cũng hiểu vì sao Nhan Hi có thể ở chung với một nhóm người tốt đến như vậy.

Có vài người trời sinh sẽ là mặt trời rực rỡ, sức sống của cô có thể nhuộm đẫm không khí, hấp dẫn mọi người.

Thỉnh thoảng, mặt trời sẽ cho bạn sự săn sóc đặc biệt, ai mà chẳng muốn lại gần …

*

Mưa nhỏ rơi xuống tí ta tí tách, còn chưa tới nhà thì người đã bị xối thành gà rớt vào nồi canh.

Giang Trì Chu chạy xe gấp gáp, quần áo mắc mưa còn chưa ướt đẫm.

Trong tay Tống Nhàn cầm dù, thấy con trai về đến nhà thì cũng yên tâm, “Mẹ mới vừa nói thì con đã về, thật tốt quá, bên ngoài trời đang mưa rất to.”

Sợi vải mỏng tung bay trên ban công theo gió lắc lư, mưa càng lúc càng nặng hạt.

Giang Trì Chu bị thúc giục trở về phòng thay quần áo bỗng nhiên xoay người cướp đi cây dù trong tay Tống Nhàn rồi đi dọc theo cửa, “Con đi ra ngoài một chuyến, đợi lát con trở về.”

“Con vừa trở về……”

Tiếng nói của hai mẹ con đã bị chặn lại bởi cánh cửa.

Một chiếc ô tô đen từ từ tấp vào, trên xe có bốn người và hai cây dù, Thư Vũ đưa ra kiến nghị: “Tớ đưa hai cậu vào rồi lấy dù về là được.”

Nhan Hi liên tục gật đầu, “Được nè, cảm ơn cậu nhiều lắm.”

Đây là xe riêng của nhà Thư Vũ, đặc biệt đón đưa cậu đi học tan học, số bọn họ tốt, trời mưa có xe để đi nhờ.

Nhan Hi còn nhớ rõ lúc biết nhau hồi cấp 2, mỗi ngày cô đều nhìn thấy xe đưa đón Thư Vũ, lớp học đều trêu chọc cậu là cậu ấm.

Không biết sao, sau khai giảng cấp 3 Thư Vũ đã đạp xe cùng bọn cô, có lần cô hỏi đùa, “Tớ nhớ rõ hồi cấp 2 cậu thường xuyên ngồi xe riêng của nhà, sao bây giờ lại cưỡi xe đạp giống bọn tớ vậy?”

Lúc ấy Thư Vũ trả lời là: “Trước kia như vậy hơi phiền phức, tớ cũng muốn giống các cậu.”

Cậu muốn tự do tự tại……

Ý nghĩ kéo về hiện thực, Nhan Hi và Tiêu Nhiễm đã cùng nhau căng dù, Thư Vũ đơn độc bung dù kề cận, ngẫu nhiên giao lưu vài câu.

Ba bóng người tiến lại gần, vào trước khi họ phát hiện ra, một bóng người cô đơn nửa đường quay lại và rẽ vào hành lang.

“Leng keng…” cửa thang máy vừa lúc mở ra, Giang Trì Chu gặp thoáng qua người qua đường, một mình tiến vào thang máy, nhanh chóng lựa chọn tầng lầu rồi đóng cửa.

Đứng ở dưới mái hiên tránh mưa, Nhan Hi nắm chặt cán dù rồi chào hỏi Thư Vũ: “Chờ một lát, tớ đột nhiên nhớ tới có chút việc, sẽ nhanh chóng trở lại.”

Không đợi bọn họ phản ứng, Nhan Hi đã bung dù chạy ra.

Có tổng cộng năm tòa nhà ở Gia Cảnh Uyển, đặc biệt phân chia ra một khu vực để đậu xe đạp, Nhan Hi chạy tới, nhìn thoáng qua đã thấy một chiếc màu đen quen thuộc.

Cô dừng chân và quay đầu trở về.

Khi còn nhỏ, ngày mưa có ba mẹ tới đón.

Chờ trưởng thành một chút, ba mẹ hai bên đều dặn dò con nhà mình sau này gặp được ngày mưa thì hỏi đối phương một chút xem có mang dù hay không, hỗ trợ lẫn nhau.

Bọn họ mặt ngoài đáp ứng những vẫn lén lút giấu sau lưng.

Sau đó có một lần, gặp được ngày mưa, Nhan Hi không mang dù.

Giang Trì Chu cầm dù khoe mẽ ở trước mặt cô rồi chạy đi với mấy người anh em trong lớp.

Nhan Hi mắc mưa về nhà, kết quả cảm mạo phát sốt, ho khù khụ suốt một tuần.

Tự đó về sau, Giang Trì Chu không bao giờ đùa cợt kiểu này với cô nữa, mặc dù bọn họ sẽ bởi vì cãi nhau tức giận chiến tranh lạnh nhưng ngày mưa vẫn sẽ đi hỏi đối phương có mang dù hay không.

Hiện tại nghĩ đến, thật đúng là…… Thói quen trở thành tự nhiên.

Trả lại dù cho Thư Vũ, hai chị em chào tạm biệt cậu, “Hôm nay thật sự đặc biệt cảm ơn, lần sau mời cậu uống trà sữa.”

Đây là lần đầu tiên Nhan Hi nở nụ cười trong hôm nay, tuy rằng không quá rõ ràng nhưng Thư Vũ đã rất thỏa mãn.

“Không gì đâu, ngày mai gặp.”

Nhìn theo Thư Vũ rời đi, hai chị em đồng thời bước vào thang máy, nhanh chóng đến tầng lầu đã định.

Trên nền hành lang, kéo dài đến tận cửa nhà họ Giang có dấu vết của đôi chân giẫm lên nước.

Cô nghĩ: Người kia hẳn là cũng vừa về đến nhà không lâu.

*

Mưa đông năm nay đến nhanh và đi cũng nhanh, sau khi trời quang mây tạnh, đội bóng rổ của trường lại bắt đầu một hiệp thi đấu mới.

Thẩm Tiếu Ngôn hấp tấp vọt vào phòng học rồi kéo Nhan Hi từ trên bàn, “Đi, đến sân bóng rổ xem kịch vui!”

Nhan Hi ngẩn ra, “Sao á?”

Thẩm Tiếu Ngôn ríu rít giải thích, “Nghe nói là lúc chơi bóng có hai đội cãi nhau, cuối cùng quyết định dùng trận bóng quyết định thắng bại, thật kích thích.”

Nói đến điểm mấu chốt, đại diện môn ngữ văn đột nhiên ngẩng đầu, Nhan Hi giơ tay túm lấy, “Học sinh giỏi đi chung đi.”

Một người kéo một người, ba người chạy ra khỏi lớp.

Sân bóng rổ rộng lớn vây không ít người, phần lớn là vì xem náo nhiệt.

Học sinh giỏi ngồi cùng bàn đẩy mắt kính rồi nhìn về phía mọi người, phát biểu nghi vấn: “Sao tụi con gái đều thích xem người ta chơi bóng rổ vậy?”

Với tư cách là bạn ngồi cùng bàn, Nhan Hi cảm thấy cần phải giải bài tập cho học sinh giỏi, “Không phải xem người ta chơi bóng rổ mà là xem người chơi bóng.”

Nghe nói là liên tiếp mấy ngày khối 11 đều luyện tập ở sân bóng kia, kết quả hôm nay một đám lớp 10 tới giành chỗ trước, bọn họ cũng chẳng ai chịu nhường ai, cuối cùng áp dụng phương thức PK.

Học sinh giỏi với ánh mắt sắc bén, liếc mắt một cái đã nhắm chuẩn người quen, “Kia là Thư Vũ à?”

Nhan Hi gật đầu, “Thật đúng là.”

Ánh mắt dõi theo tư thế hiên ngang trong sân bóng, Thẩm Tiếu Ngôn cười nói: “Ngày thường Thư Vũ hào hoa nho nhã, cảm giác như là một thư sinh yếu đuối, không ngờ lúc cậu ấy chơi bóng rổ đẹp trai như vậy!”

“Nếu cậu quen cậu ấy sớm hai năm, thật sưh đúng là thư sinh yếu đuối.” Nhan Hi tiết lộ ngọn nguồn.

Lúc mới vừa quen Thư Vũ, cậu thật sự là con mọt sách chỉ biết học tập, sau đó có lẽ là bởi vì cô thường xuyên khen “Chơi bóng rổ đẹp trai”, Thư Vũ bị kích thích mới hạ quyết tâm thắp sáng kỹ năng mới.

Hai đội lén PK đoạt địa bàn, nghe còn kích thích hơn thi đấu, những người chơi được chọn đều có kỹ năng tốt.

Từ trong miệng Thẩm Tiếu Ngôn nghe được tên Thư Vũ rất nhiều lần, Nhan Hi thuận miệng hỏi: “Sao cậu lại cổ vũ cho Thư Vũ?”

Thẩm Tiếu Ngôn trả lời theo lẽ đương nhiên: “Thư Vũ ở lớp chúng ta, không cổ vũ cho cậu ấy thì cổ vũ cho ai, mau mau, cùng nhau kêu nào.”

PK rất kịch liệt, ánh mắt Nhan Hi lại lướt qua một thiếu niên nhanh nhẹn khác trên sân bóng rổ, anh ở trên sân bóng với khí phách tao nhã.

“Dẫn bóng dẫn bóng……” Thẩm Tiếu Ngôn bắt lấy tay Nhan Hi, phấn khích hăng hái cổ vũ, đặc biệt chói mắt.

Trận đấu trên sân càng lúc càng trở nên căng thẳng, có lẽ đã bị giọng nói của Thẩm Tiếu Ngôn tẩy não, ý nghĩ của Nhan Hi đã không còn, vào thời khắc quan trọng để giành được bóng thì kêu lên với người kế bên: “Cố lên! Thư Vũ cố lên!”

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Giang Trì Chu cướp đi bóng rổ từ trong tay cậu rồi nhảy lên ném vào.

“Vào rồi!”

Bóng đã vào rổ, giành được chiến thắng là học sinh khối 11.

Những khán giả ủng hộ họ đã nhảy tại chỗ vì phấn khích với tiếng hô đinh tai nhức óc.

Đội thành công chiếm địa bàn phấn khích không thôi, Giang Trì Chu giơ tay lau mồ hôi trên trán, giọng nói cổ vũ trong trẻo vang vọng bên tai, ánh mắt anh như rơi xuống hầm băng, lạnh lẽo chìm vào sâu thẳm.

Không cẩn thận đối diện với tầm mắt sắc bén kia, cổ họng Nhan Hi thắt lại.

“Xin hỏi, có khăn giấy tiện cho mượn không?” Thư Vũ sải bước đi tới chỗ bọn cô xin khăn giấy.

Thẩm Tiếu Ngôn chọt chọt cô gái đang ngẩn ngơ bên cạnh, “Hi Hi, cậu có mang khăn giấy hay không?”

“À, có.” Cô hình thành thói quen mang theo bên người, thời điểm mấu chốt có thể có tác dụng.

Nhan Hi vươn tay lấy ra khăn giấy hương hoa từ trong túi đưa cho cậu, nhìn từ bên cạnh, gương mặt hai người đứng chung một chỗ cũng thật là hài hòa……

“Bịch …” bóng rổ bị ném xuống đất.

Một bóng người nhanh chóng lóe ra từ giữa sân bóng, lúc đi ngang qua Nhan Hi, anh vươn cánh tay dài ra ôm lấy phía sau cô rồi nhấc người lên, ôm hai chân cô đặt bên hông mình và trực tiếp ôm đi!