Tuyết Hồ

Chương 6




Tiểu hồ ly cao hứng trở về động, khi chứng kiến điểu sào trống rỗng, cả người cũng ngây dại.

Trong nháy mắt, nó tựa như đột nhiên bị sét đánh trúng, hoàn toàn không di chuyển, miệng nó có chút mở ra, tấm lụa rơi xuống đất cũng không hay biết.

Một lát sau, tiểu hồ ly đột nhiên giật mình, cước bộ không yên chạy vội tới tổ chim, không ngừng đảo quanh tổ chim, kinh hoảng mà thấp giọng gọi gọi.

Như thế nào không thấy rồi? Không thấy rồi? Chính mình rõ ràng đem hắn để ở bên trong? Tại sao không thấy rồi?

Kinh hoảng tiểu hồ ly ở trong sơn động tỉ mỉ mà tìm không dưới mười lần, nhân tiện ngay cả khe hở cũng không buông tha, nhưng mà trong sơn động trừ vài hòn đá đen láy, thì cái gì cũng không có, còn viên đá trắng trắng lưu lưu, chẳng thấy đâu cả.

Tiểu hồ ly gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, chưa từ bỏ ý định ở trong sơn động rộng lớn tìm kiếm Tiểu Bạch, nhưng mà kết quả đều là giống nhau.

Rốt cuộc Tiểu Bạch đi đâu rồi? Chẳng lẽ chạy trốn ra bên ngoài rồi?

Nghĩ có thể như vậy, tiểu hồ ly vội vàng chạy ra sơn động, tại trong U Cốc quật từng góc lên ba thước mà tìm Tiểu Bạch, nhưng vẫn là như cũ tìm không được.

Tiểu hồ ly thất hồn lạc phách mà ngồi xổm ở cạnh thủy đàm ngẩn người, cảm giác tâm lý trống trơn, bây giờ mặc dù ánh mặt trời có sáng, nhưng mà đối với nó mà nói thì là ảm đạm không có ánh sáng.

Lơ đãng nhìn, tiểu hồ ly nhìn thấy tảng đá ở thủy đàm, tâm niệm vừa động, nhớ tới chính mình hôm qua tại trong động thạch đá lõm nhặt được Tiểu Bạch, nói không chừng Tiểu Bạch chạy về nơi đó rồi.

Tiểu hồ hoảng loạn đã quên Tiểu Bạch vốn là tảng đá, mà hòn đá thì không thể chạy thoát được.

Tiểu hồ ly tưởng tượng hôm qua nhảy lên tảng đá như vậy, ai biết nhưng lại phỏng chừng sai lầm, thiếu một chút, kết quả bùm một tiếng rơi xuống nước.

Hôm qua nó là liều chết mới miễn miễn cưỡng cưỡng ôm được hòn đá, hôm nay nó không có sức mạnh đó, hơn nữa cả ngày không ăn, đói đến cả người vô lực, thì làm sao có sức nhảy lên tảng đá?

Tiểu hồ ly ở trong nước liều mạng giãy dụa, cơ hồ bị chết đuối, thật vất vả mới trầm lắng di động đến bên cạnh hòn đá, nó lập tức ôm chắc hòn đá, dựa vào bản năng bò lên trên tảng đá.

Tiểu hồ ly ánh mắt có chút tan rã mà nằm ở trên tảng đá, bụng phập phồng không ngừng, trời ạ, nó cơ hồ tưởng rằng chính mình cứ như vậy chết đuối rồi!

Một lúc lâu, tiểu hồ ly mới rốt cục hồi hồn, hữu khí vô lực mà đến cái động lõm bên cạnh, vừa nhìn, trống trơn, thất vọng cực độ.

Một trận gió thổi qua, tiểu hồ ly cả người lạnh lẽo cảm thấy lạnh thấu xương, nó buồn bã ghé vào trên tảng đá, mắt không có tiêu cự nhìn xuống thác nước.

Cảm giác thương cảm tràn ngập, tiểu hồ ly tự hỏi, ngươi đi nơi nào? Ngươi là chính mình tự rời đi, hay là bị người khác trộm đi rồi…

Bị người khác đánh cắp? Nghĩ đến có thể, tiểu hồ ly lập tức tỉnh lại đứng lên, chẳng lẽ Tiểu Bạch là bị đám hồ ly đủ màu sắc kia trộm đi rồi, nếu là như thế này, chính mình phải đem hắn cứu trở về.

Nghĩ tới đây, tiểu hồ ly giữ vững tinh thần, vẫy vẫy nước trên người, nhìn lên bờ, cố gắng đứng lên.

Lúc này tiểu hồ ly cũng xem như thành công, chỉ còn nửa người ngâm trong nước, tiểu hồ ly thậm chí lặn cả xuống để bò lên bờ, chạy về phía đám hồ ly đủ màu sắc kia.

Bất chấp việc bị bứt lông, bị cào cắn đầy nguy hiểm, tiểu hồ ly lại thất vọng quay về, ở nơi đấy, nó vẫn không tìm thấy Tiểu Bạch.

Tiểu hồ ly cũng không biết chính mình trở về U Cốc như thế nào, nó vô tri vô giác trở lại sơn động, nhìn tấm lụa mà mình khổ cực lấy về, ngốc trong chốc lát, nó có chút thừ người ra ngậm lấy tấm lụa đem đến bên cạnh tổ chim, trải ra bề mặt bằng phẳng nhất.

Tiểu hồ ly ghé vào bên cạnh tổ chim, mắt hồ xinh đẹp vô thần nhìn tấm lụa mà chính bản thân mình lấy được mấy ngày trước.

Nó rất đói bụng, nhưng nó không nghĩ đi ăn cái gì, nó cứ như vậy ngơ ngác mà nhìn tấm lụa, tựa hồ cảm giác như nó và Tiểu Bạch gặp mặt.

Nhìn một hồi, đôi mắt hồ xinh đẹp chậm rãi khép lại, hai giọt nước như viên ngọc lóe sáng theo đôi mắt đang khép dần chảy ra, rơi xuống mặt đất.