Tuyệt Kiếm Lộng Phong

Chương 1-2: Tự 2




Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

Nhị công tử, Nam Cung Thiên Tà.

Nhìn lướt qua tờ giấy trong tay, Liễu Như Phong hơi nhíu nhíu đầu mày, chỉ một cái chớp mắt, liền tiêu trừ. Mặt không chút thay đổi nhìn về phía những quản sự trên đài cao, đáy lòng không ngừng nghĩ: phân phối chết tiệt, giờ thì tốt rồi, nên tìm Tứ công tử thế nào đây…

“……… Mẹ nó thực chết tiệt ……” Tiếng chửi bới thấp trầm vang lên bên cạnh, một niên thiếu không quen biết đang phẫn hận, “Tên Tứ công tử này đã điên ba năm, thế nào mà ta lại đen đủi như thế, rút phải cái phân phó cho hắn?”

Khóe mắt Liễu Như Phong hơi nhảy dựng, điên rồi? Tứ công tử? Tâm tư không tự chủ được quay về thôn trang nhỏ ngày ấy …

“Từ hôm nay trở đi, ngươi là của ta. Ta sẽ cho người mang ngươi đến Tử Điện, bất luận xảy ra chuyện gì, ngươi phải nhớ kỹ, tất thảy của ngươi đều là của ta, ta không lệnh ngươi chết, ngươi quyết không thể chết!” Khóe miệng tiểu hài tử hoa phục hơi nhếch, lấy thanh âm lãnh khốc hoàn toàn không thích hợp với niên kỷ của hắn tiếp tục nói, “Ta là con thứ tư của cốc chủ Tuyệt Cốc, ngươi phải sống sót từ trong Tử Điện quay về hầu hạ ta, là hạ cấp, thị tòng, nô bộc của ta.”

Thấp giọng chửi bới bên người duy trì liên tục, gọi tâm tư như đi vào cõi thần tiên trở lại, Liễu Như Phong mỉm cười, huých nhẹ thiếu niên kia vẫn đang tiếp tục oán trời trách đất.

Thiếu niên có chút kinh ngạc nhiên nhìn thoáng qua tờ giấy mà Liễu Như Phong đặt thấp giữa góc áo của hai người, nhanh nhạy mà quét nhìn bốn phía, ngón tay nhẹ nhàng khều, cấp tốc rút lấy tờ giấy viết Nhị công tử trong tay Liễu Như Phong. Đương nhiên, trong tay Liễu Như Phong cũng có tờ giấy viết Tứ công tử…

Thiếu niên mỉm cười mà liếc mắt hướng về phía Liễu Như Phong gật gật đầu, truyền lại ý tứ ta nhớ kỹ ngươi.

Liễu Như Phong thoáng nhìn tờ giấy “Tứ công tử, Nam Cung Thiên Mạc” trong tay. Cười đáp lại thiếu niên, làm ra một bộ biểu tình ung dung lười nhác.

“Chính là ở đây, ” Người dẫn đường biểu tình đồng cảm dùng vẻ mặt ngươi không xong rồi nhìn Liễu Như Phong, “Thấy Lễ phu nhân phải cung kính chút, Lễ phu nhân chính là hỉ nộ vô thường có tiếng!”

Liễu Như Phong hơi hơi ngẩn ra, vội vàng gọi lại người dẫn đường chuẩn bị ly khai: “Lễ phu nhân? Xin hỏi, ta là phân cho Tứ công tử a…..?”

Người dẫn đường thở dài, “Tứ công tử ba năm trước đây khi luyện công tẩu hỏa nhập ma, mất thần trí, hiện giờ đương nhiên là Lễ phu nhân ở đây, trong ngoài đại điện này, tất cả đều do Lễ phu nhân quản. Tiểu tử, nhìn ngươi đáng thương, ta nhắc ngươi, vì Tứ công tử mắc bệnh điên, tính tình Lễ phu nhân khó tránh khỏi có chút ức chế như vậy, đi vào, ngàn lần đừng tranh luận, Lễ phu nhân không vui, cái mạng nhỏ của ngươi này liền sẽ nguy hiểm!” Nói xong, không quản Liễu Như Phong nữa, tự lắc đầu, xoay người đi.

Liễu Như Phong ngơ ngác nửa ngày, chỉ đành gắng gượng da đầu, gõ gõ cánh viện chạm khắc tinh tế kia.

Thủ vệ mở cửa, nhận tờ giấy trong tay Liễu Như Phong, nhìn nhìn, gật đầu nó: “Đi theo ta.” Liền xoay người hướng trong viện mà bước đi.

Thủ vệ kia đem  Liễu Như Phong tới ngoài cửa một đại sảnh hoa lệ, liền phân phó y đợi ở đây, tự đi vào bẩm báo.

Liễu Như Phong nhíu mi, bương đầu xuống, vẫn duy trì tư thế yên lặng đứng, nhưng lại âm thầm điều động công lực toàn thân, thả lỏng tinh thần lắng nghe.

Trong đại sảnh cách một bức tường, tựa hồ có không ít người, nhưng có lẽ vì tính khí của Lễ phu nhân, nhân số trong phòng tuy nhiều, nhưng người người đều nhẹ tay nhẹ chân, đến mức dùng cả khinh công, càng không nói không có người nào dám nói chuyện Trong phòng yên lặng cực kì, người người bế tức trữ khí, rất sợ không cẩn thận một cái, gây ra động tĩnh gì, Lễ phu nhân trên đại sảnh kia quyết sẽ không lưu ý trong hoa viên của nàng sẽ nhiều thêm một chút phân bón thịt.

Lễ phu nhân nhẹ nhàng nhu nhu cái trán, thở dài một tiếng, nói: “Lần này là lần thứ tám của Mạc nhi? Lần này có người nào biết vì sao Mạc nhi lại phát bệnh?”

Một trung niên tỳ nữ bên cạnh Lễ phu nhân vội vàng đè thấp thanh âm nói: “Chúng nô tỳ cũng không biết, sáng hôm nay, Tứ công tử còn rất tốt, ăn xong bữa trưa, công tử đột nhiên phát bệnh, lúc ấy Lan nhi Trúc nhi đang ở bên người hầu hạ….. Đợi công tử ngủ xong, chúng tỳ nữ mới dám đi vào nhìn, Lan nhi Trúc nhi sớm đã nằm trên mặt đất, khí tuyệt đã lâu.”

Những người bên dưới đều lặng lẽ cùng cúi thấp đầu, ai cũng không dám tiếp nói câu chuyện này.

Lễ phu nhân nhìn, lại thở dài một tiếng, nói: “Đem thi thể hai tỳ nữ kia an táng, Mạc nhi… Aiz….. ”

“Bẩm báo phu nhân!” Thủ vệ dẫn Liễu Như Phong vào kia nhẹ tay nhẹ chân mà đứng tại của đại sảnh, không dám bước vào nữa.

“Nói!” Lễ phu nhân có chút mệt mỏi dựa vào chỗ dựa lưng bằng da phía sau, nhắm mắt lại.

“Phu nhân, trong năm nay, quản sự trong cốc phân cho Tứ công tử một người….”

“Nga?” Lễ phu nhân mở mắt, dường như kinh ngạc, dường như trào phúng mà lạnh lùng cười: “Cuối cùng đến giờ mới không còn xem ta như khoảng không?! Gọi hắn tiến vào!”

Liễu Như Phong nghe xong, không đợi thủ vệ kia đến kêu, chậm rãi đi vào.

“Liễu Như Phong, kiến quá Lễ phu nhân” Nửa quỳ xuống, rồi thi lễ, dịu ngoan mà hơi rũ lông mi, dựa theo quy củ trong cốc. Nhưng ở trong một cái chớp mắt khi vào phòng, đường nhìn đã đảo qua Lễ phu nhân một cái.

Thoạt nhìn Lễ phu nhân kia cũng là mỹ nhân chừng hai bảy, hai tám tuổi, khuôn mặt yêu mị, lúc này hiển lộ ra vài phần ngoan lệ, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Liễu Như Phong. Nhãn thần như vậy, trong lòng Liễu Như Phong biết, Lễ phu nhân này là nhân vật khi đã chỉnh người là dù chết sống cũng khó cầu xin. Càng thu liễm khí tức toàn thân, cung kính mà quỳ gối trong sảnh, mặc cho đôi mắt ngoan lệ kia của Lễ phu nhân chậm rãi đánh giá mình.

Nửa ngày, phía trên sảnh truyền đến thanh âm thanh thúy lành lạnh của Lễ phu nhân.

“Xuất than từ điện nào?”

Liễu Như Phong vẫn cung cung kính kính mà quỳ,  cung cung kính kính mà đáp lời: “Quy củ của Tuyệt Cốc, chủ tử hầu hạ mới có thể biết xuất thân của hạ cấp.”

Lời nói cung cung kính kính này vừa xuất ra, trong đại sảnh tức thì xuất hiện vài tia thanh âm hít lãnh khí, trong nhất thời, toàn bộ đại sảnh một mảnh tĩnh lặng, châm rơi cũng có thể nghe. Mặc dù lời này của Liễu Như Phong nghe thực cung kính, nhưng lại đang nói Lễ phu nhân không có quyền quản chế y. Từ khi Tứ công tử phát điên, tính tình Lễ phu nhân càng ngày càng bạo ngược, chỉ sợ, tiểu tử không biết trời cao đất rộng này, thực muốn làm phân bón trong vườn hoa của Lễ phu nhân.

Lễ phu nhân biến sắc, âm ngoan dữ tợn mà nhìn thẳng người đang quỳ nhìn như có vẻ cung kính kia, sát khí không chút che giấu mà thẳng hướng mục tiêu.

Thân hình Liễu Như Phong không hề di động, dường như không kinh hãi phát giác ra sát khí bạo ngược kia, lẳng lặng mà cung kính quỳ.

Một lúc lâu, khi mấy tỳ nữ bên người Lễ phu nhân đã sắp không chịu nổi sự băng lãnh này, Lễ phu nhân lại đột nhiên nở nụ cười, sát ý nơi gương mặt tức thì hóa thành cảnh xuân sáng đẹp. Trong khoảng khắc mọi người trong sảnh đều lộ vẻ không thể lý giải.

Lại nghe Lễ phu nhân cười nói “Hảo! Liễu Như Phong đúng không? Bản cung lập tức dẫn ngươi đi gặp Tứ công tử!”

Mọi người đều mạc danh kì diệu, thực không rõ Lễ phu nhân thế nào mà một tâm trần đầy sát khí lại hóa thành tiếu ý. Mắt thấy  Lễ phu nhân rốt cuộc tự mình đứng lên, muốn dẫn Liễu Như Phong kia đi. Mọi người không để ý nhiều nữa, mới đi theo phía sau Lễ phu nhân, lại bị Lễ phu nhân huy phất tay áo hương, ngừng cước bộ.

Liễu Như Phong thầm than một tiếng, cũng hiểu được, Lễ phu nhân này thật đúng là thông minh cơ trí, không hổ là người dưới tình hình nhi tử phát điên, tại trong Tuyệt Cốc chỉ có tranh thủ tình cảm này, có thể an an ổn ổn mà bảo vệ nhi tử sống nhiều năm như vậy.

Lễ phu nhân dẫn theo Liễu Như Phong, tiến vào một viện lạc, vẫy lui đám thủ vệ, hai người một trước một sau tiến vào một căn phòng trúc tinh tế.

Trong phòng trải da lông hoa mỹ, một cẩm y thiếu niên đang lười biếng mà nằm trên mặt đất, thấy Lễ phu nhân bước vào, trong mắt sáng ngời, nhảy dựng lên, kéo lấy một bên tay áo của Lễ phu nhân: “Nương, ngươi đem người xấu bên ngoài giết được không? Bọn họ không cho hài nhi ra ngoài một bước …” Nói xong, rốt cuộc khóc rống lên.

Thần tình Lễ phu nhân ôn nhu, vẻ bi ai chợt lóe rồi mất, kéo thiếu niên kia, nhẹ lời mềm giọng: “Mạc nhi chớ khóc, một hồi nương sẽ mang ngươi ra ngoài chơi được không?”

“Thực sự?” Thiếu niên vừa nghe liền mừng rỡ, trên mặt còn vương lệ đã nở nụ cười.

“Bất quá, Mạc nhi phải giúp nương làm chút chuyện nga!” Lễ phu nhân một bên dỗ dành thiếu niên, một bên nhãn thần âm u nhìn về phía Liễu Như Phong từ khi vào phòng liền quỳ gối trên mặt đất.

“Mạc nhi, hỏi hắn một chút, xuất than từ điện nào?” Lễ phu nhân ôn nhu lấy khăn tay lau nước mắt trên mặt Nam Cung Thiên Mạc.

Liễu Như Phong thở dài, trong lòng biết không thể tiếp tục chống đối Lễ phu nhân, lấy thủ đoạn trước đây của Lễ phu nhân, chỉ sợ sẽ chỉnh mình đến mức sinh tử lưỡng nan, nàng lại là mẫu thân của Tứ công tử, mình thế nào cũng không thể đối nàng hạ độc thủ.

Không đợi Nam Cung Thiên Mạc đáp, tự mình đã trả lời “Như Phong xuất thân Tử Điện”

Lễ phu nhân đầu tiên là kinh ngạc, sau lại cười lạnh rộ lên: “Lúc này sao ngươi lại đồng ý đáp lời? Tử Điện? Ha hả a, quản sự Tuyệt Cốc từ bao giờ lại nổi lên thứ hảo tâm này? Mười năm nay khó khăn lắm mới có một người ra khỏi Tử Điện lại có thể cấp cho nhi tử đã điên của ta sao?”

Từ khi Nam Cung Thiên Mạc luyện công tẩu hỏa nhập ma nổi điên, Tứ công tử ở Tuyệt Cốc không có nửa điểm địa vị gì đáng nói, hiện giờ vài vị công tử ở tranh quyền, nếu không nhờ Lễ phu nhân toàn lực bảo vệ, thêm việc công tử đã nổi điên, chỉ sợ sớm đã biến thành nhúm xương khô. Hiện giờ, rốt cuộc quản sự lại cấp cho Tứ công tử một người, Lễ phu nhân đã vô cùng ngạc nhiên, lại là hạ cấp xuất thân Tử Điện, nơi bồi dưỡng ngoan tuyệt nhất trong Tuyệt Cốc, Lễ phu nhân thế nào cũng không thể tin.

Liễu Như Phong thở dài, giải thích nói: “Lúc phân phối vẫn chưa ghi danh, quản sự cũng không biết Như Phong xuất thân từ Tử Điện. Như Phong được phân đến chỗ Tứ công tử là do đổi với người có tên là Trán, còn nữa, Tử Điện vốn không cho phép kiểm chứng, khi phân đến đều tùy các công tử cải danh, trừ khi công tử tự mình báo ra, người khác không thể biết được ai xuất thân nơi nào”. Trong lòng biết Lễ phu nhân đương nhiên nghi ngờ, lời chưa dứt đã tự kéo y phục bên vai trái xuống, để lộ ra một đôi mắt to màu lam.

Các cung Tuyệt Cốc đều có dấu hiệu riêng, mà dấu hiệu của Nam Cung Thiên Mạc là một đôi mắt to màu lam