Tuyệt Kiếm Lộng Phong

Chương 7




Editor: ToujiFuu (Đông Chí Phong)

***

“Công tử......” Liễu Như Phong cúi đầu kêu, muốn đứng dậy, tuy rằng Nam Cung Thiên Mạc đã buông y ra, thế nhưng y lại còn ngồi chồm hổm ở hai chân hắn......

“Đừng nhúc nhích!” Nam Cung Thiên Mạc quát khẽ một câu, giữ yên thân thể y còn tay hướng ra phía ngoài.

Hướng về phía địa phương trong trí nhớ mà sờ soạng, quả nhiên đầu giường vang lên tiếng mở ra. Nam Cung Thiên Mạc nhìn nhìn, chọn một lọ thuốc trị thương có thể giảm đau đến.

Liễu Như Phong thấy, vội đứng dậy nói: “Xin để thuộc hạ tự mình......”

Nói còn chưa dứt lời, hai người đồng thời thở ra một ngụm lãnh khí. Vật kia còn chôn ở trong huyệt, bị động tác như vậy đột nhiên kích động, ma sát mãnh liệt khiến Nam Cung Thiên Mạc nhịn không được theo bản năng ưỡn thẳng lưng......

“A......” Liễu Như Phong vốn tưởng rằng hết thảy đều đã chấm dứt, toàn bộ không phòng bị mà phát ra nửa tiếng kêu thảm thiết, ngay lập tức nghẹn lại trong cổ họng. Thân mình vô lực mềm nhuyễn quay vào bên trong giường.

Nam Cung Thiên Mạc thở dài, cố nén dục vọng đang mạnh mẽ bạo khởi, nửa khép mắt, hưởng thụ cơn đau do nội vách mãnh liệt co rút lại, đè ép phân thân mang đến cho mình cực hạn khoái cảm.

Nhẫn nại nửa ngày, Nam Cung Thiên Mạc mới mở miệng trêu đùa nói: “Như Phong, nếu ngươi lại cử động, ta không cam đoan ngươi có còn sống trên giường hay không!”

Liễu Như Phong ngây người ngẩn ngơ, hiểu được ý tứ của câu nói này, trên gương mặt tái nhợt nhiễm vài tia đỏ ửng, có chút xấu hổ nói: “Công tử thủ hạ lưu tình, thuộc hạ hiểu được...... So với thị vệ của nhiều vị công tử khác bị chơi đùa đến chết, thuộc hạ đã thấy đủ......”

Nam Cung Thiên Mạc nghe xong lời này, cầm dược bình yên lặng một hồi, một bên chống thân mình, gian nan đem vật ở chỗ sâu bên trong chậm rãi lui ra, một bên chậm rãi nói: “Nếu không bị ngươi chọc giận, ta căn bản cũng không nguyện đối đãi ngươi như vậy!”

Liễu Như Phong hiểu được thâm ý của hắn, đứng lên, xoay người thụt lùi quỳ gối trên giường, nói: “Vâng, là thuộc hạ thất lễ.”

Nam Cung Thiên Mạc đem một ít nước thuốc đến, tách ra cặp môngrắn chắc, lộ ra cúc huyệt chật vật sưng đỏ, nhìn qua đúng là diễm lệ hấp dẫn khác thường, Nam Cung Thiên Mạc không khỏi nuốt nước miếng. (35 wá ca ơi!!!)

Ngón tay nháy mắt chạm vào huyệt khẩu, huyệt khẩu mạnh co rụt lại, chặt chẽ khiến ngón tay vô pháp tiến vào.

Nam Cung Thiên Mạc biết y nhất định rất đau, không nghĩ sẽ mạnh mẽ đi vào, đành phải thấp giọng nói: “Thả lỏng, nếu không muốn đổ máu quá nhiều mà chết như ta đã nói.”

“Công tử, bên trong...... Thuộc hạ sợ làm dơ đệm giường...... Thuộc hạ trở về tự mình xử lý là tốt rồi......” Liễu Như Phong cúi đầu trả lời, trong thanh âm dẫn theo chút khập khễnh cùng xấu hổ.

“Chính ngươi thì lộng như thế nào? (‘lộng’ có nghĩa là đùa giỡn, mân mê ngắm nghía….!! Càng lúc ta càng thấy Mạc ca 35 chịu ko nổi X(((!!!) Ở chỗ sâu bên trong thân thể ngươi cũng cần thượng dược, thả lỏng!” Nam Cung Thiên Mạc có chút vừa bực mình vừa buồn cười, khó trách bên ngoài huyệt khẩu nhìn qua trừ bỏ sưng đỏ không còn gì khác, nguyên lai là do cơ mông co rút lại đem chất lỏng lưu lại trong thân thể.

Thân hình trước mặt cứng đờ, huyệt khẩu chậm rãi thả lỏng rồi rời ra, một cỗ chất lỏng trắng đỏ hỗn tạp trào ra, y tựa hồ cảm thấy rất khó chịu, huyệt khẩu lại đóng bế, lại buông ra, một cỗ lại chảy ra.

Hô hấp Nam Cung Thiên Mạc cứng lại, tình cảnh này thật sự quá mức mê người, dục vọng còn chưa biến mất lại ẩn ẩn có chút trướng đau lên.

Cực lực đè ép hạ phúc nóng bỏng, Nam Cung Thiên Mạc duỗi ngón tay, từng chút từng chút mà đẩy vào.

Thật vất vả đem chất lỏng kia cùng máu tươi ra tới sạch sẽ, hai người đều đã đổ mồ hôi toàn thân, chẳng qua, một bên là vì đau, một bên là vì nóng......

Nam Cung Thiên Mạc lấy ngón tay tiếp nước thuốc, phủ kín ngón tay hắn, hình thành tư thế quỳ xống, đem nước thuốc nhẹ nhàng mà đi vào.

Ngón tay mỗi một tấc lại mơn trớn tràng vách mềm mại, ở chỗ sâu bên trong mềm mại nhẵn nhụi, đem ngón tay đang xâm nhập kia gắt gao quấn quanh, cảm giác ở đầu ngón tay khiến thân thể hắn như bị đốt nóng. Nam Cung Thiên Mạc một bên tinh tế cử động, một bên hưởng thụ lại còn thở hổn hển như bị tra tấn.

Hiệu quả của nước thuốc bắt đầu dần dần nổi lên tác dụng, thân thể Liễu Như Phong rõ ràng không hề yếu nhược. Nam Cung Thiên Mạc rút ngón tay ra, lại đổ chút nước thuốc, tận lực tìm kiếm tận sâu bên trong......

“......” Toàn thân Liễu Như Phong mạnh run lên, toàn thân vô lực ngã rũ vào đệm giường, hô hấp tựa hồ tạm dừng một lát, đột nhiên, thở gấp gáp lên.

Nam Cung Thiên Mạc có chút nghi hoặc dừng ngón tay, chẳng lẽ miệng vết thương lại đau? Ở chỗ cũ mà sờ sờ, tràng vách bằng phẳng sạch sẽ bóng loáng, không cảm giác có miệng vết thương, chỉ có một chỗ nổi lên cực nhỏ bé, ngón tay nháy mắt chạm đến chỗ lồi nhỏ bé kia, phát hiện toàn thân Liễu Như Phong rõ ràng đều run rẩy, nhục nha trong bụi cỏ lặng im như nửa đêm, bắt đầu nhè nhẹ run rẩy đứng lên......

Nam Cung Thiên Mạc ngẩn ra, hiểu được, ngón tay nhịn không được ác ý đè lại một chút, nhẹ nhàng xoa nắn......

Thân mình trước mắt kịch liệt rung động, tiếng hít thở khi có khi không, gian nan nói không nên lời, nhục nha trong bụi cỏ rất nhanh lớn dần, lộ ra vẻ ngoài bóng loáng nhẵn nhụi, thân nhỏ dài mà khỏe mạnh, rũ xuống ở giữa hai bên đùi thon dài rắn chắc, tràng vách mềm mại mạnh căng thẳng, lại chậm rãi thả lỏng mở ra, độ ấm bốn phía ngón tay càng ngày càng tăng, theo cánh tay truyền tới, vừa mới hưởng thụ qua khối thân thể mang đến tư vị khoái cảm này, Nam Cung Thiên Mạc cảm thấy cả người mình đều bị độ ấm đó đốt nóng lên......

Biết rõ thân thể Liễu Như Phong khó có thể lại thừa nhận dục vọng của hắn, không khỏi thầm hận động tác vừa rồi quá mức. Ngón tay chậm rãi rút ra, đem thân thể bản thân lật lại nằm ở một bên trong giường, chậm rãi hít vào, thở ra.

Quay đầu nhìn lại, Liễu Như Phong vẫn cứng còng quỳ gối như cũ, nhắm chặt mắt, cắn đệm giường dưới thân, trên gương mặt tuấn lãng nhiễm vài phần ửng đỏ, nhưng ở trong mắt Nam Cung Thiên Mạc, vẫn hiện ra vài tia quyến rũ hoàn toàn bất đồng với nữ tử.

Duỗi tay đưa thân mình y qua, làm cho y nằm thẳng ở bên cạnh người hắn, mí mắt run rẩy nhắm chặt kia hơi hơi mở một ít, lộ ra vài phần thủy sắc mờ mịt cùng sợ hãi, làm y thoạt nhìn có vẻ dị thường yếu ớt. Nam Cung Thiên Mạc trầm hạ mi mắt cố gắng bình tĩnh.

“Công tử......” Cặp môi nhiều lần bị cắn đến đỏ tươi diễm lệ kia, giật giật, tựa hồ muốn nói cái gì.

Nam Cung Thiên Mạc đột nhiên xoay người, một tay giữ lấy chiếc cổ thon dài, hôn lên đôi môi chưa kịp khép kín.

Đầu lưỡi nhanh chóng dễ dàng tiến vào, mang theo ý tứ hàm xúc chiếm đoạt cùng cường ngạnh bá đạo, chiếm cứ mỗi một phân lãnh địa bên trong khoang miệng y......

Liễu Như Phong nhịn không được mà run rẩy, nhưng vẫn không chống cự......

Ở Tuyệt Cốc, hôn chủ nhân, là biểu thị công khai quyền sở hữu! Nhưng bình thường, chỉ đối sủng cơ mới có, biểu thị này, chủ nhân đối sủng cơ thừa nhận cùng sủng ái. Hơn nữa, người tiếp nhận nụ hôn này, cũng sẽ không thể cùng những người khác thân cận......

Liễu Như Phong trầm mặc trong chốc lát, một bên thừa nhận nụ hôn kịch liệt, một bên trúc trắc đáp lại. Cảm giác được có vật cứng rắn nóng bỏng áp sát một bên đùi mình, duỗi tay, nhẹ cầm lấy......

Nam Cung Thiên Mạc hơi hơi buông lỏng môi ra, thở gấp, có chút kinh ngạc nhìn mắt y, nói: “Ngươi nguyện ý?”

“Vâng.....” Bản thân...... tựa hồ...... căn bản không có quyền cự tuyệt? Liễu Như Phong giật giật đầu, giống như muốn chuyển qua một bên, cuối cùng lại không dám, nhãn thần đảo quanh, không dám chống lại tầm mắt hắn, có chút khó khăn mà đáp lại.

Nam Cung Thiên Mạc ngẩn người, hồi tưởng lại vừa rồi, Liễu Như Phong rõ ràng không thể tiếp nhận sự việc như vậy, cứ thế thất thố để lộ ra sát khí lạnh đến xương!

Nam Cung Thiên Mạc cảm thấy khó có thể lý giải liền hỏi lại: “Cam tâm tình nguyện?”

Liễu Như Phong nâng mắt, lẳng lặng nhìn hắn, nói: “Nếu đây là ý muốn của công tử, thuộc hạ cam tâm tình nguyện!”

Ánh mắt Nam Cung Thiên Mạc phức tạp nhìn y, lại trực tiếp hung hăng cúi xuống cắn hôn.

Tay nguyên bản chống giường, theo thân thể dưới thân, sờ soạng đi xuống, cầm, thân mình dưới thân mạnh giật nảy.

Tuy rằng chưa từng làm qua chuyện như vậy, bất quá, giao lệ có sẵn, tại chính giữa phân thân chính hắn mà ra......

Liễu Như Phong kinh hãi mở to hai mắt, nhìn hắn hô hấp vững chắc, có vẻ cực kỳ bất an lại có chút phức tạp nói: “Công tử không cần như thế......”

Nam Cung Thiên Mạc trấn an cười cười, ít phần thô bạo, nhiều phần ôn nhu, một lần nữa bao phủ lên hai phiến môi vẫn còn hơi có mùi huyết tinh, đem lời nói còn chưa nói xong của y, ngăn trong khoang miệng hai người đang gắn bó tương giao......

Liễu Như Phong là từ Tử Điện đi ra, tuy nói là phụng mệnh mình, nhưng y quả thật là từ Tử Điện còn sống đi ra.

Tuyệt Cốc, trong việc bồi dưỡng cấp dưới, Tử Điện cùng Ảnh Điện do cốc chủ nắm giữ đều cùng được  xếp đứng đầu, Tử Điện rất khó có ai có thể còn sống mà ra khỏi, người của Ảnh Điện toàn bộ thuộc về cốc chủ, trừ phi, cốc chủ ban thưởng xuống.

Đối với mười ba vị công tử đều có được quyền kế thừa như nhau trong cốc mà nói, bát đầu từ lúc địa vị công tử được xác lập, hoặc là trở thành cốc chủ đời kế, hoặc là —— chết!

Đương nhiên thực lực so với mỹ nhân trọng yếu hơn!

Liễu Như Phong tựa hồ cũng không thể tính là mỹ nhân......

Dáng người thon dài, trong số mỹ nhân bản thân đã từng thấy qua, chỉ có thể tính là trên trung bình......

Nếu so với nam sủng ở bên ngoài, còn có thể xem như vô cùng tốt......

Bản thân...... nguyên bản không nên đối y như vậy......

Nhưng tư vị của khối thân mình này, chỉ có bản thân mới biết được đến tận xương.....