[Tuyệt Luyến] Ti Vi Đích Ái Nhân

Chương 2: Đệ nhị chương – Thống khổ




Nếu như điều không phải bị An Nghệ Trí quấy rối, với năng lực hồi phục siêu cường của tôi ngày thứ hai có thể hoạt động như bình thường rồi. Trước khi đi tôi phải hảo hảo giáo huấn hắn một trận mới được.

Trở lại công ty, vừa định đi đến phòng làm việc của tổng tài thì đã bị chặn lại.”Trịnh trợ lý, Kim Duẫn Hi tiểu thư ở bên trong.” Allen nói. Ta ngẩn người, cuối đầu cười nhẹ một cái, dừng bước lại.

“Hai vị ở bên trong ầm ĩ thật lâu, tựa hồ là vì chuyện mất tích của thiếu gia Kim gia, lẽ nào Kim Duẫn Hi tiểu thư…”

“Allen, chuyện tổng tài không đến lược chúng ta quản…”

Nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy Kim Duẫn Hi tiểu thư vừa khóc vừa chạy đi ra. Tôi bỏ hắn lại, lập tức nhịn đau đuổi theo, thế nhưng dưới thân đau đớn càng ngày càng kịch liệt khiến tôi không thể nào chạy nhanh. Chờ một chút! Ở cửa bên kia không phải là tình nhân của Doãn Hách Thánh, Đỗ Hinh Nhi sao?! Không tốt! Bất chấp vết thương vửa hở ra, tôi cắn răng, chạy nhanh tiến lên phía trước bắt được tay của Kim Duẫn Hi: “Kim Duẫn Hi tiểu thư, xin theo tôi trở về đi!.”

“Không nên! Tôi không muốn về, hắn là một ác ma!!” Tay nàng cố sức đánh vào cơ thể của tôi, tôi nhịn đau kéo nàng quay về nhưng thấy vết hôn ngay cổ nàng!! Tôi sửng sốt, lúc này nàng lợi dụng tránh đii!!

“Không nên!”

“Ba!” Trên mặt truyền đến đau đớn nóng rực, tôi lay động vài cái rồi ngã xuống, trong lòng điều hòa khẩu khí, hoàn hảo vẫn đuổi theo kịp. Không để ý đến Kim Duẫn Hi và Đỗ Hinh Nhi vô cùng kinh ngạc, tôi lãnh nghiêm mặt nói: “Đỗ tiểu thư, Kim tiểu thư đã là thê tử trên danh nghĩa của tổng tài, người hình như không có quyền làm như vậy?”

“Hừ! Nếu như không phải ả tiện nhân này, Thánh hắn sẽ không không cần ta!” Đỗ Hinh Nhi tức giận nói, gương mặt phiêu lượng bóp méo vì tức giận.

“Cô sai rồi, cô chỉ là một người tình nhân của ta, cho dù không có Duẫn Hi, cô cũng không có được ta.” Đột nhiên Doãn Hách Thánh xuất hiện ôm lấy Kim Duẫn Hi sớm đã bị hù đến choáng váng, lạnh lùng nói.

“Thế nhưng một tuần trước anh đã đưa một người hôn giới đến cho em, điều không phải nghĩ muốn cùng em kết hôn thì là cái gì?!” Đỗ Hinh Nhi tức giận vừa khóc vừa nháo.

“Đó là cô muốn, ta chỉ phụ trách cho mà thôi.” Hắn lạnh lùng trên mặt xuất hiện một tia không kiên nhẫn, “Tiền ta sẽ chuyển đến tài khoản, sau này ta không muốn gặp lại cô.”

“Thánh?! Em là thực sự yêu anh a! Anh đừng từ bỏ em…”

“Đi thôi.” Doãn Hách Thánh không kiên nhẫn xoa dịu Kim Duẫn Hi thất thần, lạnh lùng liếc tôi một cái rồi đi. Đi vài bước, tôi quay đầu lại nhìn, trong lòng không rõ là cảm giác gì? Đồng tình? A, ở trên người nàng thấy được tôi. Nhưng tôi là nam nhân, tôi cũng có tôn nghiêm, tôi sẽ không giống như Đỗ Hinh Như vừa khóc vừa hô cầu xin hắn, tôi sẽ không tiếc cướp đi tất cả của hắn, cho đến khi còn lại một mình tôi.

“Lái xe.”

Mệnh lệnh ngắn gọn, tôi thuận theo tiếp nhận chìa khóa trong tay hắn, vừa ngồi lên xe chớp mắt, tôi đau đến hít một ngụm lãnh khí.

“Làm sao?” Ngồi đằng sau Doãn Hách Thánh lạnh lùng hỏi.

“Không… Không có việc gì.” Tôi xấu hổ cười cười, trên quần vừa dính vừa sền sệt, tựa hồ chảy không ít máu.

“Ân, quay về biệt thự.” Tập trung tinh lực, tôi khởi động xe, ánh mắt liếc tới kính hậu, vương tử của tôi đang ôm công chúa của hắn. Tôi cười khổ một chút, không muốn nghĩ tới bọn họ, cảm giác nóng rực trên mặt vẫn chưa hết, tôi đau đến nhếch miệng. Vậy mà sẽ vì Doãn Hách Thánh thay nữ nhân kia lãnh một cái tát? Nguyên lai tôi cũng không thể hiểu được chính mình.

“Chuyện ngày hôm nay, ta sẽ trả thù lao cho ngươi.”

“Cảm tạ.” Tôi cười cười, gia tăng mã lực, nếu có một vụ đụng xe sẽ như thế nào?

“Mặt của ngươi rất nghiêm trọng, đến y viện xem đi.”

“Ân…” Đây là vì nữ nhân của ngươi nên bố thí ta ôn nhu sao? Chỉ tiếc, tình cảm của ta, điều không phải khoan dung, sẽ không bởi vì những lời này của ngươi mà lưu tình. Từ một năm trước cứu ngươi trước họng súng thì đã bắt đầu, sinh mệnh của ngươi, chỉ có thể bởi vì ta mà tồn tại.

“Mặt của ngươi làm sao vậy?” Vừa vào cửa, An Nghệ Trí như quỷ xuất hiện trước mặt tôi. Tôi lạnh lùng nhìn hắn một cái, đi vào phòng đóng cửa lại, đầu hỗn độn nặng nề, tựa hồ có dấu hiệu việc nóng rần rần, có lẽ là vết thương bị nhiễm trùng. Không có khí lực suy nghĩ cái gì nhiều, tôi ngã vào trên giường liền ngủ đi.

Trong lúc ngủ mơ hữu tiếng chuông vang lên, là ai gọi điện thoại tới? Mơ mơ màng màng cầm lấy đi động, rồi lại nghe được một âm cảnh báo. Quên đi, bỏ điện thoại di động xuống, dùi đầu vào trong chăn, tôi nặng nề ngủ…

Chẳng ngủ bao lâu, bị một vị đạo đốt nóng làm sặc tỉnh, gian nan mở mắt, nhưng phát hiện cửa phòng bị mở rộng, trong phòng lộ vẻ khói dầu. Muốn đứng lên thì phát hiện bản thân không mặc quần, bên người có thuốc cao, là An Nghệ Trí giúp tôi thoa thuốc? Trên mặt nóng lên, tôi lục lọi kiếm quần mặc vào. Sau đó đi xuống giường, cư nhiên thấy An Nghệ Trí quấn tạp dề cầm nồi xẻng đứng ở nhà bếp, trong nồi có cái gì đã cháy sém đến độ nhìn cũng không biết là cái gì.

Nghe được tiếng bước chân của tôi, An Nghệ Trí quay đầu, trên gương mặt đẹp đẽ dính một chút vết bẩn, thoạt nhìn có điểm buồn cười, tôi nhịn không được liền bật cười. An Nghệ Trí cũng không có ý tứ nở nụ cười, nhưng khi hắn thấy vết bẩn trên tay mình, đột nhiên nhíu mày, sau đó không nói một tiếng mà đi thẳng vào phòng vệ sinh.

Thấy gian nhà bẩn loạn hắn sẽ nhíu mày, thấy trên mình dính vết bẩn hắn sẽ nhíu mày, thấy quần áo cử chỉ tùy tiện của tôi hắn sẽ nhíu mày, tuy rằng mất trí nhớ, nhưng bản chất của hắn vẫn là một vương tử, một người vương tử giống Doãn Hách Thánh.

Ánh mắt liếc nhìn đến đồng hồ báo thức trong phòng khách, cũng đã là buổi chiều rồi. Mở cửa sổ, tôi cầm lấy áo khoác, vừa mở cửa ra, nhưng ngoài ý muốn thấy được một người không có khả năng xuất hiện ở chỗ này: “Tổng tài? Ngươi…”

“Vì sao không tiếp điện thoại?” Doãn Hách Thánh có điểm bất mãn nhìn ta.

“Điện thoại di động hết pin rồi.” Nhớ tới tiếng chuông đó lòng lướt qua một tia kinh hỉ, “Tổng tài, chúng ta đến chỗ khác nói chuyện đi.” Không thể để hắn phát hiện An Nghệ Trí ở chỗ này.

“Ân.” Hắn tựa hồ nghe thấy mùi vị khác thường trong phòng, nhíu nhíu mày, ứng với câu vừa nói liền xoay người rời đi. Là chiếc Ferrari màu bạc, chiếc xe yêu thích khác của hắn.

“Đi… Đi nơi nào?” Ngồi trên xe, tôi có chút khẩn trương mà hỏi.

“Y viện.” Hắn nhàn nhạt trả lời, khởi động xe.

“Đến y viện làm gì?” Tôi có điểm không giải thích được.

“Ta xem thấy máu trên xe… Rất nghiêm trọng sao?” Hắn dừng một chút nói.

“Hoàn hảo.” Khả năng lành vết thương của tôi rất tốt, “Chính là đừng đi, ta không muốn làm kiểm tra trực tràng.”

“Ân.”

Tựa hồ cũng hiểu được tôi có lý, hắn đồng ý.

“Kim tiểu thư đâu?”

“Nàng về rồi.”

Trong xe dần khôi phục lại yên lặng, tôi nhắm mắt tựa đầu trên cửa sổ xe.

“Hôn lễ nửa tháng sau cử hành.”

“A?!” Tôi kinh ngạc mở mắt, “Kim tiểu thư nàng…”

“An Nghệ Trí bị mưu sát, ngoại trừ ta, ai dám tiếp chuyện An gia?” Doãn Hách Thánh nhếch lên một nụ cười kiêu ngạo. Không hổ là Doãn Hách Thánh, dĩ nhiên có thể trong thời gian ngắn như vậy có thể khiến nàng tin tưởng ngươi, tôi lạnh lùng cười, xem ra trong lúc đó các ngươi cũng đã thực hiện một cuộc giao dịch thú vị đây.

“Dựa theo ước định, giao dịch của chúng ta kết thúc. Cuối cùng một trăm vạn kim trao trả, ta đã ghi trong sổ của ngươi.” Doãn Hách Thánh lạnh lùng, ánh mắt tượng lưỡi dao cấm chặt vào trái tim tôi, “Có một số việc ngươi nên minh bạch, ta không muốn nghe bất cứ lời đồn nào về ngươi đã từng có quan hệ với ta.”

“Tổng tài, nếu như ta nói ta yêu ngươi, ngươi còn có thể nói những lời này không?” Lời còn chưa dứt, hắn dùng ánh mắt như nhìn quái vật tàn ác đâm tới tôi.

“Trịnh Phàm, ngươi là một trợ thủ không tệ, ta không muốn mất đi một người…”

“Thế nhưng ta thực sự yêu ngươi.” Biết rõ dùng “Yêu”, cái chữ căn bản không có khả năng trói chặt hắn, tôi không muốn hắn đáp lại, chỉ cần cho hắn biết là tốt rồi.

Doãn Hách Thánh trên mặt bắt đầu xuất hiện thần sắc khó xử, hắn lắc đầu, lần đầu tiên dùng nhãn thần chăm chú nhìn tôi: “Không, Trịnh Phàm, ngươi không thương ta, ngươi yêu chính là tiền.”

Thực sự là buồn cười, tôi sống hai mươi bảy năm, ngay cả bản thân mình yêu ra sao cũng không biết à? Ở trong mắt hắn tôi vĩnh viễn chỉ là một tên hề xấu xí. Tôi đảo rút một hơi thở, nghe được âm thanh chính mình run nhẹ: “Ôm ta… Tối hậu một lần…”

Từ phía sau Doãn Hách Thánh dâng lên một cổ nhiệt cay đắng, tôi đau nhức cắn chặt môi, trong khoang miệng dần dần có vị đạo của mùi máu. Thân thủ ôm lấy đầu hắn, sau đó dò tìm môi của hắn, thế nhưng lại bị hắn né tránh. Doãn Hách Thánh là một người không bao giờ thích hôn môi, hắn có thể cùng với người xa lạ, chỉ cần hợp với sở thích của hắn, nhưng luôn cự tuyệt cùng các nàng hôn môi, đây là mâu thuẫn, cũng là nguyên tắc của hắn. Trong ánh mắt có mùi vị cay đắng, so với thống khổ thế này vẫn kém hơn tuyệt vọng trong lòng, tôi mở mắt, nhìn cái người gây đau đớn cho tôi cũng là một mỹ lệ nam nhân, dưới thân là một mảnh khăn trải giường dính máu đã bị tôi xé không còn nhìn rõ hình dạng. Doãn Hách Thánh, một ngày nào đó, ta cũng muốn cho ngươi nếm thử loại này thống khổ này!!