[Tuyệt Luyến] Ti Vi Đích Ái Nhân

Chương 3: Đệ tam chương – Ta sẽ không yêu ngươi, mãi mãi




Tôi lên cơn sốt, thể chất luôn luôn khỏe hơn người thường của tôi vậy mà phát sốt! Toàn thân giống như bị đánh đau nhức không ngừng, đầu thì càng đau đến muốn chết. Từ lúc theo Doãn Hách Thánh đi ra nơi này mới phát hiện chính mình hầu như căn bản không có khí lực bước đi, đầu nặng như chì, tế bào toàng thân như kêu gào, dùng một chút ý thức còn sót lại gọi xe taxi, vừa nói được địa chỉ nhà liền ngã vào ghế xe ngất đi.

Đau quá! Một cổ lực va chạm mạnh mẽ khiến tôi đau đến tỉnh lại, nhưng thấy An Nghệ Trí vẻ mặt căm tức đứng ở trước mặt, nước lạnh như băng bắn lên người tôi đánh một cái rùng mình, mới phát hiện mình đang nằm trong bồn tắm.

“Tiểu trí? Ngươi làm gì?! Đừng chà nữa! Đau quá a!!” An Nghệ Trí hoàn toàn không để ý đến tiếng kêu la của tôi, lộ ra là một khuôn mặt hoàn toàn đen chăm chú chế trụ cơ thể tôi dùng sức lấy khăn tắm chà chà, tựôi hồ hận không thể chà đến luôn tầng da thứ hai, cho đến khi da vừa hồng vừa sưng hắn mới buông tay. Không nói một tiếng mà ôm lấy tôi ném lên giường, sau đó lại quay lại phòng tắm tắm rửa.

“Ô…” ngay cả khí lực cũng không có nữa, tôi như một bãi bùn tê liệt nằm trên giường.

Một lát sau nhi, An Nghệ Trí quấn một khối khăn tắm đi ra, vóc người gầy thon dài cũng không mất vẻ cường tráng. Sắc mặt của hắn cũng không có chút nào tốt hơn, không nói một tiếng liền mở ngăn kéo lấy dược cao đi tới. Căn bản không có khí lực phản kháng, tùy ý hắn đem tôi trở mình xoay người lại, tại vết thương chỗ ấy bôi dược cao lên. Không biết vì phát sốt hay chính mình cảm thấy thẹn, toàn thân đều nóng đến dọa người. Đột nhiên bị một cổ thanh lương bao lấy, An Nghệ Trí chẳng biết từ khi nào đem tôi ôm vào trong lòng.

“Ta không biết ngươi đã cùng một chỗ với ai, nhưng ta rất không thích vị đạo trên người của ngươi.” Gương mặt hoàn mỹ của An Nghệ Trí gần trong gang tấc, đôi môi hồng nhuận thản nhiên nói ra từng chữ, “Hành động của ta vừa rồi có chút thô lỗ, chủ nhân muốn phạt thì phạt đi.”

“…” Tôi một lúc không nói gì, thực sự tìm được lời đáp nào thích hợp. Nhìn hắn ưu nhã lau đi vệt nước trên trán, thanh lương nhàn nhạt xuyên thấu qua bờ ngực to lớn của hắn truyền tới trên người tôi. Tôi tựa hồ có điểm minh bạch vì sao Kim Duẫn Hi thích hắn, còn hơn Doãn Hách Thánh, An Nghệ Trí ít đi một phần ngang ngực, lại hơn một phần ôn nhu.

“Tiểu trí, ta muốn uống trà.”

“Tiểu trí, ta đói bụng.”

“Tiểu trí, chân ta có chút đau.”



Năm tiếng sau, rốt cục cũng làm xong, tôi lười nhát vươn người, nhìn An Nghệ Trí một bên giúp tôi đấm chân, một bên uy tôi ăn bận bịu dễ sợ, tôi cười vân vê nhu thuận mái tóc vàng của hắn. Kỳ nghỉ bệnh bảy ngày kết thúc, cũng là thời gian quay về công ty. Một lần nữa nhìn lại đống tư liệu, sau khi thiết lập mật mã, dặn An Nghệ Trí một bên vài câu, liền cầm chìa khóa xe tiến ra cửa.

Ngực có loại cảm giác bất an, không hiểu tại sao lại nôn nóng lên. Tôi vỗ vỗ mặt mình, bình tĩnh dằn lại cười cười. Mở cửa xe, đi vào công ty.

“Chuyện gì xảy ra? Cô là ai?” Thấy phòng làm việc của mình bị càn quét không còn lại gì, tôi nhìn nữ nhân xinh đẹp đang ngồi trên ghế sô pha hỏi. Dự cảm trong lòng đã xảy ra, Doãn Hách Thánh quả nhiên sau khi kết thúc giao dịch sẽ không lưu tình chút nào mà đem tôi đá đi.

“Xin lỗi, tiền nhậm tổng tài trợ lý, Trịnh Phàm, phải không? Anh đã bị điều tới bộ nhân sự rồi, tôi là người tiếp nhận chức vụ của anh.” Nhìn nàng vươn tay, tôi lạnh lùng cười, quả nhiên.

Rời khỏi phòng làm việc, tôi đóng cửa lại. Chỉ tiếc, Doãn Hách Thánh, Trịnh Phàm ta tuyệt đối không khinh địch như vậy mà buông tay. Ta là một sinh vật kiên cười, cố chấp và kiên định cũng là sợ trường đặc biệt của ta. Điểm giống nhau lớn nhất của chúng ta, chính là thiên tính tàn nhẫn.

“Vào đi”. Gõ cửa, tôi nghe được thanh âm có chút lười nhát nhưng vẫn như trước lạnh lùng.

Đẩy cửa ra, thấy Doãn Hách Thánh nhàn rỗi hài lòng tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, không có ta, ngươi nhất định cảm thấy mệt mỏi sao? Tôi cười một cái nói: “Tổng tài.”

“Thế nào lại là ngươi?” Doãn Hách Thánh ngẩn ra, mở mắt, có chút không hờn giận nhíu nhíu mày.

“Ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

“Đi ra ngoài.”

“Chỉ cần ngươi đáp ứng ta chuyện này là tốt rồi…”

“Ta nói là ngươi đi ra ngoài!”

“Nếu như ngươi muốn cho Kim Duẫn Hi tiểu thư biết nguyên nhân đích thực về việc An Nghệ Trí mất tích, ta có thể lập tức biến mất.”

“Ngươi!” Doãn Hách Thánh trừng mắt nhìn tôi, hai tay chặt chẽ sít lại thành đấm, bạo khởi gân xanh, tôi biết đây là điềm báo hắn sắp tức giận, hắn ta nhìn tôi một hồi, hỏa quang trong mắt dần dần chuyển hóa thành một loại hàn ý trước giờ chưa từng thấy, “Nói.”

Thấy hắn vì nàng cực lựng dằn xuống cơn tức giận, lòng lại lạnh thêm một chút, nhưng lập tức khôi phục bình thường: “Ta cần tiền.”

“Bao nhiêu?”

“Năm trăm vạn.”

“Lòng ham muốn của ngươi quả không nhỏ.” Doãn Hách Thánh cười lạnh nói.

“Ta sẽ mau chóng trả lại ngươi.” Tôi hít vào một hơi, quên đi ánh mắt khinh thường của hắn.

“Không cần, chỉ cần ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta.”

“Ta sẽ trả lại.” Tôi kiên định nói, bởi vì không thể biến mất trước mắt người này.

“Đi đi.” Nghe được ngữ khí thiếu kiên nhẫn của hắn, tôi cười, mở cửa, quay đầu lại nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn một chút: “Vì sao ngươi không chịu thừa nhận, ngươi đối với ta có cảm giác.”

“A, ” nghe được tôi nói, hắn cười nhạt một chút, đi tới trước mặt tôi, thân ảnh cao to khiến ta cảm thấy không có chỗ để ẩn giấu, khuôn mặt lãnh khốc mang theo vẻ tuấn mỹ tựôi hồ có thể phát sinh quang lai, hắn tới gần trước mặt tôi, khí tức mang theo mùi vị thuốc lá nhàn nhàn lướt qua trên mặt, từng chữ từng chữ, tượng như vô tình quấn chặt vào tim tôi, “Nghe, cho, rõ, ta, sẽ, không, yêu, ngươi, mãi, mãi.”

“Uy?”

“Tư Đồ, hiện tại đến nhà ta đem mấy tấm hình trên máy vi tính và bảo bối của ngươi nhặt được mang đi!”

“Để làm chi?!”

“Nhanh lên một chút, chậm nữa thì mạng của tiểu điềm tâm của ngươi sẽ không còn nữa!” Tắt điện thoại di động, tôingồi trên xa nhanh chóng lái đi. Doãn Hách Thánh sẽ không đơn giản như vậy buông tha tôi đi! Nắm chặt chi phiếu và thẻ tín dụng trong tay, tôi giẫm xuống chân ga…

Một ngày một đêm trên xe, dây thần kinh của tôi hầu như hoàn toàn đứt đoạn, rốt cuộc cũng đến được nơi cần đến, tôi đạp nhẹ phanh lại, đi vào nơi đã lâu rồi không trở lại. Đẩy cái cửa đã cũ kỹ hoan toàn, tôi ngửi được một cổ mùi khói thối nát dày đặc.

“Tiểu Phàm? Ngươi đã về rồi?!” Một người phụ nữ trung niên sau khi nghe được thanh âm đi tới, kích động nhìn tôi, “Nhanh! Mau đi xem cha ngươi một chút!”

Theo bà đi vào buồng trong, thấy một nam nhân gầy gò đến hầu như chỉ còn một bộ xương đang năm trên giường, tôi lạnh lùng gọi: “Cha.”

“Tiểu Phàm? Ngươi quay về làm gì?!” Nghe được thanh âm của tôi, cha độ nhiên giật mình ngồi dậy, dùng ánh mắt đầy tơ máu trừng lên nhìn tôi, “Ngươi có phải thất bại rồi không?! Ngươi cái tên bất hiếu tử! Khụ!!”

“Ta đem tiền đến.” Tôi từ trong túi lấy ra ngân phiếu và thẻ tín dụng, “Bảy trăm vạn, đủ trả nợ không?”

Cha và mẹ sửng sốt một chút, thật lâu mới hồi phục tinh thần lại. Tôi đem tiền nhét vào đôi tay run rẩy của mẹ, diện vô biểu tình ly khai.

Còn không có đi tới cửa, lại nghe được tiếng thét chói tai của mẹ. Ta vọt tới trong phòng, thấy được khuôn mặt thống khổ dữ tợn của cha ngã xuống giường.

“Nhanh!! Cơn nghiện của cha ngươi lại tái phát!!” Mẫu thân tìm kiếm trong ngăn kéo, cho đến khi lấy ra được một bao bột phấn màu trắng.

“Bà lại để cho ông ấy hít thuốc phiện?!!” Tôi chặn lại bắt lấy tay của mẹ mà quát, ngực tràn ngập khiếp sợ và phẩn nộ.

“Ta đau quá! Mau mau thả ra cho ta!” Cha thống khổ nằm lăn trên giường, toàn thân càng không ngừng co quắp.

“Xin lỗi, Tiểu Phàm, xin lỗi” mẹ khóc muốn tránh thoát khỏi ra.

“Bà cứ như vậy sẽ hại chết ông ấy!!” Tôi tức giận đem bao giấy trên tay bà hủy sạch, bột phấn màu trắng vũng vãi trên đất.

“Súc sinh! Ngươi cái tên nghiệt chủng bất hiếu!!” Một người cái tát hung hăng đánh vào trên mặt ta, tai trái ông ông hồi lâu, tôi quay đầu lại, tận mắt nhìn chính cha mình đang quỳ rạp trên mặt đất, một chút một chút chấm bột phấn trên đất, chỗ trống tham lam trong mắt dần trở nên thỏa mãn. Tôi kinh ngạc lui lại phía sau một bước, vô thanh nước mắt chảy xuống, không chỉ là bởi vì đau đớn mà còn là tuyệt vọng.

“Tiểu Phàm, xin lỗi, cha ngươi đều là ta làm hại, ta không nghĩ tới sẽ làm ông ấy biến thành như vậy” mẹ khóc quỳ ở trước mặt tôi.

“Hừ, không nghĩ tới?” Tôi lạnh lùng gạt tay bà ra, “Ta vẫn đối đãi bà như thân sinh mẫu thân, nhưng bà cho ta cái gì?! Bà khiến cha ta biến thành con bạc toàn thân đầy nợ! Bây giờ còn để ông ấy đi hít thuốc phiện, đây là phạm pháp, sẽ hại chết người bà có biết hay không?!!”

“Xin lỗi, xin lỗi” mẹ che mặt mà khốc, thân thể yếu đuối run rẩy tựa hồ sẽ ngã đến nơi.

“Còn thiếu bao nhiêu?” Tôi hít sâu một hơi, cống gắng dặp tắt lửa giận trong người, cực lực giả lãnh tĩnh mà hỏi.

“Còn có một trăm vạn ”

“Ta đã biết, ” tôi đỡ bà đứng dậy, cố gắng không nhìn người ngồi trên đất nữa, “Ta sẽ mau chóng đem đến.”

Cho đến khi ngồi vào trên xe, thấy ngón tay đặt trên tay lái vẫn dính một ít bột trắng, tôi không ý thức được chính mìnnh một mực run. Từ nhỏ đã bị ngược đãi, đến bây giờ là bị bán đứng, bị lợi dụng. Kiếp trước của tôi rốt cuộc thiếu nợ bọn họ bao nhiêu??