Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 297: C297: Giang nguyên mở to mắt




Đương nhiên, mặc dù Giang Nguyên không phải ngồi ở hàng ghế chính giữa, mà ngồi giữa một đám giáo viên của trường, nhưng thoạt nhìn hắn vẫn giống như một sinh viên hơn. Những giáo viên bên cạnh không khỏi nhìn hắn bằng ánh mắt hoài nghi, không biết tại sao một sinh viên như hắn lại ngồi ở chỗ này?

Nhìn thấy ánh mắt quái lạ của các giáo viên khác, Giang Nguyên vẫn tỏ ra bình tĩnh, nheo mắt miễn cưỡng phơi mặt dưới ánh nắng mặt trời. Khó có được nửa ngày nhàn nhã, không hưởng thụ thì còn làm cái gì nữa.

Trong lúc Giang Nguyên đang mơ màng phơi nắng, hắn bị một thanh âm huyên náo đánh thức. Thì ra là bài phát biểu của các lãnh đạo trên đài đã xong, tiết mục văn nghệ của các sinh viên đã bắt đầu.

Mặc dù tiết mục văn nghệ đặc sắc sẽ dành cho buổi tiệc tối, nhưng các vị lãnh đạo trên đài vẫn tỏ ra rất hứng thú. Giang

Nguyên thở dài, sau đó nhắm mắt lại, tiếp tục mơ màng.

- Vị tiểu đồng chí này.

Nghe tiếng gọi, Giang Nguyên liền mở mắt, nhìn sang phía một người mặc tây trang, nhìn qua cũng giống như một văn sĩ thành công, hỏi:

- Có việc gì sao? - Xin hỏi cậu là giáo viên trường chúng tôi sao?


Vị nhân sĩ thành công này hoài nghi hỏi Giang Nguyên, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, trầm giọng hỏi.

- Cũng được xem là như vậy.

Giang Nguyên suy nghĩ một chút rồi trả lời. Bây giờ hắn đang giảng dạy tại trường, cũng được xem là giáo viên của trường, lập tức gật đầu nói.

- Cũng được xem? Cậu thuộc cấp nào? Tại sao lại ngồi ở chỗ này?

Sắc mặt của vị nhân sĩ thành công trầm xuống. Tài sản phải hơn trăm triệu thì mới có tư cách ngồi ở chỗ này. Một thằng ranh nghèo kiết xác có tư cách gì mà ngồi đây chứ? Hơn nữa còn ngủ gà ngủ gật. Có chuyện tốt như vậy sao?

Giang Nguyên chớp chớp mắt, nhìn vị nhân sĩ thành công trước mắt, không rõ là hắn trêu chọc người này lúc nào.

- Tôi hỏi cậu thuộc tầng lớp nào?

Vị nhân sĩ thành công thấy Giang Nguyên giả bộ ngu, lập tức lạnh lùng nói:

- Mau quay về ký túc xá của mình đi. Nơi này không phải là nơi mà cậu có thể ngồi.

Giang Nguyên mở to mắt. Tôi thuộc tầng lớp nào? Tôi thuộc tầng lớp nào có liên quan đến anh sao?

Giang Nguyên đang định lên tiếng, bên cạnh liền có một vị giáo viên mái tóc hoa râm, nói với vị nhân sĩ thành công:

- Anh bạn này, sinh viên chúng tôi muốn ngồi ở đây thì có sao không?

Nhìn gương mặt mỉm cười của vị giáo viên, gương mặt Giang Nguyên hiện lên vẻ cảm kích. Vẫn là người nhà tốt.




Nhưng vị nhân sĩ thành công dường như không quan tâm đến lời nói của vị giáo viên trung niên, lạnh giọng nói:

- Những người đang ngồi đây đều là những người thành công trong lĩnh vực giáo dục. Tại sao lại xuất hiện một tên tiểu tử miệng còn hôi sữa ngồi ở chỗ này? Có còn quy củ gì nữa hay không?

Sắc mặt Giang Nguyên rốt cuộc trầm xuống, cảm thấy có chút tức giận. Tôi ngủ thì chạm đến lông mao của anh sao? Tại sao lại lớn giọng mà la lối?

- Xin lỗi, anh bạn này, tôi là giáo viên khoa Y ở đây, không phải là thằng ranh. Cho nên tôi ngồi ở đây cũng không đến phiên anh bình luận. Tôi khó có được lúc rảnh rỗi, vì thế đừng làm phiền tôi phơi nắng và nghỉ ngơi.

Dứt lời, Giang Nguyên liền mặc kệ gã nhân sĩ tự cho mình là cao bên cạnh.

- Cậu...

Thấy Giang Nguyên nói như vậy, cũng không để ý đến mình nữa, tiếp tục nhắm mắt ngủ, gã nhân sĩ thành công liền trừng mắt. Tên tiểu tử này bao nhiêu tuổi rồi mà lại là giáo viên?

Có mấy lão sư nghe được động tĩnh, liền nhìn sang. Gã nhân sĩ thành công vội im lặng, nhưng vẫn khinh thường nhìn Giang Nguyên đang nhắm mắt bên cạnh. Nếu không phải hiện tại đang có rất nhiều lãnh đạo ở đây, bằng không y sẽ dạy cho †ên tiểu tử này một bài học.


Tiết mục văn nghệ diễn ra hơn một tiếng rồi kết thúc. Các lãnh đạo đưng dậy, sau đó bước sang một bên, bắt tay thăm hỏi các giáo viên của trường. Các giáo viên có được cơ hội tốt như vậy, liền vội vàng nhảy lên trước, tranh thủ cơ hội bắt tay cùng với các lãnh đạo.

Gã nhân sĩ thành công kia hưng phấn bước lên. Mấy vị lãnh đạo này, cho dù y có bắn đại bác ba ngày ba đêm cũng chưa chắc tạo được quan hệ với họ, nhưng Bạch tỉnh trưởng đang đi đằng trước, liền vội vàng bước đến bắt tay. Đây được xem là cơ hội khó có được. Nếu có thể làm quen được với Tỉnh trưởng, có ngàn vàng cũng chưa chắc đổi được.

Giang Nguyên rốt cuộc bị thanh âm huyên náo bên cạnh làm cho tỉnh lại. Nhìn chung quanh không một bóng người, liền đứng lên, mới biết được buổi lễ đã xong rồi, lập tức duõi thắt lưng, tìm kiếm Hồ lão rồi quay về phòng khám.

Nhưng nhìn mãi vẫn không thấy bóng dáng của Hồ lão đâu. Chắc là bị cuốn vào trong đám người nào rồi. Giang Nguyên nhìn kỹ lại, quả nhiên nhìn thấy sư phụ của mình trong đám người. Lúc này, lão nhân gia đang nắm tay một đồng chí lãnh đạo, có vẻ kích động vô cùng.

Tay Giang Nguyên sờ trán, thở dài, đứng tại chỗ chờ sư phụ chào hỏi xong sẽ quay về phòng khám.

Tỉnh trưởng Bạch và Tỉnh trưởng La đang đi cùng nhau, thỉnh thoảng lại mỉm cười bắt tay những người tiến đến.

Lúc này, Giang Nguyên cũng nhìn thấy được đầu của gã nhân sĩ thành công kia.

Gã đang đứng lẫn trong đám người, vẻ mặt tươi cười duỗi tay, muốn bắt tay với một vị lãnh đạo.