Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 302: C302: Lý tiểu vũ




- Tôi đang tìm anh khắp nơi, nghĩ không ra anh lại trốn chỗ này cua mấy tiểu học muội của trường chúng tôi.

Nếu Hội trưởng Tuyên có thể trêu chọc được Giang Nguyên, cho đến bây giờ cũng chưa từng bỏ qua, cũng không thèm để ý đến hình tượng của mình, vừa cười vừa nhìn đám người Lý Tiểu Vũ bên cạnh Giang Nguyên.

Nhìn cô gái giống với Hội trưởng Tuyên trong truyền thuyết, đám người Lý Tiểu Vũ đều cứng đờ.

Giang Nguyên cười nói:

- Bạn học Tuyên Tử Nguyệt, cái gì mà cua tiểu học muội của các người chứ?

Dứt lời, liền nói với Lý Tiểu Vũ:

- Đây là Tiểu Vũ và bạn học của cô ấy.

- Tiểu Vũ? Lý Tiểu Vũ?

Nghe Giang Nguyên nói, ánh mắt Tuyên Tử Nguyệt hiện lên sự kinh ngạc, sau đó nhìn mấy cô nữ sinh đang ngượng ngùng bên cạnh:


- Em là Lý Tiểu Vũ hả? Chị có nghe Giang Nguyên nhắc đến em mấy lần.

Lúc này, Lý Tiểu Vũ đã biết cô gái xinh đẹp trước mắt chính là vị học tỷ trong truyền thuyết, nhưng không hề lạnh lùng như mọi người đã nói, ngược lại khiến cho người ta cảm thấy rất gần gũi.

- Xin chào Hội trưởng Tuyên. Lý Tiểu Vũ có chút ngượng ngùng gật đầu cười nói.

- Gọi chị là Tử Nguyệt được rồi. Gọi Hội trưởng Tuyên nghe xa cách quá.

Nhìn cô gái thấp hơn mình một cái đầu, nhưng cực kỳ xinh đẹp, Tuyên Tử Nguyệt đột nhiên hiểu ra được lý do tại sao người kia lại chịu đâm mình một dao như vậy.

Gương mặt vẫn xấu hổ như cũ, Lý Tiểu Vũ gật đầu đồng ý. Lúc này, Tuyên Tử Nguyệt nhìn Giang Nguyên, cười nói:

- Được rồi, hôm nay nhân viên y tế của trường không đủ. Dù sao anh cũng nhàn rỗi không có việc gì, tạm thời giúp tôi một chút, làm thầy thuốc tại hiện trường. Nếu có việc gì thì ra tay hỗ trợ giùm.

- Sao? Giang Nguyên mở to mắt, sau đó cười khổ:

- Tôi biết là cô tìm tôi cũng chẳng có chuyện gì tốt. Vất vả lắm mới có lúc rảnh rỗi, lại còn bị cô bắt làm việc.


- Tôi cũng không miễn cưỡng, tùy anh thôi. Anh không đồng ý cũng không sao.

Tuyên Tử Nguyệt cười nói.

Nhìn biểu hiện của Tuyên Tử Nguyệt, Giang Nguyên cau mày, đang định lên tiếng, Trương Nhạc bên cạnh không nhịn được liền nói:

- Này này, Giang Nguyên, chúng ta giúp một tay cũng không sao mà.

Nghe Trương Nhạc nói, Tuyên Tử Nguyệt mới chú ý đến y:

- Là bác sĩ Trương sao? Thật ngại quá, ánh sáng không tốt nên không nhìn thấy anh.

- Haha, không sao, tôi và Giang Nguyên không có việc gì nên cố ý đến xem náo nhiệt. Nếu Hội trưởng Tuyên muốn hỗ trợ, vậy chúng tôi không dám từ chối.

Nhìn nụ cười của Tuyên Tử Nguyệt, Trương Nhạc liền lên tiếng đồng ý, khiến cho Giang Nguyên ở bên cạnh buồn bực không thôi.

Nhưng dù sao cũng rảnh rỗi, hơn nữa Hội trưởng Tuyên nói bên kia nhìn rõ, lại có ghế ngồi và nước uống, còn có thể mang theo những cô gái sang đó chơi, Giang Nguyên hiển nhiên là không từ chối.

Đi theo Tuyên Tử Nguyệt, quả nhiên trước sân khấu có mấy cái ô, còn có bàn ghế, nước uống và hòm thuốc.

Tuyên Tử Nguyệt bước vào, nói với một vị bác sĩ. Vị bác sĩ kia liền cười ha hả rời đi, vẻ mặt như trút được gánh nặng.

Nhìn khu vực thoáng chốc không còn ai, Giang Nguyên thở hắt ra, sau đó quay sang nhìn Trương Nhạc, bất đắc dĩ nói: