Tuyệt Phẩm Thiên Y

Chương 686: C686: Khuất tất




Giang Nguyên cười cười, sau đó nói:

- Thằng nhãi này tuy chỉ là một nhị thế tổ, nhưng nếu thật sự muốn làm chuyện xấu gì, cũng không dễ đối phó..

- Được rồi... Đi thôi... Vẻ sớm nghỉ ngơi đi...

Giang Nguyên cười thả vòng tay của Phan Hiểu Hiểu ra, nói:

- Đi chậm chút nhé... -Ừm...

Phan Hiểu Hiểu vẫn không nỡ buông Giang Nguyên ra, gật đầu, sau đó nói:

- Vậy anh cũng tự cẩn thận một chút...

- Sao? Giang Nguyên, hôm nay không cần đưa anh về à?

Phan Nghị ở bên cười nói.

Giang Nguyên cười lắc đầu, nói:

- Hôm nay tự tôi lái xe... không sao...


- Vậy được... anh đi đường cũng cẩn thận nhé...

Phan Nghị cười gật đầu nói.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao
2. Tình Anh Duyên Em
3. Anh Cũng Có Ngày Này
4. Còn Lâu Mới Thích
=====================================

Sau khi chào mọi người, Giang Nguyên liền lái xe quay về đại viện Dương gia. Sau khi trở về phòng, hắn tắm rửa sau đó lấy sâm núi ra cản một miếng nhai trong miệng mới lên giường nằm.

- Phát hiện năng lực sinh vật đặc biệt... bắt đầu hấp thụ... Ngũ Cầm vận khí pháp tự động vận hành bắt đầu...

Cùng với câu thông báo này lóe lên trong đầu, Giang Nguyên cũng dần ngủ say...

Sáng sớm, Giang Nguyên rời giường luyện Ngũ Cầm Hí xong đi ăn sáng mới thấy dì La dẫn Tiểu Bảo đến.

~ Dì La, khổ cho dì rồi...

Giang Nguyên rất có lỗi nói.

- Đâu có... Tiểu Bảo ngoan lắm...

Dì La cười nói:

- Dì rất thích nó... Hôm qua nó đi nhà trẻ rất vui...

Giang Nguyên nghe thấy Tiểu Bảo đi nhà trẻ chơi rất vui thì trong lòng cũng thoáng yên tâm hơn, sau đó cười ngồi xổm xuống, nhìn Tiểu Bảo nói:

~ Tiểu Bảo... con có thích nhà trẻ không?

- Ba... Tiểu Bảo rất thích nhà trẻ... Nhà trẻ có rất nhiều bạn, còn có rất nhiều đồ chơi...

Tiểu Bảo vui mừng ê a nói.


Giang Nguyên nghe thấy Tiểu Bảo nói vậy thì hoàn toàn yên lòng, sau đó đứng dậy nhìn dì La nói:

- Dì La... Hay là cho Tiểu Bảo học nội trú luôn đi ạ... Giờ cháu chỉ sợ không có thời gian chăm sóc nó, mà cũng không thể cứ làm phiền dì mãi!

- Haizz... có sao đâu? Cho dù dì không có thời gian thì trong nhà còn có nhiều người giúp việc mà...

Dì La cười nhìn Giang Nguyên, nói:

- Con cứ bận rộn việc của mình đi, yên tâm, Tiểu Bảo đã có bọn dì...

Giang Nguyên nghe dì La nói vậy chỉ đành cười bất đắc dĩ...

Khi Giang Nguyên chạy đến bệnh viện thì còn mười lăm phút nữa mới đến giờ làm. Tin tức Giang Nguyên làm việc ở Bệnh viện đa khoa ba quân chủng đã truyền đi cả bệnh viện. Trên đường đến khoa, thỉnh thoảng có vài y tá lại nhìn chằm chằm Giang Nguyên, nhìn cho đến khi Giang Nguyên nhìn lại mới ngọt ngào nói:

- Chào Chủ nhiệm Giang... - A...a... Chào các cô, chào các cô...

Giang Nguyên cũng chỉ có thể vừa gật đầu cười, vừa đáp lại.

Lúc này, ông cụ Dương đang ngồi trong văn phòng, nghe thư ký báo cáo...

~ Dương lão... bên trên vừa truyền đến vài tin... hình như liên quan đến bác sĩ Giang...

Cụ Dương nhíu mày, ngẩng đầu nhìn thoáng qua thư ký. Dĩ nhiên, ông biết nếu không phải chuyện rất quan trọng thư ký của mình sẽ không thể thận trọng báo chuyện này với mình.

- Hiện tại bên ngoài có vài phong thanh, nói bác sĩ Giang từ một người bình thường đột nhiên được phong làm trung tá, trong chuyện này có rất nhiều điều khuất tất...


Thư ký cẩn thận trả lời.

- Khuất tất?

Ông cụ Dương hơi sửng sốt, sau đó cười, lãnh đạm nói:

- Vậy bên ngoài còn nói như thế nào?

- Bên ngoài còn có thông tin nói... Chuyện này do Chủ nhiệm Trương của Tổng cục hậu cần trực tiếp hạ lệnh... Còn nói con gái của Chủ nhiệm Trương hình như. có quan hệ tương đối tốt với Dương Hán...

Thư ký cẩn thận nói những chuyện này cho ông cụ Dương nghe.

Nghe đến đây, ông cụ Dương đột nhiên cao giọng phá lên cười, hơn nữa vừa cười vừa lắc đầu...

Một lúc lâu sau ông mới cười, nhìn thư ký đang còn nghỉ hoặc nói:

- Được rồi... Việc này tôi biết rồi, sau này chuyện như: vậy anh không cần để ý đến... Tôi muốn xem xem, cuối cùng là do ai gây rối... Tôi thật sự rất tò mò về điều này...

Thấy ông cụ Dương không thèm để ý đến điều này, thậm chí còn có vẻ mặt rất mong chờ, lúc nay thư ký cũng thở phào nhẹ nhỏm. Dĩ nhiên anh ta cũng hiểu rõ, những tin tức bên ngoài đang lan truyền kia nếu thật sự bị người ngoài truyền đi lung tung sẽ ảnh hưởng rất lớn đến ông cụ Dương. Nhưng giờ anh ta thấy ông cụ không hề để tâm, điều này chứng tỏ ông cụ đã sớm dự tính được chuyện này, không cần anh ta phải lo lắng và nhắc. nhở.