Tuyệt Phẩm Tiên Y

Chương 193: Tôi muốn đi thì không ai giữ được




- Trương Thiên, cậu đi mau, mục tiêu của Phùng quản lý lòng dạ hiểm độc là cậu đấy!
Tề Phi cả kinh, nhưng cũng nhanh chóng đi đến bên người Trương Đại Thiểu.
- Bị hắn bắt, cậu sẽ thành tàn phế!
Trương Đại Thiểu vỗ vỗ bả vai Tề Phi:
- Đừng kích động, bọn họ không đụng được đến tôi đâu.
Không chút hoang mang đi đến chiếu bạc, tùy tay cầm lấy lá poker, cổ tay run lên hướng bảo vệ vọt tới.
Vèo vèo vèo!
Bài poker xoay tròn bắn về phía trước, tốc độ nhanh đến nỗi phát ra cả tiếng xé gió, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, dường như có vật gì đó xẹt qua, những tiếng kêu rên lập tức truyền tới.
Tất cả bảo vệ trên cổ tay đều cắm một lá poker, côn điện lập tức rơi xuống đất, hoảng sợ nhìn lá bài poker cắm trên cổ tay mình, nói gì cũng không tin đây là sự thật.
Những người này tốt xấu gì cũng có luyện võ, nhưng một lá bài cũng tránh không được? Lá bài cắt qua cổ tay mình còn được, nhưng cắm ngay trên cổ tay mình, cái này thực sự không thể thừa nhận được.
- Trương Thiên, cậu, cậu...
Tề Phi há to miệng, chỉ vào Trương Đại Thiểu nói không ra lời, trong nội tâm tràn đầy rung động.
Người này không riêng đổ thuật xuất thần nhập hóa, ngay cả thân thủ cũng khủng bố như vậy, Hồng Thái là từ đâu tìm đến một quái thai như vậy?
Chỉ có Hồng Thái bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, động thủ với Trương Thiên, không phải là tự hành hạ bản thân mình sao. Hắn bước một bước lớn đi đến trước mặt Phùng quản lý đang trợn mắt há hốc mồm, một tay túm Phùng quản lý đưa đến bên người Trương Đại Thiểu.
- Mang tôi đến chỗ người phụ trách của các anh, tôi muốn nói chuyện với hắn.
Trương Đại Thiểu cầm lá bài trong tay thưởng thức, chậm rãi nói.
Giờ phút này Phùng quản lý bị dọa vỡ mật, lúc trẻ thì thật ra có thể kháng cự lại, nhưng từ khi công thành danh toại, tiếp quản Hanh Thông thì liền yêu quý mạng nhỏ của mình, lá gan ngược lại càng ngày càng nhỏ.
Nhất là ở trước mặt Trương Đại Thiểu tuổi trẻ dáng sợ như vậy, hắn càng không có một chút lo lắng.
- Người trẻ tuổi, lá gan mày không nhỏ, nơi này là Hanh Thông đấy!
Phùng quản lý gầm lên một tiếng, nhưng mà trong lòng rất sợ.
Trương Đại Thiểu cũng lười nói nhiều với Phùng quản lý, bắn lá bài poker trên tay ra, lá bài lập tức xẹt qua trước mắt Phùng quản lý.
Phùng quản lý cảm giác được cái trán chợt lạnh, tóc mái đã đứt rơi lả tả xuống.
- Không, không cần xúc động!
Một chút ngụy trang cuối cùng của Phùng quản lý cũng mất, đầu đầy mồ hôi.
Trương Đại Thiểu không tiếp tục để ý tới Phùng quản lý nữa, ngẩng đầu lên, đối diện với một cái cameras ở một góc tường, nói:
- Chẳng lẽ muốn tôi tự mình xông lên?
Không lâu sau, một người thanh niên mặc trang phục bồi bàn bước nhanh đến bên người mấy người Trương Đại Thiểu, nói:
- Các vị xin đi theo tôi.
Phùng quản lý nghiêng đầu nhìn người thanh niên này, cuối cùng không có nói gì nữa.
Trương Đại Thiểu tùy tay ném Phùng quản lý qua một bên, đi theo sau người thanh niên.
Hồng Thái cùng Tề Phi thấy thế cũng đi theo phía sau Trương Đại Thiểu.
Dưới sự dẫn dắt của người thanh niên, mấy người Trương Đại Thiểu đi vào lầu ba cũng là tầng thượng. Trên tầng thượng một người đàn ông đang đứng, đưa lưng về phía mọi người, dường như đang nhìn cảnh đêm ở phương trời xa, tấm lưng kia rất có phong độ của một đại tướng.
- Trương Thiên, Hanh Thông chuẩn bị bắt chúng ta.
Hồng Thái nhìn bóng dáng người đàn ông phía trước, nói.
- Hồng Thái, đây là lời mời của một người bạn, anh đừng có hiểu lầm.
Người đàn ông phía trước nghe thấy lời nói của Hồng Thái, cười ha hả xoay người lại.
Lộ ra khuôn mặt từng trải trước mắt mọi người. Người này đúng là ông chủ sau màn của sòng bạc Hanh Thông, ông chủ Hoàng.
- Ông chủ Hoàng, người quanh minh chính đại trước mặt không nói tiếng lóng, trong lòng ông có chủ ý gì cho rằng chúng tôi không biết sao?
Hồng Thái rất không khách khí nói:
- Có gì thì ông cứ lấy ra, Đế Vương chúng tôi tiếp được.
Ông chủ Hoàng cũng không tức giận, lắc đầu cười ha hả, chậm rãi đi tới phía mấy người, cách mấy người hai ba thước thì dừng lại.
- Trương Thiên?
Ánh mắt ông chủ Hoàng đặt ở trên người Trương Đại Thiểu, ánh mắt sáng ngời.
- Nghe nói Trương Thiên của Lý gia đã trở lại Yến Kinh, không phải là cậu chứ?
Không đợi đám người Trương Đại Thiểu nói chuyện, ông chủ Hoàng lại nói:
- Quên đi, cái đó cũng không liên quan đến tôi, người trẻ tuổi, nói vậy tình hình của sòng bạc Đế Vương cậu cũng rõ ràng, có hứng thú đến sòng bạc Hanh Thông của chúng tôi phát triển không?
Hồng Thái cùng Tề Phi đều giận tím mặt, làm trò lấy người của mình, cái này đúng là không xem mình ra gì.
Tề Phi chỉ là cao thủ mà sòng bạc mới đến mà thôi, loại chuyện này cũng không có ảnh hưởng gì tới hắn, chỉ hừ lạnh một tiếng. Hồng Thái cũng cả giận nói:
- Ông chủ Hoàng, ông không khỏi có chút khinh người đó.
- Không phải khinh thường hay không khinh thường, làm ăn không phải đều như vậy sao?
Ông chủ Hoàng ý vị thâm trường nói, tùy ý đút tay phải vào túi quần, có vẻ rất tự tin:
- Trương Thiên, có hứng thú không?
- Không có.
Trương Thiên không chút nghĩ ngợi, trả lời rất thành thực.
Ông chủ Hoàng là người từng trải, thấy phản ứng của Trương Đại Thiểu thì biết lần đàm phán này đã thất bại hơn phân nửa, người thanh niên này căn bản không phải là loại người dễ bị hấp dẫn, không khỏi thở dài:
- Không suy nghĩ một chút sao?
- Không cần ông chủ Hoàng, tôi đến đây chỉ muốn nói với ông một câu, đừng chủ ý đánh lên Đế Vương nữa.
Trương Đại Thiểu nhìn thẳng ông chủ Hoàng, nói rất là rõ ràng.
Ông chủ Hoàng ngẩn ra, lập tức ngửa mặt lên trời cười ha ha, lửng thững đi về phía trước, đi đến trước cửa thì dừng lại, nói:
- Nếu như vậy thì cậu ở lại đi.
Bàn tay to vung lên, phía sau hắn tràn ra một đám người hung ác, lần này cầm trong tay không phải là côn điện mà là đao sáng loáng.
- Ông chủ Hoàng, ông đây là đang khai chiến với Đế Vương sao?
Hồng Thái bước về phía trước từng bước, lớn tiếng nói. Trận này hắn không sợ hãi, hoàn toàn ngược lại, chỉ có một cảm giác hoài niệm.
- Hai người các anh hiện tại có thể đi.
Ông chủ Hoàng chỉ chỉ Trương Đại Thiểu.
- Chỉ là hắn, phải để lại tay phải mới được.
- Tôi muốn đi thì không ai giữ được.
Trương Đại Thiểu thản nhiên nói, bàn tay to vung lên, nhìn về phía Hồng Thái cùng Tề Phi nói:
- Đi.
Rồi thoải mái đi về phía trước.
- Lên cho tôi! Phế tay phải của hắn!
Ông chủ Hoàng hét lớn một tiếng, một đám bảo vệ hùng hổ vọt đến.
Hồng Thái đang muốn lẻn đến phía trước Trương Đại Thiểu giúp Trương Đại Thiểu đấu tranh anh dũng, đã thấy Trương Đại Thiểu không chút hoang mang lấy bài poker ra, cổ tay run lên bắn đi ra ngoài, mấy bảo vệ trước mặt hét lên rồi ngã gục.
Cổ tay lại vừa lật, ba lá poker bắn ra, ba bảo vệ lần thứ hai ngã xuống, đao trong tay cũng rớt xuống. Bước chân Trương Đại Thiểu cũng không có dừng lại.
Một khắc này Hồng Thái biết, mình hoàn toàn dư thừa, cũng giống như Tề Phi, ngoan ngoãn đi theo sau Trương Đại Thiểu, giống như là đang đi dạo, thảnh thơi vô cùng.
Cứ như vậy, vèo vèo không ngừng, mỗi bước đi của Trương Đại Thiểu là sẽ có người bị bắn trúng, lúc hắn đi đến trước mặt ông chủ Hoàng, tất cả bảo vệ đều ôm lấy cổ tay của mình, đau đớn nằm trên sàn nhà rên rỉ.
Hiện tại ông chủ Hoàng mới cảm thấy khiếp sợ và kiêng kị, sờ lên đầu toàn mồ hôi lạnh, không biết làm sao. Hắn vạn lần không ngờ, đổ thần trẻ tuổi này lại lợi hại đến trình độ như vậy.
Trương Đại Thiểu dừng lại, lấy bài ra bắn tới.
Ông chủ Hoàng bỗng nhiên cảm thấy tay phải nóng lên, máu tươi phun ra tung toé, cúi đầu thấy thì hoảng sợ, chỉ thấy ngón áp út cùng ngón út của mình đã đứt lìa, rơi xuống dưới chân mình.
Trương Đại Thiểu không hề để ý tới ông chủ Hoàng, đạp cửa bước ra, Hồng Thái cùng Tề Phi theo sát phía sau, một lát sau đã không thấy bóng dáng ba người.