Tuyệt Phẩm Tiên Y

Chương 202: Cha của Trương Ngọc Thiện




- Két! Két!
Bỗng nhiên có một tiếng thắng xe vang lên, đám người Trương Ngọc Thiện nhìn lại, tất cả đều lộ vẻ vui mừng, ngoài ra còn có ba chiếc xe cảnh sát đầy khí thế đang tiến đến.
Cửa xe mở ra, một đám cảnh sát cấp tốc nhảy xuống xe, nhìn thoáng qua hiện trường thì lập tức vọt tới.
- Ở đâu? Tội phạm ở đâu?
- Mọi người cẩn thận, đây là một phần tử tội phạm cực kì nguy hiểm.
- Trong tình huống cần thiết thì có thể nổ súng.
Dưới sự chỉ huy của một gã cảnh sát thì tất cả cảnh sát ở đây đều lấy vũ khí ra, nhanh chóng tiến về phía trước và bao vây lại.
Lúc này một người trung niên bụng bự, mắt híp, thảnh thơi mở cửa xe, giày da sáng bóng. Hắn ngẩng đầu nhìn khí thế phi phàm, thanh thế lớn mạnh của đội cảnh sát, hài lòng gật đầu.
- Sinh long hoạt hổ (khỏe mạnh như rồng hổ), đây mới là phong thái của người cảnh sát nhân dân.
Người trung niên kia khen ngợi tiểu đội trưởng đã thể hiện được sức mạnh của lực lượng bảo vệ đất nước.
- Chủ nhiệm Trương, bắt tội phạm là trách nhiệm mà chúng ta đều phải làm.
Tiểu đội trưởng kia nói dõng dạc, nhiệt huyết sôi trào, thế nhưng trên mặt lại lộ rõ vẻ nịnh nọt.
- Tôi rất yên tâm.
Người trung niên tiếp tục gật đầu hài lòng.
- Ba, ba tới rồi!
Trương Ngọc Thiện vừa nhìn thấy người trung niên này thì lập tức ngạc nhiên kêu to lên, liền chạy tới phía người này.
Người trung niên đó không ai khác, chính là Trương Kỳ Bân, cha của Trương Ngọc Thiện.
Trương Kỳ Bân quay lại nơi phát ra giọng nói, nhìn thấy con trai mình nhếch nhác chạy tới, cả người đầy vết máu.
Trương Kỳ Bân kinh hãi, rống to:
- Bà nội ơi, ai làm? Rốt cuộc là ai làm?
- Ba mà tới chậm một chút nữa là con trai ba đã bị người ta giết chết rồi.
Trương Ngọc Thiện chạy tới trước mặt Trương Kỳ Bân rồi khóc lóc kể lể, ai không biết chuyện mà nhìn vào chắc sẽ nghĩ hắn bị thiên cổ kỳ oan.
- Tiểu Thiện, con yên tâm, ba sẽ không để cho người khác ăn hiếp con.
Trương Kỳ Bân thấp giọng nói, khuôn mặt hiện ra vẻ giận dữ:
- Dù là ai làm thì ba cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
- Ba, con muốn hắn chết.
Hai mắt Trương Ngọc Thiện đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói.
- Tiểu Thiện, hắn dám đánh con như thế này, cho dù con không nói thì ba cũng sẽ không để hắn sống.
Trên mặt Trương Kỳ Bân lộ ra vẻ sát khí, hắn quyết định ra tay với người đã gây ra những vết thương cho con mình.
Trương Ngọc Thiện lúc này mới nín khóc, mỉm cười, thế nhưng hắn lập tức không buông tha mà la to lên:
- Còn Mẫu Đơn kia nữa, con muốn có được cô ta.
- Được, được, được.
Trương Kỳ Bân liên tục gật đầu.
- Xử lý xong chuyện này thì cô ta còn có thể chạy trốn sao?
- Con muốn chiếm đoạt cô ta ngay trên đường phố.
- Được được được, con muốn thế nào thì sẽ là thế ấy, bây giờ ba đi xử lý tên điên kia đã.
Có ba làm chỗ dựa, trong nháy mắt Trương Ngọc Thiện liền có dũng khí, không kêu khóc đòi vô bệnh viện mà đi theo sau Trương Kỳ Bân, dưới sự chỉ dẫn của tiểu đội trưởng đi thẳng đến cửa hàng bán quần áo.
Tất cả cảnh sát đều cầm chắc súng, phong tỏa cửa hàng quần áo, một con ruồi cũng không thoát được.
Lúc cha con Trương Kỳ Bân chạy đến nơi thì thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất, nhìn thấy Trương Đại Thiểu trong cửa hàng quần áo không biết lấy đâu ra một cái ghê đẩu nhỏ và ung dung ngồi ở đó, nhắm mắt lại, không biết là đã ngủ hay còn thức.
Chung quanh hắn có hơn 20 khẩu súng chĩa vào, nhìn giống như là đang canh chừng cho hắn ngủ vậy.
Tiểu đội trưởng lập tức nổi nóng, làm vậy với cả đám lính của mình, đây không phải là đang sỉ nhục mình sao?
- Mọi người đang làm gì vậy?
Tiểu đội trưởng tức giận hét lớn:
- Còn không mau bắt đạo tặc lại đi.
Những ánh mắt đang dại ra của bọn cảnh sát bị tiếng hét lớn làm giật mình, dần phục hồi lại tinh thần, nhìn chung quanh thấy hơi mơ màng.
Thế nhưng khi thấy Trương Đại Thiểu ung dung ngồi trước mặt mình thì liền biến sắc:
- Ôm đầu, ngồi xổm xuống đất!
Thế nhưng Trương Đại Thiểu không hề cử động, nhìn tiểu đội trưởng và hỏi:
- Tùy tiện sử dụng súng, uy phong của các người lớn lắm.
Tiểu đội trưởng giận tím mặt, tức không thể tả, vốn hắn tưởng có thể khoe khoang trước mặt Chủ nhiệm Trương, chỉ cần ra lệnh một tiếng sẽ khiến đạo tặc lập tức quỳ xuống đất tha thứ thì hắn sẽ nở mặt nở mày biết bao.
Nhưng lúc này tên điên kia chẳng những không cầu xin mình tha thứ mà còn xem mình không bằng sâu bọ nữa, tiểu đội trưởng nổi giận thật sự:
- Mày là ai? Xứng đáng để nói chuyện với tao sao? Nói cho mày biết là bọn tao đang thực hiện công vụ, đi bắt tội phạm, nếu mày dám phản kháng thì tao sẽ ra lệnh bắn chết mày!
- Hả? Vậy mày thử đi!
Trương Đại Thiểu liếc mắt nhìn, sắc bén như một cây đao, cái liếc mắt đó đâm vào ngực tiểu đội trưởng.
Tiểu đội trưởng bị cái nhìn kia làm ngực hắn run lên, dĩ nhiên có chút không nhịn được và lui lại, định xoay người bỏ đi, lời hắn vừa tới miệng cũng thoáng bị nuốt xuống lại.
Đến ba giây sau hắn mới hồi phục lại tinh thần, chửi thầm một tiếng:
- Mẹ nó!
Tại sao vừa rồi lại sợ tên tiểu tử kia chứ?
- Buồn cười, đúng là coi trời bằng vung!
Trương Kỳ Bân lúc này mới lên tiếng.
- Coi trời bằng vung chính là các người.
Gương mặt Trương Đại Thiểu âm trầm, châm biếm nhìn Trương Kỳ Bân, ỷ mình là một Chủ nhiệm nên dung túng con trai cướp người, làm xằng bậy, giờ lại nói mình là coi trời bằng vung à?
- Đúng vậy, tao coi trời bằng vung đấy.
Trương Ngọc Thiện trốn sau lưng cha, đưa đầu ra ngoài, hung hăng nói với Trương Đại Thiểu:
- Nói cho mày biết, hôm nay tao không chỉ muốn giết mày, mà còn muốn làm nhục Mẫu Đơn trước mặt mày nữa.
Mặc dù có cha và nhiều cảnh sát làm chỗ dựa, thế nhưng Trương Ngọc Thiện sợ Trương Đại Thiểu từ trong tâm, chỉ có trốn sau lưng cha mình thì mới có dũng khí mà rống to như vậy.
Tiểu tử mày muốn làm loạn, tao trốn ở đây thì mày cũng không đánh được tao, Trương Ngọc Thiện đắc ý với suy nghĩ của mình.
- Mày cho rằng trốn ở đó thì tao sẽ không làm gì được mày đúng không?
Ánh mắt Trương Đại Thiểu lạnh lùng đảo qua Trương Ngọc Thiện, giọng nói lạnh như băng, Trương Ngọc Thiện sợ đến rụt đầu lại, tiếp tục trốn sau lưng cha.
- Nói cho mày biết, mày có trốn sau lưng của Thiên Vương thì mày cũng không thoát được đâu.
Trương Đại Thiểu đứng dậy, soạt một cái đi nhanh qua đám cảnh sát, đánh mấy tiếng bốp bốp dọn đường đi đến trước mặt Trương Ngọc Thiện.
- Mày....mày...!
Trương Ngọc Thiện sợ đến lắp bắp, nói không được gì.
Nét mặt già nua của Trương Kỳ Bân co quắp lại, cả một đám cảnh sát mà không thể cản được người thanh niên này sao?
Lúc này toàn bộ cảnh sát đã quay họng súng vào Trương Đại Thiểu, cầm chắc súng, mồ hôi đổ như tắm, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mới vừa rồi Trương Đại Thiểu xông qua cả đám cảnh sát mạnh mẽ đã khiến toàn bộ kinh hãi. Bọn họ đều đã được huấn luyện và cũng hiểu rõ Trương Đại Thiểu là một cao thủ.
Loại cao thủ trước mặt này có thể giết người chỉ trong chốc lát, chỉ cần một chút bất cẩn là hắn sẽ giết chết cha con Trương Ngọc Thiện. Thậm chí còn an toàn trở ra nữa.
Súng đúng là đáng sợ, nhưng chẳng qua là đối với người thường thôi, còn với những cao thủ thật sự thì đó chỉ là một đống sắt vụn.
- Tao muốn đánh mày thì mày có trốn cũng chẳng có tác dụng gì đâu.
Trương Đại Thiểu lạnh lùng nói, đá một cước.
- Bốp!
- Á!
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, cả người Trương Ngọc Thiện bay cái vèo ra ngoài, sau đó nghe một tiếng "bịch", hắn té lăn dưới mặt đất.