Tuyệt Phẩm Tiên Y

Chương 88: Không nể mặt mũi Lý Sát​





- Ha ha, là tôi mạo phạm người đẹp.
Lý Sát cười độ lượng, cũng không có thái độ tức giận hay bực mình, lấy ra danh thiếp đưa cho Liễu Thanh Thanh:
- Cô đã không muốn đi, tôi cũng không ép. Đây là danh thiếp của tôi, hy vọng cô sẽ cầm.
Nhìn thấy bộ dáng nho nhã lễ độ của Lý Sát, Liễu Thanh Thanh cũng không có cách nào từ chối, đành phải nhận lấy danh thiếp của Lý Sát, nói:
- Cảm ơn Lý Thiểu ưu ái.
Trong lòng lại tính toán, đợi đến chỗ không người đem danh thiếp vứt đi. Liễu Thanh Thanh thật sự không muốn có quan hệ gì với Lý Sát.
Thấy Liễu Thanh Thanh nhận danh thiếp, trong lòng Lý Sát không nhịn được mà vui sướng, nhìn xem, cô gái dù thanh cao như thế nào đều không thể từ chối sự yêu thích của mình.
Vị mỹ nữ này nhận danh thiếp của mình, như vậy không lâu nữa sẽ gọi điện thoại tới thôi. Hiện tại trước mặt mọi người cô ta từ chối lời mời của mình, nói không chừng là muốn giữ gìn hình tượng thục nữ, hoặc là lạt mềm buộc chặt.
- Tiểu B.
Lý Sát tự tin nghĩ vậy, lại nheo mắt gọi cái đuôi anh B, anh B lập tức kích động chạy tới, vẻ mặt nhiệt tình:
- Lý Thiểu, ngài có gì dặn dò?
Lý Sát ngẩng đầu nhìn khu phòng khách quý ở trên lầu hai, tùy tay chỉ vào một phòng nói:
- Anh đi sắp xếp một chút, đưa người trong phòng kia ra, để lại cho tiểu thư xinh đẹp đây.
Khu bán đấu giá ở cao ốc Cửu Châu chia là khu khách quý và khu bình thường, bán đấu giá tiến hành ở hội trường lầu một, ở phía trước có một cái đài cao để người chủ trì bán đấu giá. Phía dưới đài sắp xếp chỗ ngồi rộng lớn như rạp chiếu phim.
Mà khu khách quý ở lầu hai đó là một dãy phòng. Mỗi phòng đều cực kỳ xa hoa, hoàn toàn tách rời nhau để đảm bảo khách không bị làm phiền.
Khu khách quý tổng cộng chỉ có mười phòng, cũng không phải có tiền là có thể vào, mà đó là tượng trưng cho thân phận. Yêu cầu này của Lý Sát làm cho anh B khó xử.
- A?
Anh B vẻ mặt khó xử, nói:
- Lý Thiểu, phòng kia đã có người đặt rồi.
- Không phải tôi đã nói anh đưa người trong phòng kia ra sao!
Lý Sát không hài lòng, anh B này cũng dám không thuận theo ý mình? Vốn hắn nghĩ một câu của mình giống như là thánh chỉ, anh B sẽ thành thành thật thật đi làm, ở trước mặt Liễu Thanh Thanh sẽ lấy được uy phong.
Nhưng một câu này của anh B làm cho hiệu quả uy hiếp của Lý Sát giảm xuống. Hắn lộ ra bộ mặt lôi kéo:
- Nếu không, tôi để cho anh đi sắp xếp làm gì?
Cảm nhận được Lý Thiểu đang tức giận, anh B trong lòng bồn chồn, không cần một giây đồng hồ nào anh B nhanh chóng đưa ra quyết định, đắc tội người trong phòng thì tính là cái gì, chỉ cần có thể nịnh bợ được Lý Thiểu là tốt rồi.
Anh B lập tức khom người:
- Lý Thiểu, ngài chờ, tôi sẽ đi sắp xếp.
Thấy vậy, sắc mặt Lý Sát mới đẹp hơn một chút, hắn đắc ý nhìn Liễu Thanh Thanh, tận tình khoe ra uy lực của mình.
- Lý Thiểu, không cần như vậy đâu.
Liễu Thanh Thanh cau mày nói, trong lòng cô lại càng không vui, Lý Sát này thế nào lại giống thuốc cao bôi trên da chó vậy, tẩy thế nào cũng không đi.
- Tôi thích môi trường ở đây hơn, không cần làm phiền tới Lý Thiểu đâu.
- Phải làm, phải làm.
Bàn tay Lý Sát vung lên:
- Người xinh đẹp cao quý giống như tiểu thư đây nên ngồi ở trong kia mới đúng, cô yên tâm, phòng lập tức sẽ chuẩn bị tốt cho cô, lời nói của tôi vẫn có chỗ để dùng.
Liễu Thanh Thanh im lặng không nói gì, cũng không biết nói gì cho tốt, cô nháy mắt về phía Tô Tâm Lam xin giúp đỡ, Tô Tâm Lam bất chấp nói:
- Lý Thiểu, Thanh Thanh phải theo giúp tôi ...
Tô Tâm Lam còn chưa nói xong đã bị Lý Sát ngắt lời:
- Bên trong phòng rất rộng, hai người có thể cùng vào trong tiến hành đấu giá, ôi, anh B đến rồi, các cô có thể vào rồi.
Phía sau, anh B chạy chậm đến, khuôn mặt đang tươi cười của Lý Sát cứng lại, hắn phát hiện, sắc mặt của anh B rất khó coi, thậm chí đầu đầy mồ hôi, một bộ dáng kích động.
Trong lòng Lý Sát cảm thấy không ổn, chẳng lẽ không được? Ở thành phố Tĩnh Hải này còn có người không để mặt mũi cho mình sao?
- Tiểu B, chuyện làm thế nào rồi?
Sắc mặt Lý Sát có chút khó coi.
- Lý Thiểu.
Anh B không dám đối diện với ánh mắt của Lý Sát, giống như đứa trẻ làm sai:
- Người ta không chịu giao phòng.
Sắc mặt Lý Sát càng thêm khó coi, có loại cảm giác muốn phát hỏa, lời nói của chính mình vậy mà có người hoàn toàn không để ý, hắn cảm thấy rất mất mặt. Nhất là, ở đây có nhiều người đang nhìn như vậy.
- Anh có nói rõ hay không, phòng kia tôi phải có.
Lý Sát chưa từ bỏ ý định hỏi lại, hắn không thể tin có người dám không để mặt mũi cho mình, có lẽ anh B còn chưa nói rõ ràng.
- Lý Thiểu.
Anh B ngẩng đầu lên, vội vàng giải thích:
- Tôi đã nói rõ ràng rồi, Lý Thiểu muốn phòng này, nhưng người ta cũng không đi ra, tôi cũng không có biện pháp!
Lưu Thiểu ở một bên lắc đầu tán thưởng:
- Không thể tưởng tượng được! Không thể thưởng tượng được! Ở thành phố Tĩnh Hải vậy mà có người không nể mặt anh!
- Tốt, được lắm.
Lý Sát nổi giận, cho dù là ai cũng nghe ra lời nói của hắn chứa lửa giận, hắn chỉ tay vào anh B:
- Anh đưa người kia tới đây, tôi muốn nhìn xem là thần thánh phương nào mà kiêu ngạo như vậy!
Liễu Thanh Thanh cùng Tô Tâm Lam đều không nói gì, câu nói đầu tiên của ngươi là đem người ta đuổi ra khỏi phòng, đó mới thực sự là kiêu ngạo.
- Lý Thiểu, không cần phiền phức như vậy, tôi ở ngoài này thật sự rất tốt.
Thấy sự việc bị làm lớn lên, Liễu Thanh Thanh vội ngăn cản, giữ chặt lấy anh B.
Vô luận là ai, bọn tôi không muốn bởi vì mình mà đắc tội Lý Sát.
- Mỹ nữ.
Lý Sát rốt cuộc không bảo trì được bộ dáng quý ông, hắn cau mày nói với Liễu Thanh Thanh:
- Việc này không liên quan gì đến cô, có người không để mặt mũi cho tôi, tôi không thể không nhìn thấy hắn.
Nghe nói như thế, anh B không do dự, gỡ tay Liễu Thanh Thanh ra, vội vàng đi, rất nhanh, anh B cùng một người trẻ tuổi đi tới.
Liễu Thanh Thanh cùng Tô Tâm Lam vừa thấy đều cảm thấy ngoài ý muốn, khẽ gọi một tiếng:
- Trịnh Thiểu!
- Lý Thiểu, tôi mang người tới rồi.
Anh B ở trước mặt Lý Sát cúi người thật thấp, Lý Sát gật gật đầu, anh B cảm thấy thỏa mãn lui xuống. Giống như Lý Sát gật đầu với mình là một vinh dự to lớn.
- Lý Thiểu, tôi là Trịnh Thiệu Minh, nghe danh của anh đã lâu.
Tuy rằng sẽ có một cuộc đối thoại không thoải mái gì nhưng Trịnh Thiệu Minh vẫn lịch sự vươn tay phải về phía Lý Sát.
Lý Sát như người ở trên cao nhìn xuống, liếc mắt nhìn cái tay kia thôi chứ không bắt lấy, gây sự hỏi:
- Anh không chịu nhường phòng cho tôi?
Trịnh Thiệu Minh trong lòng thầm giận, mình tốt xấu gì thì ở Tĩnh Hải cũng có danh tiếng, Lý Sát này lại tra hỏi mình giống như tội phạm. Trịnh Thiểu Minh nhịn, ai bảo người ta tới từ Yến Kinh chứ?
- Lý Thiểu, thật ngại quá, không phải là tôi không muốn nhường.
Trịnh Thiệu Minh đè xuống oan ức, nói với Lý Sát:
- Phòng kia là tôi giúp bạn đặt, cũng không phải của tôi, tôi không làm chủ được.
Lý Sát không kiên nhẫn khoát tay:
- Trịnh Thiểu, đừng lấy cái cớ lộn xộn như vậy, tôi chỉ hỏi anh, phòng của anh có nhường lại cho tôi không?
Trịnh Thiệu Minh trong lòng giận dữ, Lý Sát này thật sự khinh người quá đáng.