Tuyệt Sắc Phong Lưu

Chương 7: Chương 7+ ngoại truyện




【 hệ thống 】Người chơi Quả Lạc Hỏa Diễm phát ra thư mời quyết đấu với người chơi Lãng Tử Long Tâm.

Dùng con chuột kích vào nút [PK], trong mắt Tô Uyển lóe lên một tia giảo hoạt. Đây chính là vấn đề khó khăn dành cho Lãng. Nếu như anh ta không tiếp nhận sẽ bị nói là nhớ tình cũ. Mà nếu tiếp nhận, haha, kết quả không cần nói cũng biết.

Mẹ nó, bị cô gái nhỏ này gài bẫy! Lãng ở trong lòng gian nan lựa chọn. Anh nhìn trên kênh thế giới càng ngày càng nhiều người muốn nghe quyết định của anh, cảm giác mình bị cô ấy ăn mất. Trước đây cũng biết là cô ấy rất tinh quái, hiện tại khó khăn đôi đường. Mà Nghê Thường cũng không ngừng phát ra tin nhắn thúc giục anh làm anh càng cảm thấy phiền toái.

【 mật ngữ 】 Nghê thường: Lãng, nhanh giết chết cô ta, không phải anh nói không có tình cảm với cô ta sao? Chẳng lẽ anh gạt em?

Ngay lúc Lãng còn đang đắn đo, Tô Uyển đã chuẩn bị tinh thần để bị giết, nhưng mà cô ấy bỗng nhiên nhớ đến vị đại thần vương tử Piano Ảnh Chi Long Ngâm, vì muốn cho mọi chuyện trở nên thú vị hơn, cô nhắn tin cho anh ta.

【 mật ngữ 】Quả Lạc Hỏa Diễm: đại thần ~ cứu mạng...

【 mật ngữ 】Ảnh Chi Long Ngâm: Muốn ta cứu ngươi, cầu xin ta đi.

【 mật ngữ 】Quả Lạc Hỏa Diễm: (⊙o⊙)..... Ngươi

【 mật ngữ 】Ảnh Chi Long Ngâm: Ta làm sao? Là ngươi có việc cầu người mà.

Mẹ nó, em gái nhà ngươi! Đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo, được rồi, cô đã hiểu, bất đắc dĩ đành nói: “Đại thần, đại thần, ta cầu xin ngươi đó ....”

Thấy Tô Uyển trả lời, Trình Kiền hài lòng, sử dụng ngón tay nhỏ đẹp gõ 3 chữ: “Theo ý ngươi”.

Có câu trả lời của đại thần, Tô Uyển lại thêm mắm thêm muối trên kênh thế giới:

【 thế giới 】Quả Lạc Hỏa Diễm: Thế nào? Không dám à! Tục cay!

“Tục cay” Tô Uyển nói là tiếng Đài có nghĩa là nhát gan, bởi vì mấy ngày trước phát trên chương trình giải trí, mà trước đó cô có nói với Lãng cho nên bây giờ nói anh ta có thể hiểu được.

Lãng thấy Tô Uyển nói như vậy càng thấy tức giận. Cô gái nhỏ này không biết, không thể hỏi đàn ông ba chữ “Có dám không” à? Không chỉ thế, dư luận trên kênh thế giới và cả áp lực từ Nghê Thường, làm cho Lãng không thể không ấn [Có].

Cứ như thế, Tô Uyển và Lãng được truyền tống đến [Dâng hương u cốc]

【 hệ thống 】trận đấu sẽ diễn ra tại [Dâng hương u cốc] sau 3 giây nữa.

Đang định chuẩn bị PK với Lãng mà Tô Uyển vẫn nghĩ xem Ảnh Chi Long Ngâm có đến giúp một tay thì thấy trên màn hình dòng chữ:

【 thế giới 】Ảnh Chi Long Ngâm: Lãng Tử Long Tâm, bắt đầu từ hôm nay, cô gái này Quy thiếu gia ta quản lý! Nếu như ngươi muốn động đến cô ấy, tốt nhất bước qua cửa ải của ta.

Thấy những lời này, không chỉ Tô Uyển mà cả Hiểu Hiểu và Diệp Tử đều sửng sốt, chỉ khác là nguyên nhân mỗi người không giống nhau. “Anh ta làm sao lại giúp cậu? Chẳng lẽ cậu thấy mọi chuyện còn chưa đủ loạn?” Diệp Hiểu Vũ là bạn với Tô Uyển lâu như vậy, rất nhanh đoán được nguyên nhân.

“Haha, là mình tìm anh ta, nhưng mà ....” Mình cũng không biết sao anh ta lại nói như vậy, mình cảm thấy thật phiền não. Nửa câu sau Tô Uyển rất vô tội nói trong lòng.

“Chuyện này Diệp Tử cũng bó tay không nghĩ được, mà chuyện gì xảy ra thế (nhỏ giọng) nói cũng thấy lạ, sao Ảnh Chi Long Ngâm lại nói như vậy”.

【 hệ thống 】Người chơi Ảnh Chi Long Ngâm xin vào đấu trường.

【 hệ thống 】Người chơi Ảnh Chi Long Ngâm tiến vào đấu trường thành công, người chơi Quả Lạc Hỏa Diễm rời khỏi chiến đấu.

【 hệ thống 】trận đấu sẽ diễn ra tại [Dâng hương u cốc] sau 3 giây nữa.

Lúc này Tô Uyển vẫn đang ở [Dâng hương u cốc], được quan sát PK trong khoảng cách gần. Nhìn màn hình, cô nhíu mày, không biết trong hồ lô của Ảnh Chi Long Ngâm bán thuốc gì? Tuy vừa rồi chính mình nhờ anh ta “giúp” nhưng mà “thuộc quyền quản lí của anh ta” có quan hệ gì. Đang nghĩ bỗng nhiên màn hình xuất hiện 1 khung đối thoại.

【 mật ngữ 】Satan Du Đãng: tiểu yêu tinh, không ngờ sức quyến rũ của cậu lớn như vậy, cả đại thần cũng ra mặt thay cậu. Không phải là cậu lại dụ dỗ chứ? Lẽ nào chỉ cần là đàn ông thì cậu sẽ không bỏ qua hả?

Tô Uyển nghĩ thầm: Mẹ nó! Đó là ai? Tự nhiên nói một câu như vậy.

【 mật ngữ 】Quả Lạc Hỏa Diễm: Cái gì mà đàn ông đều không bỏ qua? Ngươi cầu xin ta quyến rũ ngươi thì ta cũng không làm! Stop!

Người nào đó ngồi trước máy vi tính nhìn câu trả lời của Tô Uyển, khóe miệng khẽ giơ lên. Nhẹ nhàng gõ mấy chữ:

【 mật ngữ 】Satan Du Đãng: Chỉ hi vọng như vậy.

Tô Uyển muốn điên ... Đây rốt cuộc là ai? Lòng yêu thích cái đẹp ai cũng có, ngay cả công chúa Jollin cũng đã nói: Ai không thích cái đẹp thì trời chu đất đất diệt ! Cô đâu có sai chỗ nào !

Tô Uyển định sau chuyện này sẽ hỏi Hiểu Hiểu xem có biết người kia không, nhưng Tô Uyển lại mắc bệnh hay quên, trong chớp mắt cô không còn nhớ đến chuyện đó. Bây giờ trong đầu cô đều là hình dáng của mỹ nam tử tóc vàng, hoàng tử Piano Trình Kiền!

Nhưng bây giờ đang trong trò chơi không nhìn được mái tóc vàng phiêu dật... Được rồi, nếu đã như vậy phải tập trung tinh thần xem PK. Ai bảo cô ở vị trí VIP quan sát Lãng và đại thần Ảnh Chi Long Ngâm PK, cảm thấy rất xúc động. Được rồi, cô sẽ đảm nhiệm vị trí bình luận viên, nói cho Hiểu Hiểu không thấy trận đấu, hì hì.

“Hiện tại PK đã bắt đầu, ta là bình luận viên Tô Uyển, ta là bình luân viên Tô Uyển” Tô Uyển cố ý giả bộ thành bình luận viên thật sự, nhưng mà Hiểu Hiểu liếc mắt một cái và nói thêm một câu: “Cậu nhanh lên một chút”.

Mếu máo, Tô Uyển tiếp tục: “Người chơi Lãng Tử Long Tâm nghề nghiệp là đao thần, Ảnh Chi Long Ngâm là nhạc sĩ”.

“Cậu nói cái này làm gì, đều biết hết rồi”. Hiểu Hiểu bị cô làm cho tức chết.

Tô Uyển lập tức nói: “Được rồi, được rồi, mình biết rồi”.

“Muốn nói thì mau nói, không nói thì tránh sang một bên cho mình” Hiểu Hiểu nổi giận.

“Mẹ nó, ôi chao, ...Lãng sử dụng [Lực lượng chúc phúc] ... bên kia Ảnh Chi Long Ngâm cũng sử dụng kỹ năng [Không chê được]” Hai chiêu cùng thuộc loại trạng thái kĩ năng. “Ảnh Chi Long Ngâm đúng là đại thần, ra tay thật mau! Một chiêu [Âm luật] làm trạng thái của Lãng hỗn loạn .... Ừ, xem ra Lãng cũng không yếu thế! Anh ta sử dụng chiêu [Thương lang phá nguyệt] .... (#‵′) Mẹ nó, trúng! Nhưng mà nhờ kĩ năng [Không chê được] nên cũng không quá bi thảm.... Lại thêm chiêu [nhạc cảm], đây là thêm hung mãnh đánh? Xem ra muốn một chiêu quyết định thắng thua....”

Lúc này trong trò chơi Ảnh Chi Long Ngâm đang PK kịch liệt với Lãng, không ai nhường ai, tuy nhiên những ai có con mắt tinh đời đều thấy Ảnh Chi Long Ngâm chiếm ưu thế. Lúc này có một người bắt đầu lên tiếng công kích Ảnh Chi Long Ngâm. Vì vậy trên kênh thế giới lại dấy lên một trân bão nhỏ.

【 thế giới 】Raccon mì tôm sống: Đây không phải là lấy mạnh đánh yếu sao! Ảnh Chi Long Ngâm, ngươi ý vào xếp thứ nhất bảng xếp hạng nên bắt nạt Bang chủ chúng ta.

【 thế giới 】Siêu Nhân Điện Quang Tăng Ca: Nhìn kìa, cô gái tên Quả gì đó vẫn đang ở Dâng hương u cốc, chúng ta đi tìm nàng tính số?

【 thế giới 】Ta là W quân: Đúng! Để ta giết cô ta! Để xem cô ta thêu dệt chuyện như thế nào ?

Tô Uyển bất đắc dĩ nhìn màn hình nói với Hiểu Hiểu : mình XXX, đây là đang hát tuồng à ?

Tô Uyển muốn tìm đường chạy cũng không được, có mấy người cấp 40, 50. Có một người là Cầm đao (chuyển chức từ hiệp khách), hai tử sĩ (chuyển chức từ đạo tặc), lau mồ hôi, cuối cùng là một nam vũ giả, không biết người này nghĩ như thế nào lại chọn chức nghiệp đó...

“Uyển Uyển, xem cậu cứu vớt thế giới như thế nào”. Hiểu Hiểu ném đá xuống giếng.

“Ông bác nhà cậu, cậu lại giúp người bên ngoài đúng không? Đợi đấy, tí tính sổ với cậu!” Tô Uyển nói như thế, nhưng mà hiện tại cũng không có biện pháp, không lẽ cứ ở đó chờ chết?

【 hệ thống 】Người chơi Lãng Tử Long Tâm trong lúc quyết đấu đã thua người chơi Ảnh Chi Long Ngâm, tổn thất 28G, 46324 điểm kinh nghiệm.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Ảnh Chi Long Ngâm rất nhanh sử dụng chiêu [Ma âm quán nhĩ], với lại trước đó có dùng [nhạc cảm], thành công giết chết Lãng. Quả nhiên trời không tuyệt đường người! Tô Uyển nghĩ trong lòng. Ảnh Chi Long Ngâm bằng tốc độ nhanh nhất giải quyết Lãng rồi chắn trước mặt Quả Quả.

【 phụ cận 】Ảnh Chi Long Ngâm: Trái cây, đừng sợ, có ta ở chỗ này.

Thấy lời này, Tô Uyển trợn mắt. Người này đem mình làm đại hiệp trong tiểu thuyết Kin Dung viết à? Ảnh Chi Long Ngâm nhanh chóng giải quyết mấy tiểu lâu la.

“Uyển Uyển, những người này xem ra muốn đem vấn đề cá nhân nâng lên thành vấn đề bang phái” Hiểu Hiểu vui sướng khi người gặp họa, muốn nhìn Lãng muốn chết cũng không được. Vì thế cô nói thêm một câu: “Hai ngày nữa là bang chiến, mình muốn nhìn xem anh ta làm như thế nào. Cậu nói cho anh ta biết, có bản lĩnh lúc bang chiến gặp nhau”.

Tô Uyển “Ừ” một tiếng, sau đó nhìn thấy thông báo của hệ thống người chơi Lãng Tử Long Tâm sống lại. Tô Uyển nói một câu trên kênh thế giới:

【 thế giới 】Quả Lạc Hỏa Diễm: Lãng, mọi người làm như vậy xem ra muốn nâng vấn đề thành chuyện bang phái đúng không? Vậy được, chúng ta chờ đến lúc bang chiến gặp nhau.

Tô Uyển vừa nói như vậy, trên thế giới lại nổ tung.

【 thế giới 】Siêu Nhân Điện Quang Tăng Ca: Mẹ nó, còn không phải do ngươi tìm phó bang chủ của chúng ta gây chuyện, sau đó tìm người giúp đỡ đánh bang chủ của chúng ta. Đều như vậy rồi, ý của ngươi lại đến bang chiến.

À, hóa ra Nghê Thường còn là phó bang chủ, chắc là do Lãng cho đặc quyền! Tô Uyển không nói gì, nhìn mỗi người một câu phê phá cô.

【 thế giới 】Nghê Thường: Ừ! Đúng, có người giúp ngươi đánh chồng ta, có bản lĩnh thì ngươi đánh bang chiến.

Tô Uyển thấy Nghê Thường cũng ra phụ họa, chẳng những không tức giận mà còn cảm thấy rất chờ mong: rất hợp với ý mình! Nói thế nào trò chơi chính là trò chơi, không náo nhiệt một chút, chơi không vui. Đúng lúc, trên thế giới lại có người cuồng ngôn.

【 thế giới 】Khinh Vũ Peter Pan: nhất định là trước tiên tìm người ta bàn bạc thật tốt, đến lúc đó tìm bậc thang cho mình. Muốn bang chiến? Hừ, đánh bang tạp chủng của các ngươi dễ dàng như bóp chết một con kiến.

Người nói lời này là Hữ u Hộ Pháp của quyến luyến bang, cô ta chỉ một cái răng nhỏ cấp 80. Đương nhiên đối với Tô Uyển thì hơn rất nhiều. Nhưng mà cô ta kích động nói bừa, quơ đũa cả nắm, rất nhanh sẽ biết cái gì là họa từ miệng mà ra.

Nhìn chuyện náo nhiệt, Tô Uyển nhếch miệng cười, nói với Hiểu Hiểu: “Không biết kích động thế nào lại nói những lời đó, mình muốn xem bang chiến thú vị như thế nào”

“Không cần chờ, hiện tại cũng rất thu vị, nhìn đi” Hiểu Hiểu bộ dạng đang xem kịch vui, kéo Tô Uyển.

【 thế giới 】Thề Non Hẹn Biển: Khinh Vũ, khẩu khí của ngươi cũng không nhỏ! Ngươi cảm thấy bang hội của ngươi điểm thực lực cao, nhiều tinh anh? Ngươi có thể nói ra những lời này, ngươi rất can đảm. Ta chờ ngươi ngày kia làm sao có thể giết ta như giết một con kiến.

【 thế giới 】☆ Cát Tường 侞 y ☆: Wase! Bây giờ là tình huống như thế nào? Ngay cả lời thề giúp bang chủ cũng xuất hiện.

“Cũng hỏi .....” Tô Uyển nói trong lòng. Trên thế giới liên tục có người công kích Khinh Vũ, bất đắc dĩ Khinh Vũ cũng bị bức phải logout. Lúc này không biết Nghê Thường nghĩ gì, nửa ngày không có động tĩnh.

Tô Uyển có thể hiểu là chính cô ta ép, đoán chừng ngày mai chuyện này sẽ lên trang nhất. Vốn tưởng rằng như thế rồi sẽ giải tán ngay lập tức. Không ngờ rằng lại có chuyện! Lãng từ điểm phục sinh chạy về phía Ảnh Chi Long Ngâm, muốn đấu một trận nữa với Ảnh Chi Long Ngâm:

【 hệ thống 】Người chơi Lãng Tử Long Tâm phát ra thư mời quyết đấu với người chơi Ảnh Chi Long Ngâm.

Chuyện gì xảy ra thế? Đương nhiên Ảnh Chi Long Ngâm không có lý do cự tuyệt, vì thế:

【 hệ thống 】trận đấu sẽ diễn ra tại [Dâng hương u cốc] sau 3 giây nữa.

Mọi người đều rất hiếu kì, đều chạy đến nơi nhìn PK. Mà Hiểu Hiểu cũng chạy đến chỗ Tô Uyển xem PK khoảng cách gần. Làm sao Lãng Tử Long Tâm lại trở lại quyết đấu, chẳng lẽ để đòi lại mặt mũi? Tô Uyển cũng không biết. Trên màn hình Ảnh Chỉ Long Ngâm đánh liên tiếp xuất hiện chữ MISS, trên thế giới mọi người bắt đầu nói chuyện:

【 thế giới 】Lúm Đồng Tiền: Cái này hình như là ....

【 thế giới 】Lông mày dài: ông xã, chuyện gì đang xảy ra vậy?

【 thế giới 】Mặc quần cụt qua ngày mùa đông: không thể nào, dám làm loại chuyện này.

Tô Uyển nghiêng đầu nhìn Hiểu Hiểu. Hiểu Hiểu lắc đầu, cô cũng không xác định khó mà nói. Diệp Tử đoán được Hiểu Hiểu sẽ đến chỗ Tô Uyển xem PK , vì vậy nói trong đội ngũ:

【 đội ngũ 】Diệp Tử: anh chắc chắn cậu ta dùng phần mềm hack “né tránh”.

“Quả nhiên tên khốn khiếp này dùng G”. Hiểu Hiểu ở trong kí túc xá mắng to, vừa định đoạt bàn phím của Tô Uyển thì thấy trên màn hình xuất hiện câu:

【 hệ thống 】Người chơi Lãng Tử Long Tâm đường truyền không ổn định, đã đi du lịch. Trận đấu ngừng, người chơi Ảnh Chi Long Ngâm chiến thắng.

Mọi người thấy những lời này biết rằng Lãng dùng G nên bị GM đá ra ngoài. Vì thế không có gì đáng xem mọi người cũng tản ra.

【 thế giới 】Nghê Thường: Đồ Lessbian! Hãy đợi đấy! Ta muốn xem ngươi có năng lực gì đánh với chúng ta!

Nghê Thường không cam lòng, nói thêm một câu trên thế giới rồi cũng logout. Hôm nay cô cũng mất mặt đủ rồi, không biết Lãng muốn làm như thế nào.

Nói đến Lãng, vừa rồi khi nhìn thấy thông báo của hệ thống internet bị cắt đứt, đồng thời nhìn thấy một tin nhắn.

【 mật ngữ 】Satan Du Đãng: Lần sau chú ý một chút.

Lãng rất giận, dùng sức vỗ mạnh vào bàn phím. “Tất tất” ~ Lúc này điện thoại di dộng vang lên, là Nghê Thường gọi điện tới: “Chuyện gì xảy ra?”

“Bị Satan tố cáo, cậu ta còn nói anh phải chú ý” Sau đó nói không được mấy câu, Lãng liền cúp điện thoại.

“Nhưng mà cho dù là cậu ta tố cáo cũng không nhanh như vậy? Chẳng lẽ cậu ta là GM? Không không, nếu là lời nói của GM, sẽ có trạng thái vô địch (vô địch PK). Chắc cậu ta biết GM”. Lãng tự nhủ.

Hơn nữa nghe câu “Lần sau chú ý một chút” rất quen. Chẳng lẽ Satan là .... Không nghĩ đến việc lại như này ! Đầu tiên là Ảnh Chi Long Ngâm giúp một tay, sau đó là Satan chặn lại. Tô Uyển, ngươi đã động đến ta, sau này đừng có trách ta làm quá. Ngày kia bang chiến ta sẽ làm ngươi chết không có chỗ chôn !

Chúng ta sẽ nói đến thời điểm Tô Uyển và Hiểu Hiểu là học sinh trung học năm nhất (ở đây là học sinh cấp 2), hai người vẫn còn là những học sinh ngây thơ lãng mạn, thích mỹ thiếu niên. Đương nhiên đây là chuyện không tin được. Bởi vì từ nhỏ,từ lúc đi nhà trẻ hai người đã thiên hạ vô địch, và ở tiểu học có thể đánh hầu hết nam sinh đầu gấu học cấp 2.

Tuy hai người nhỏ vé vóc dáng bình thường, nhưng Tô Uyển là đại lực sĩ, từ nhỏ sức lực lớn hơn nhiều so với người khác. Với lại thân thể có tố chất tốt, phản ứng lại tương đối nhanh nhẹn. Cho nên dù là nam sinh cũng khó đánh lại được cô ấy.

Mà nói đến Hiểu Hiểu, tuy không cao nhưng là đội viên giỏi nhất của đội kiếm đạo. Mỗi lần đội kiếm đạo đi thi đấu đều đạt được chức vô địch. Mỗi lần nhắc tới tên, đối phương sợ mất mật. Mà nhà Hiểu Hiểu khá giả, ngay cả trường học cũng là nhà cô tài trợ, nhưng mà bình thường cô vẫn che giấu thân phận.

********

Hôm đó là một ngày đẹp trời, thời tiết rất tốt, trời xanh mây trắng, trên bầu trời vài đám mây trắng trôi, sau đó lúc tan học, hai người vừa ra cổng trường thì nhìn thấy có mấy học sinh lớp trên học trường khác chăn đường các học sinh.

Hai người phớt lờ vòng qua đường khác, đi tới đi lui đến một cái ngõ nhỏ. Tô Uyển hiểu được mình bị bám đuôi. Quay đầu lại nhìn thì thấy mấy học sinh lớp trên.

Tô Uyển bĩu môi, quay đầu đưa lưng về phía mấy người đó hỏi: “Các người muốn như thế nào?”

Tên cầm đầu vừa nhìn vừa cười nói với tên bên cạnh: “A! Con đàn bà này còn rất ương ngạnh, có vẻ là tiểu hạt tiêu”. Mấy người bên cạnh nghe thấy cười “khà khà” rất vui sướng. Nghe được có người đáp lại, tên cầm đầu nói tiếp: “Không thế nào cả, bọn anh đang thiếu tiền, muốn ...”. Nói xong còn tự cho là đẹp trai, dùng ngón cái xoa xoa các ngón tay khác, rõ ràng là muốn cướp tiền của các cô.

Thế nhưng người bạn nhỏ Tô Uyển buông một câu vô tình: “Không có tiền, đi tìm người khác đi”. Một bộ dạng hoàn toàn không để tên cầm đầu vào mắt.

Tên cầm đầu thấy cô không nể mặt, định nổi giận, nhưng lại chú ý bên cạnh còn có một nữ sinh không lên tiếng. Đưa tầm mắt nhìn vóc người không quá cao của Hiểu Hiểu! Hừ! Ai mà không biết là phải tìm quả hồng mềm để bóp! Nhe cái răng vàng khè nói: “Vậy còn em? Mau lấy tiền ra nếu không anh đây sẽ không để các em đi!”

Hiểu Hiểu ngẩng đầu liếc mắt nhìn tên đó rồi lại chăm chú nghe MP3.

“Hiểu Hiểu, chúng ta đi thôi. Mấy vị kia, không hẹn gặp lại”. Nói xong Tô Uyển lôi kéo Hiểu Hiểu rời nơi đó.

Tên cầm đầu chưa từng gặp trường hợp này, sửng sốt ngạc nhiên vài giây. Nhưng nhìn thấy hai người muốn rời đi, lập tức có phản ứng, khoát khoát tay ở sau lưng, ý muốn nói mấy huynh đệ xông lên! Mềm không được thì ta mạnh tay. Vừa mới chạy đến gần định bắt lấy cánh tay Hiểu Hiểu, nhưng mà Hiểu Hiểu không quay đầu rút một cây kiếm mộc ở sau lưng, nhanh chóng vung về phía sau, người kia liền nằm vật ra đất”. Sau đó cô thu kiếm về, toàn bộ quá trình không quá 5 giây.

Ah, đây là tình huống như thế nào? Tên cầm đầu thấy vậy tức giận hô to: “Tốt, các cô rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, mấy anh em cùng nhau tiến lên, đùa cùng các em một chút”. Nói xong, một đám người xông về phía Hiểu Hiểu và Tô Uyển.

“Mẹ nó, muốn đánh nhau thật” Tô Uyển dừng một chút rồi nói: “Hiểu Hiểu cậu bảo phải làm sao bây giờ? Đánh thật à?”

Hiểu Hiểu quăng cặp sách sang một bên, vừa văn ném trúng một người muốn xông đến, trả lời Tô Uyển: “Tùy cậu, dù thế nào mình cũng sẽ không thu lực” (là cao thủ có thể điều chỉnh lực đạo, lúc đó Hiểu Hiểu mới học nên chỉ biết sử dụng toàn lực)

Cái kẻ bị Hiểu Hiểu ném trúng cặp sách, mắt nổ đom đóm, lảo đảo mấy bước rồi tức giận vọt tới chỗ Hiểu Hiểu.

“Hiểu Hiểu, cẩn thận!” Tô Uyển lo lắng hô.

Nhưng ngay lúc đó có người bắt lấy cánh tay cô, âm thanh cũng từ bên truyền tới: “Cô em còn lo lắng cho người khác, hãy chăm sóc tốt cho mình đi”.

Tô Uyển quay đầu nhìn tên đang nắm lấy tay cô, chính là tên cầm đầu. Lắc đầu một cái rồi bĩu môi khinh bỉ.

Động tác này chọc giận tên đó “Ngươi tự tìm cái chết”. Rồi giơ tay lên muốn đánh Tô Uyển. Không ngờ cô gái nhỏ này không bị dọa mà còn nhanh chóng bắt được ngón tay cái vặn một cái, đối phương bị đau liền thả tay ra.

Còn chưa kịp phản ứng Tô Uyển đã nhấc chân đá vào bụng. Hơn nữa lực đạo rất mạnh, tên thủ lĩnh đnág thương bay ra ngoài rơi “bộp” trên đất.

“Ah, cậu không chơi Domino! Đáng tiếc...” Người vừa gây họa còn thảnh thơi đùa giỡn, rất tự tại.

Lúc này Tô Uyển và Hiểu Hiểu, hai người tựa lưng vào nhau, một người cầm kiếm gỗ, một người dùng sức mạnh, đánh đối phương nằm lăn ra.

“Mẹ nó, đánh cho ta, ta xem hai đứa con gái này lợi hại cỡ nào?” Nói xong còn vuốt vuốt bụng, bò dậy chờ bị đánh. Đúng vậy, là chờ bị đánh!

Toàn bộ mấy tên lưu manh nhanh chóng bò dây, Tô Uyển còn học tập Sailor Moon nói: “Vì tình yêu và công lý. Ta là nữ chiến binh thủy thủ! Thủy Thủ mặt trăng! Ta sẽ thay trời hành đạo tiêu diệt các ngươi”. (Ốc: đến đoạn này phải mần lại thủy thủ mặt trăng để viết đúng kịch bản :)))

“Ta nhổ vào! Nếu cô là thủy thủ mặt trăng thì tôi là Tuxedo mặt nạ rồi....! Rốt cuộc là người nào? Các người tên gì ta đây còn không biết, còn ở đó mà diễn tuồng!” Tên cầm đầu phát hỏa nghĩ thầm: “Mẹ nó, không giao phí bảo hộ còn rất phách lối? Không lẽ cha cô ta là Lý Cương?”

Lần này hai người đổi thành lời đội hỏa tiễn trong Pokemon để làm mãn mở đầu. Hiểu Hiểu: “Nếu các ngươi đã thành tâm muốn hỏi?”. Tô Uyển: “Thì chúng ta sẵn lòng trả lời”. Hiểu Hiểu: “Để đề phòng thế giới bị phá hoại”. Tô Uyển: “Để bảo vệ tôn nghiêm của chúng ta”. Diệp Hiểu Vũ: “Vì tình yêu và chính nghĩa”.

Tô Uyển: “Vừa đẹp trai vừa vĩ đại”. Hiểu Hiểu: “Vừa đáng yêu vừa mê người”. Dừng một lúc, lại nói: “Ta là Hiểu Hiểu”. Tô Uyển: “Ta là Uyển Uyển”. Hai người cũng kêu lên: “Chúng ta là tổ hợp siêu cấp - Hiểu Uyển”

Cả đám người như xem xiếc khỉ, nhưng mà nếu hôm nay không cướp được đồ, người phía trên sẽ tức giận. Hôm nay không có mưa gió nhưng mà đời người họa phúc khôn lường. Đi ra ngoài lăn lộn là phải trả tiền. Cho nên chịu đựng đau nhưng lại xông lên.

Tô Uyển liếc nhìn đồng hồ đeo tay, tay phải đánh vào người tập kích phía bên. Sau đó nói với Diệp Hiểu Vũ: “Nhanh một chút, chúng ta còn phải về thăm mẹ”

Hiểu Hiểu “ừ” một tiếng. Trong nháy mắt hai người giải quyết tất cả, sau đó vỗ vỗ tay, về nhà thăm mẹ.

********

Cứ tưởng rằng, chuyện sẽ kết thúc như thế. Nhưng mà ngày hôm sau, ở cổng trường có rất nhiều xe mô tô, sau đó có một người có vẻ là đại ca từ trong chiếc xe màu đen bước ra. Thấy thầy thế dục, hắn ta túm lại hỏi: “Ngươi có biết một người tên là Tiểu Uyển? Con mẹ nó, hôm qua đánh vài huynh đệ của ta”.

Thầy thể dục thấy cảnh này đã sợ đến mức tè ra quần, muốn nói không biết, ông muốn đi báo cho hiệu trưởng biết ... Nhưng mà ông biết Tiểu Uyển là ai? Nhưng mà cô bé kia có thể đánh ngã một đám người sao?

Ông vội vàng chạy đến phòng Hiệu trưởng, trên đường thấy Tiểu Uyển và một người bạn đang đi về phía này. Thầy giáo tốt bụng khuyên: “Em không nên đi về phía này thì hơn, bên ngoài có rất nhiều người, nghe nói là em đánh vài huynh đệ của cậu ta ... Trong ba mươi sáu kế chạy là thượng sách”.

Tô Uyển vừa nghe vội vàng an ủi thầy giáo: “À vâng, không sao, ngày hôm qua giải quyết rất nhẹ nhàng! Hôm nay nhất định sẽ không có việc gì! Thầy cứ yên tâm đi!” Nói xong còn mỉm cười, Hiểu Hiểu ở bên cạnh vừa nghe lén vừa vui mừng.

Thầy giáo thể dục nghe Tô Uyển nói, đầu đầy mồ hôi. Nghĩ thầm: “Cô gái nhỏ này dáng dấp rất bình thường mà, tại sao lại có thể đánh được? Chẳng lẽ nhìn người không nên nhìn tướng mạo? Mình nên chạy trước ...”. Nói cũng không nói, khẩn trương chạy đến phòng Hiệu trưởng.

Vì vậy Tô Uyển vẫn tự nhiên đi vè phía cửa trường học, thấy bên ngoài một nhóm người đang vây quanh một người ngồi trên mô tô. Người kia đeo một cái kính râm to, dùng xe có đinh tán (không hiểu @@), dưới chân là một đôi giầy da lớn. Chậc chậc, xem ra cũng không tệ lắm, nhưng mà khuôn mặt thật sự quá chướng mắt! Toàn hạt mụn lớn...

Tô Uyển vạch đám người ra đi về phía trước, đến trước mặt người nọ. Trong đám người cơ thể trông có vẻ nhỏ bé nhưng lời nói lại không hề nhỏ! Cô nói: “Ta hỏi ngươi là Vương Nhị Ma Tử ở đâu ra! Đừng đứng chỗ này làm xấu hổ! Nghe nói là ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”

Ai ngờ tên mặt mụn lại nói: “Mẹ nó, ngươi cũng biết đại danh của ta, lại còn lớn tiếng? Ngươi nên biết ta là người xếp thứ 3 người trong cuộc thi. Bây giờ trước mặt huynh đệ ta, mau nhận sai, ta sẽ bỏ qua cho ngươi. Nhưng mà nhìn dáng người ngươi cũng không tệ, hay là ...”. Nói xong dùng ánh mắt cực kì bỉ ổi nhìn Tô Uyển.

Tô Uyển liếc mắt nhìn hắn, không ngờ có người gọi là Vương Nhị Ma Tử! Còn nói cô có dáng người không tệ? Haha, chính hắn ta mới là dáng người không tệ. Nghĩ đến đây Tô Uyển cười vui vẻ.

Vương Nhị Ma Tử nhìn thấy khó chịu: “Cái đồ xú nữ nhân! Cười cái gì?”

“Haha, xếp thứ 3 trong cuộc thi? Không đùa chứ? Ta chưa từng nghe thấy, có phải là tự tổ chức tranh tài và có 3 người dự thi không?”

Nghe thấy thế, ai cũng cười. Tên thủ lĩnh mặt từ trắng chuyển thành xanh, từ xanh chuyển thành hồng, bọn lâu la thấy thế liền quát: “Ai còn cười! Đứng thành hai hàng cho ta! Nam bên trái nữ bên phải biến thái đứng giữa! Đúng! Ta đang nói ngươi đó”.

Nhưng sau một khắc, một kiếm vung lên, tiếng xương kêu “rắc”, và một tiếng kêu thảm thiết xuyên bầu trời. À, tên đó chọn không đúng người để xuống tay rồi. Tìm ai không tìm lại động đến đại tỉ kiếm đạo. Cái này gọi là giết gà không được còn thành trò cười, mọi người xem càng cao hứng.

“Đồ gái điếm ăn gan hùm gan báo! Ngươi còn dám đánh huynh đệ của ta?” Vương Nhị Ma Tử kêu. Nhưng mà Diệp Hiểu Vũ chỉ hừ lạnh rồi nói: “Đúng thế, đánh thì làm sao, ta không những đánh huynh đệ của ngươi, ta còn muốn đánh ngươi! Ngươi sợ không?”

Tô Uyển cười ha hả trong lòng, Diệp Hiểu Vũ am hiểu nhất là phép khích tướng, có trò hay để nhìn rồi. Nhưng mà là một người trong cuộc, Tô Uyển không thể bàng quang được. Cô nói với Vương Nhị: “Không phải ngươi tới tìm ta sao? Hôm nay sẽ cho ngươi thấy sự lợi hại của Hiểu Uyển”. Tuy nhiên Tô Uyển phát âm Bắc Kinh khá nặng nên nhiều người nghe thành “Sự lợi hại của tiểu Uyển”.

Đám người lại thêm xôn xao, bọn lâu la đang định cười lớn, thì bị Hiểu Hiểu nhảy ra đánh ngã ra đất. “Trình Giảo Kim” lấy tay xoa xoa kiếm gỗ, nói với Tô Uyển: “Uyển uyển cố lên, hạ xong bọn chúng, chúng ta đi ăn”.

Nghe thấy đi ăn ngon, Tô Uyển tinh thần sung mãn, xử xong bọn này có thể đi làm thịt túi tiền của Hiểu Hiểu, nghĩ đến đây Tô Uyển phấn khích nói: “No problem!”. Và nháy mắt với Hiểu Hiểu.

Vương Nhị mặt rỗ thấy tình cản này rất không vui: “‘chuẩn bị hút từng hơi’ là có ý gì?”

Bên cạnh có một tiểu đệ biết chút tiếng Anh, thêm chút mắm muối nói: “Nói đúng là: giết chết anh dễ như ăn cơm....”

“Con mẹ nó, để ta đánh chết ngươi! Để ngươi thấy thế nào là chuyện nhỏ?” Vừa nói vừa quăng kính cho đàn em, chuẩn bị động thủ.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Vương Nhị bên phải đám thẳng Tô Uyển. Trong đám người có vài nữ sinh nhát gan che mắt, nếu nữ sinh yếu ớt như vậy bị đánh một quyền không biết sẽ thế nào nên không dám nhìn.

Mà những tên đàn em cười nghĩ thầm: Xem ngươi lợi hại hơn nữa, có lợi hại bằng đại ca ta không? Tại thời điểm mọi người đều suy nghĩ, Hiểu Hiểu nhàm chán lấy điện thoại di động ra. Sặc, bạn bè gặp chuyện, còn có bộ dáng không liên quan đến mình.

Nhưng rồi Tô Uyển liền chứng minh vì sao Hiểu Hiểu không lo lắng. Thân mình Tô Uyển khẽ nghiêng về phía sau, đồng thời bắt được cổ tay phải của Vương Nhị, mượn lực của hắn, để hắn bước về phía trước, theo quán tính đánh hụt Tô Uyển, lại bị hụt chân một bước.

Dù sao hắn cũng có luyện võ, lập tức nâng chân trái xoay người đạp về phía Tô Uyển. Tô Uyển nghĩ thầm: Quả nhiên có chút tài mọn. Nhưng với bạn học Tô Uyển của chúng ta đó chưa là gì cả. Chân của Vương Nhị còn chưa chạm đến người cô, Tô Uyển nhanh chóng dùng chân hướng tới đầu gối trái của hắn, trong nháy mắt hóa giải thế tấn công của đối phương.

Vương nhị bị đau vội vàng thu chân về, lui lại hai bước, ôm chân vuốt vuốt chỗ khớp bị Tô Uyển đá. Quần chúng xung quanh đều tỏ vẻ hoài nghi nhìn hắn“Tài nghệ như thế cũng xếp thứ ba”. Vương Nhị nghiến răng: “Tô Uyển, là do ngươi bức ta”.

Mà Tô Uyển lại nghĩ: Quá tốn thời gian rồi, búng đói lắm rồi, phải nhanh lên còn đi ăn cái gì đó! Nghĩ như vậy, Vương Nhị còn chưa kịp phản ứng, Tô Uyển xông tới, đấm móc về mặt của Vương Nhị. Vương Nhị phản ứng cũng nhanh, vội lấy tay ngăn cản. Nhưng Tô Uyển là ai, sao có thể hành động như người bình thường.

Cô thuận thế hất khuỷu tay, từ bên phải sang bên trái, dùng lực toàn thân đập vào gò má Vương Nhị. Vương Nhị bị đánh bay ra ngoài. Trong đám người bắt đầu có người vỗ tay, mà nữ sinh vừa rồi che mắt cũng bị động tác của Tô Uyển là cho kinh ngạc.

Thấy vậy, Vương Nhị muốn giết chết Tô Uyển, đúng lúc đó, bảo vệ tới, còn có cả Hiệu trưởng và thầy giáo thể dục. Thầy Hiệu trưởng thấy tình hình này chỉ huy đội bảo vệ bắt những người gây rối, giải tán quần chúng. Sau đó nhỏ giọng hỏi Hiểu Hiểu: “Hiểu Vũ tiểu thư, cô không sao chứ?”

Hiểu Hiểu khoát tay, bất đắc dĩ liếc nhìn hiệu trưởng: “Không phải em đã bảo thầy đừng nói nhiều sao? Lần sau thì chú ý đấy?”

Lúc này, thấy giáo thể dục yếu ớt hỏi một câu: “A! Bạn học Tô Uyển, một mình em đánh hết đám người kia!” Thì ra ông cho là một mình Tô Uyển đánh hết.

Tô Uyển đang định giải thích, Hiểu Hiểu chen lời: “Cứ như vậy, chuyện này không được lan ra, phải áp chuyện này xuống”.

Hiệu trưởng gật đầu liên tục, còn thầy thể dục vẫn đang chìm trong suy nghĩ: Thì ra Tô Uyển lợi hại như vậy. Sau này giờ thể dục không thể gọi em ấy lên rồi.

Tô Uyển trí nhớ kém, chuyện xảy ra không bao lâu mà cũng bị trường học ép xuống nên qua một thời gian cô quên luôn.

Nhưng khi Tô Uyển và Hiểu Hiểu lên cao trung (trường cấp 3 ở Việt Nam), thầy thể dục kể chuyện cho học sinh khóa mới: “Ở trường của chúng ta có một nữ sinh, hiện tại em ấy đã học cấp 3... Đừng thấy dáng người nhỏ bé, em ấy có thể đánh bại một đống nam sinh cao lớn ... Tên của em ấy là Tiểu Uyển”.