Tuyệt Sắc Tai Tinh

Chương 9




Diệp Thanh Y đã hai ngày không thượng triều, trong triều nghị luận sôi nổi. Nhưng tin tức trong cung tất cả đều bị phong tỏa, chỉ nói Diệp Thanh Y sức khỏe không có việc gì e ngại. Mà có đi hỏi Cao Phúc thì y cũng một mực kín miệng, chỉ đơn giản nói hoàng thượng sức khỏe vẫn tốt.

Không những hai ngày không tảo triều ngay cả yến tiệc mừng sinh thần của hoàng hậu y cũng không đi. Thủy chung ở trong cung của Diễm Tiên không rời đi nửa bước, còn đích thân đút thuốc cho Diễm Tiên.

” Đắng …. đắng quá ” Diễm Tiên kêu khổ thấu trời.

” Uống nhanh một chút sẽ không thấy đắng ”

Diệp Thanh Y thay hắn thổi nguội chén thuốc uy hắn uống, Diễm Tiên cau mày uống hết nửa bát, sau đó liền nằm trên giường không ăn uống gì.

” Sau này không được đứng dưới mưa, lần sau còn như vậy ta tuyệt đối sẽ bỏ mặc ngươi ”

Diệp Thanh Y lời nói đầy giận dữ, cùng hắn ở trong cung suốt hai ngày ngữ khí cũng không hề thay đổi.

Diễm Tiên chán chường nói:” Mỗi lần ngươi nói đều là một câu này, ngươi thực phiền ”

Diệp Thanh Y tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhưng nghĩ hắn bệnh nặng như vậy cũng không tiếp tục tức giận. Diễm Tiên ngữ khí lại trở nên nhu thuận, dịu dàng nói:” Cùng ta ngủ thôi ”

Diệp Thanh Y cẩn thận xốc lên một góc chăn, không để khí lạnh bên ngoài tràn vào tránh cho Diễm Tiên bệnh lại càng thêm nặng, y nhanh nhẹn chui vào trong chăn. Diễm Tiên ôm lấy cổ y, không ngừng ngửi mùi hương trên cơ thể y.

” Đáng ghét, ta bệnh nặng quá nên ngay cả ngửi mùi của ngươi cũng không ngửi được ”

” Thanh âm của ngươi như người chết vậy, đừng nói nữa. Ngoan ngoãn ngủ đi ”

” Hừ, nói cái gì chết, ngươi thực đáng giận …. ”

Diễm Tiên nửa làm nũng, nửa nén giận đem mặt vùi vào trong lòng ngực y. Hơi ấm từ trên người Diệp Thanh Y truyền đến, hắn trên tay chân y không ngừng cọ cọ. Bàn tay to lớn của Diệp Thanh Y vuốt ve mái tóc của hắn.

” Chúng ta biết nhau cũng đã 10 năm. Từ khi ngươi vẫn còn là hoàng tử “

Thanh âm mang theo chút phiền muộn sâu kín truyền đến, quan hệ của hắn cùng Diệp Thanh Y ngay từ khi y là hoàng tử, hai người đã day dưa đến tận hôm nay. Là hắn cùng Diệp Thanh Y hãm hại thái tử, Diệp Thanh Y mới có cơ hội đoạt lấy thái tử vị, thậm chí đăng cơ xưng đế.

Diễm Tiên ôm lấy thắt lưng y, để chính mình càng dán sát hơn vào người y:” Chúng ta bên cạnh nhau thì ít, xa cách thì nhiều. Ngươi từ khi là hoàng tử, tiên đế vẫn còn chúng ta rất khó ở cạnh nhau. Ngươi khi là thái tử, ta lại hận ngươi, ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn ngươi. Ngươi đối ta cũng rất lạnh nhạt. Ngươi lúc làm hoàng đế, trừ bỏ lúc đầu cùng ta ở chung một chỗ, sau đó liền có tam cung lục viện. Chúng ta lại thường xuyên khắc khẩu, không bao lâu ta lại xuất cung. Nếu thật sự tính toán, mặc dù ta và ngươi biết nhau đã hơn mười năm. Thời gian ở cùng nhau, bất quá cũng chỉ hơn một năm ”

” Ngươi hiện tại đã quay trở lại. Chỉ cần ngươi không tùy ý sinh sự, không ầm ĩ, không bướng bĩnh, cũng không nói nhảm nữa. Chúng ta còn thời gian cả một đời ”

Diễm Tiên nghe vậy tim đập loạn, ngoài cửa sổ từng hạt mưa rơi xuống song cửa vang lên thành tiếng đầy tịch mịch. Hắn nâng đôi mắt nhìn chăm chú vào Diệp Thanh Y:” Ta vẫn còn hận ngươi ”

Diệp Thanh Y lạnh nhạt đáp lời:” Nếu ngươi hận ta, sẽ không cố tình tung ra tin tức muốn ta tìm ngươi trở về mà hẳn là phải đem về thiên quân vạn mã muốn mạng của ta mới đúng ”

Diễm Tiên tựa đầu vào y:” Ngươi sai rồi, ta hận ngươi lợi dụng ta, hận ngươi đến chết ”

Diệp Thanh Y cúi đầu, trìu mến hôn lên gương mặt tiều tụy của hắn vì bệnh, Diễm Tiên hạ giọng nói:” Ta muốn ngươi phải thành thật trả lời ta. Thanh Y, ngươi thích ta, yêu ta hay không? Nếu ta không phải là cát *** mà là tai ***, ngươi cũng sẽ vẫn muốn ta sao?”

Ánh mắt Diệp Thanh Y lạnh lùng nhìn thẳng vào Diễm Tiên, giống như lần đầu hai người bọn họ nhìn nhau. Cũng là một đôi mắt trống rỗng hờ hững, không có tình cảm, chỉ có hàn khí lạnh lẽo tận lực che dấu những cảm xúc của mình vào sâu đáy lòng cho đến bây giờ cũng chưa từng một lần để lộ.

Bọn họ đều giống nhau, không có tình cảm, trong mắt chỉ có bản thân mình.

” Ngươi muốn nghe lời thật lòng sao? Diễm Tiên?”

Cảm thấy động tác vuốt ve tóc hắn của Diệp Thanh Y ngừng lại, Diễm Tiên tiến đến gần nhìn y. Tựa như muốn nhìn thấu tâm can của y, cho dù nam nhân này tâm như sa mạc khô hạn, không chút biến hóa như một hồ nước tĩnh lặng sâu không thấy đáy, tàn lụi như sỏi đá khô cằn trăm nghìn năm.

” Ta không yêu ngươi, cũng chưa từng thích ngươi ”

Diễm Tiên bật cười thành tiếng, hắn đem mặt chôn vào lòng ngực Diệp Thanh Y. Thanh âm của Diệp Thanh Y truyền đến khiến tâm hắn một trận lạnh lẽo.

Hắn biết mình đang cười, lệ đã không thể rơi vì Diệp Thanh Y. Ngoại trừ cười, hắn không biết bản thân còn có thể biểu hiện cảm xúc gì khác.

Diệp Thanh Y trầm giọng nói:” Ta từ nhỏ sinh ra trong hoàng thất, giống như trong địa ngục chịu đủ mọi dày vò. Tình cảm ta đã sớm vứt bỏ, ngày hôm nay ta có được vương vị, chẳng qua cũng là vì trả thù nên mới muốn ngôi vị có thể đem người ở dưới chân dẫm đạp. Ngươi là cơ hội của ta, nếu không có ngươi, ta sẽ không có khả năng trở thành thái tử, trở thành hoàng đế. Nhưng bất quá cũng chỉ có vậy thôi ”

Y đẩy Diễm Tiên ra, trên mặt hắn vài sợi tóc tán loạn, thanh âm lại lạnh băng như nước, gằn từng tiếng mà nói:” Từ lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ta chỉ biết ngươi cùng ta giống nhau. Đều âm lãnh, vô tình, căn bản sẽ không biết đến cái gì gọi là yêu….”

Lời chưa dứt, bên ngoài thị vệ lớn tiếng hô to:” Có thích khách, có thích khách, bảo hộ hoàng thượng ”

Cao Phúc lập tức vào cửa:” Hoàng thượng, chỗ này hẻo lánh, thỉnh hoàng thượng di giá đến ngự thư phòng để thị vệ bảo hộ ngài ”

Diễm Tiên đẩy y ra, hắn đã biết được đáp án, những lời đó hắn không muốn một lần nữa nghe thấy:” Ngươi đi đi, ta muốn ngủ. Nói như thế nào thì thích khách cũng sẽ không tìm tới ta ”

Diệp Thanh Y đem hắn quắn vào trong chăn ôm ra ngoài:” Đến ngự thư phòng, gọi thái y đến ”

” Vâng, hoàng thượng ”

Cao Phúc gọi thị vệ bảo hộ, đoàn người đi đến ngự thư phòng. Trong phòng không chỉ có thái y đang chờ, hoàng hậu cũng đứng ở bên ngoài hành lễ:” Hoàng thượng vạn phúc ”

Y đem Diễm Tiên ôm vào ngự thư phòng sau đó nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng. Sau thời gian một chén trà, thị vệ bẩm báo thích khách đã trốn thoát, Diệp Thanh Y sắc mặt âm trầm, hoàng hậu vẫn còn quỳ bên ngoài ngự thư phòng, một bước cũng không rời đi.

Hoàng hậu quỳ trước cửa là một việc lớn, Cao Phúc khẩn cấp bẩm báo lại cho y. Lúc này Diệp Thanh Y mới đứng lên mở cửa, y lạnh lùng nhìn nữ tử đang quỳ, y không biết nàng đang làm trò gì nhưng y hiện tại không có tâm tình trấn an nàng, thanh âm băng lãnh biểu lộ tâm tình.

” Nàng quỳ ở chỗ này làm gì? Là quốc gia suy vong, trẫm làm một đế vương ngu ngốc vô năng khiến nàng phải quỳ ở đây mà khuyên ngăn? ”

” Hoàng thượng, quốc gia phồn vinh, thiên hạ thái bình, ngài vẫn là một minh quân. Nhưng bên người ngài lại là kẻ gian tà, đem họa cho quốc gia. Thần thiếp khẩn xin hoàng thượng giết y, thiếp biết ngài không thể ra tay nên mới quỳ ở đây khẩn xin hoàng thượng vì thiên hạ mà giết hắn ”

Hoàng hậu ngữ khí khác thường thế nhưng lại muốn y giết Diễm Tiên.

” Lớn mật! ” Diệp Thanh Y quát mắng chói tai, Cao Phúc nghe thấy liền phát run.

Hoàng hậu nhịn không được rơi lệ nói:” Hoàng thượng, ngài chính là một vị minh quân vốn dĩ sẽ lưu danh muôn đời. Thần dân Diệp Quốc đều ca tụng ngài đức hạnh nhưng hiện tại lại vì một vị nam sủng đã hai ngày không lâm triều, cũng không rời khỏi y nửa bước. Thần thiếp liều chết muốn khuyên ngăn, chỉ mong hoàng thượng biết được, nam sủng này sẽ chỉ hại ngài. Hôm nay chính là hai ngày không lâm triều, về sau có hay không sẽ hủy cả thiên hạ của ngài ”

Diệp Thanh Y vốn dĩ âm trầm, hỉ nộ đều không để lộ. Nhưng hiện tại sắc mặt y lại tái xanh, vừa nhìn cũng biết là vô cùng tức giận.

Hoàng hậu quỳ trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt không ngừng nói:” Thần thiếp không phải vì bản thân, tất cả đều vì thanh danh của hoàng thượng. Nếu hoàng thượng muốn phế thần thiếp, hoặc giết thần thiếp, thần thiếp cũng sẽ im lặng cam chịu không trách nửa lời. Hậu cung tuy rằng yên ổn, nhưng nam nhân này là hạng lẳng lơ, dính đến không ít nam tử, căn bản là loại người hạ tiện không xứng hầu hạ hoàng thượng. Huống hồ người đã từng xuất cung sao có thể để bên cạnh hoàng thượng? Hắn cũng từng hầu hạ tiên hoàng, nguyên bản phải bị chôn cùng. Hoàng thượng lại đem hắn để lại trong cung, chính là một sai lầm ”

” Có phải sai lầm hay không tự trẫm biết rõ. Nàng trở về cung đi, một tháng cũng không được phép ra khỏi cung ” Lời nói mang theo hàn ý, y là lần đầu tiên đối nàng nói chuyện như vậy.

Hoàng hậu dập đầu nói:” Hoàng thượng, nếu ngài yêu thích nam sắc, thần thiếp có thể vì ngài tìm những nam tử tư sắc diễm lệ. Chỉ có nam sủng kia không tuân thủ bổn phận, hắn đôi mắt câu hồn, căn bản là một tai *** hại nước hại dân. Khẩn cầu hoàng thượng giết hắn để trấn an thiên hạ ”

Diệp Thanh Y lạnh lùng phất tay áo:” Đem hoàng hậu về cung của nàng ”

” Hoàng thượng, van cầu ngài nghe theo lời thần thiếp, đem Diễm Tiên giết …. ”

Mọi người không dám thật sự áp giải hoàng hậu, Diệp Thanh Y nổi giận nói:” Các ngươi điếc hết sao? Kéo xuống cho ta ”

Hoàng hậu lần thứ hai dập đầu:” Hoàng thượng, nam tử kia không phải người tốt, cầu hoàng thượng giết hăn …. ”

Diệp Thanh Y sắc mặt càng thêm âm trầm, thị vệ rốt cuộc động thủ đi đến chỗ hoàng hậu. Hoàng hậu thế nhưng vẫn dập đầu đến chảy máu, thanh âm thê lương, từng câu từng chữ đều là một lòng vì Diệp Thanh Y mà nói

” Hoàng thượng. Cầu ngài nghe theo thần thiếp, giết hắn, mau giết hắn. Nam nhân mê loạn quân vương, quốc gia sẽ bị hắn khiến cho diệt vong …. ”

Nàng bị kéo xuống, trang sức rớt ra, quần áo cũng tán loạn, tóc tai bù xù lại không ngừng nói thật lớn hy vọng có thể lay chuyển Diệp Thanh Y. Nàng sợ Diệp Thanh Y sẽ bị bôi nhọ thanh danh mà khuyên giải.

” Hoàng thượng, ngài chính là minh quân. Tuyệt đối không thể để loại nam sủng này mê hoặc thần trí hại đến quốc gia đại sự …. ”

Thanh âm theo gió truyền đến, thê lương tựa như một khúc nhạc. Cao Phúc cả người lạnh rung nhìn về phía Diệp Thanh Y, ngón tay y cắm sâu vào lòng bàn tay, thần sắc trở lại vẻ âm hàn.

” Những lời loạn thất bát tao không cần để trong lòng ”

Diệp Thanh Y thanh âm trấn định, vừa rồi mỗi một câu một chữ nhất định đều truyền vào trong phòng. Diễm Tiên đầu ngón tay lạnh lẽo nắm chặt bàn tay của Diệp Thanh Y. Thương hàn của hắn chưa lành, giọng nói còn có chút khàn nhưng lại mang theo ý cười khiến Diệp Thanh Y tâm tình dao động.

” Ta cả đời đều đã nghe qua đủ lời khó nghe của người khác. Bất quá hại nước hại dân cái tội này ta là lần đầu nghe thấy ”

” Ta nói rồi, không cần để trong lòng. Chỉ cần còn ta ở đây, không ai được động vào ngươi ”

Diễm Tiên cười thành tiếng ở bên tai Diệp Thanh Y nhỏ giọng nói:” Hẳn vì ta là cát ***, nên câu này phải là không ai được động vào vương vị của ngươi đi “

Diệp Thanh Y trừng mắt liếc hắn, Diễm Tiên ngược lại cười đến sảng khoái khiến Diệp Thanh Y không biết nên giận hay nên cười. Không khí ngưng trọng vừa rồi rốt cục cũng bị xua đi, y ôm bờ vai hắn, thanh âm rét lạnh lại mang theo chút ôn nhu:” Vào trong đi, bên ngoài lạnh ”

Diễm Tiên ôm cánh tay hắn, hai người đi vào phòng. Cao Phúc khép lại cửa, gió đêm lạnh lẽo mang theo một cỗ thê lương thổi đến, Cao Phúc không biết thế nào lại chảy một thân mồ hôi lạnh.

” Gió thổi thật kì lạ, không phải trong cung xảy ra chuyện gì đi ….. ”

Nhớ đến bộ dáng điên loạn của hoàng hậu nương nương vẫn luôn luôn hiền thục, Cao Phúc chà xát hai tay lạnh buốt niệm vài câu a di đà phật sau đó rón rén rời đi.

Gió từ từ thổi, ngẫu nhiên lại truyền đến vài tiếng khóc nức nở, các cung nữ không ngừng trấn an hoàng hậu vẫn khóc, một đêm cứ như vậy qua đi.

Gió lạnh thê lương mang theo điềm xấu, một đêm đầy phong bão thế sự.

” Diệc Tân, nghe nói là ngươi nói với vương huynh ta bị bệnh nên vương huynh ngươi mới tin ta thật sự bệnh?”

Diễm Tiên đã hồi phục hơn phân nửa, nhưng vẫn nằm trên giường dưỡng bệnh. Diệp Thanh Y nhiều ngày bận rộn chính sự, chỉ có ban đêm mới đến bồi hắn. Diễm Tiên liền kêu chán, Diệp Thanh Y liền cho Diệp Diệc Tân tiến cung nói chuyện với hắn.

” Vốn là việc ta nên làm, ngươi lúc đó bệnh nghiêm trọng như vậy, lại ngay cả thái y huynh ấy cũng không cho tới xem ngươi. Nếu chậm trễ chẳng phải ngươi đã nguy rồi sao ” Đây cũng là lời thật tâm của Diệp Diệc Tân

” Đa tạ ngươi, Diệc Tân ”

Hiếm khi Diễm Tiên lại nói lời cảm tạ khiến Diệp Diệc Tân đỏ mặt, y vội vàng xua tay:” Không có gì, Tiên công tử ngươi đừng nói như vậy ”

Hai người hàn huyên một hồi, Diệp Diệc Tân phải rời đi, Diễm Tiên hỏi:” Gần nhất trong cung có thích khách, ngươi biết không?”

” Biết ”

Diệp Diệc Tân đã sớm biết việc này, lúc trước Diệp Thanh Y mang Diễm Tiên về trên đường cũng đã gặp thích khách. Sau đó y đi điều tra thân phận thích khách từ mấy tên thích khách còn sống bắt được. Nhưng toàn bộ đều nói là được một người có tiền nhờ vả, không biết người bọn họ được phái tới truy sát là đương kim hoàng thượng, bởi vậy chuyện này dần trở thành một câu đố không lời đáp.

Có thể thích khách trong cung cùng thích khách hôm đó không phải từ một người phái đến.

” Các hoàng tử khác đều tốt rồi. Tất cả đều có võ công hộ thân không giống với ta, không thể làm được gì đến cả một cái thị vệ nho nhỏ cũng không bằng ”

“Ngươi yên tâm, trong cung canh phòng nghiêm ngặt. Nhất định sẽ bắt được thích khách”

Diệp Diệc Tân an ủi vài câu, Diễm Tiên ngược lại hỏi:” Ta phải tìm binh khí để phòng thân, Diệc Tân. Ngươi giúp ta tìm một tiểu kiếm, ta đặt bên người cũng cảm thấy an tâm một chút ”

” Nhưng trong cung không thể tàng chứa vũ khí….”

Diệp Diệc Tân nói đến một nửa lại im lặng không nói. Bởi vì Diễm Tiên không phải người bình thường, hắn trước kia trong cung nhìn trúng bảo kiếm của các hoàng tử liền cầm đi. Phụ vương cũng chưa bao giờ nói cái gì, huống chi là vương huynh.

” Được, ta đi tìm cho ngươi ”

” Đa tạ ngươi, Diệc Tân ”

Diễm Tiên lại nói cảm tạ, bệnh tình của hắn đã khôi phục phân nửa, sắc mặt cũng khá lên tám phần lại trở về dáng vẻ xinh đẹp như thiên tiên khiến Diệp Diệc Tân tâm tình rối loạn. Y xuất cung liền tích cực vì Diễm Tiên tìm một bảo kiếm xứng với hắn. Tìm hai ba ngày mới tìm về được một bảo kiếm.

Y đem kiếm vào trong cung, thân kiếm ngắn nhỏ, lại lóe *** quang có thể giấu trong ống tay áo. Trên chuôi kiếm còn khảm một bảo thạch nhỏ màu đỏ, vừa cầm trên tay liền thấy bảo kiếm vừa nhẹ lại vừa sắc bén.

” Thật đẹp ”

Diễm Tiên cho dù đã nhìn qua rất nhiều bảo vật cũng không nhịn được đối với bảo kiếm mà yêu thích không ngừng khen ngợi:” Cái này rất quý sao? ”

” Không quý, không quý ”

Cho dù là quý giá, nhưng chỉ cần có thể khiến Diễm Tiên vui vẻ cười thì vàng bạc có bao nhiêu cũng không thể so được. Hai người hàn huyên khoảng hai canh giờ, trời cũng đã tối, Diệp Diệc Tân lại phải xuất cung. Diễm Tiên lấy ra một túi nhỏ giao cho Diệp Diệc Tân, y tò mò hỏi:” Đây là cái gì?”

Diễm Tiên ánh mắt mang ý cười:” Tặng cho ngươi, ngươi thích thì cứ giữ, không thích thì đem bán. Bất quá sau khi về nhà rồi hãy mở ra xem ”

Diệp Diệc Tân ly khai, Diễm Tiên thu lại ý cười. Hắn sắc mặt lạnh nhạt đem bảo kiếm thu vào trong tay áo, bảo kiếm này có tác dụng gì chỉ có hắn biết được.

Diệp Diệc Tân khó hiểu đem túi nhỏ Diễm Tiên đưa y đem về nhà, vừa vào phòng liền lập tức mở ra xem. Bên trong bảo vật rơi ra, Diệp Diệc Tân há hốc miệng, có mấy vật y từng nhìn thấy trong phòng Diễm Tiên nhưng còn lại y cũng chưa từng nhìn thấy. Những thứ bên trong túi này còn có giá trị hơn bảo kiếm kia.

Diệp Diệc Tân nhìn một bàn đầy kì trân dị bảo không khỏi ngây ngốc. Y từ nhỏ sống trong cung, lòng người hiểm ác, y lại không được sủng, chịu cũng không ít ủy khuất. Diễm Tiên tuy rằng tính tình không tốt khiến các hoàng tử căm ghét sau lưng mắng không ít, nhưng cũng nhờ vậy mà các vị hoàng tử cũng không có thời gian đến chỉnh y.

” Người khác đều nói Diễm Tiên là tai ***, nhưng hắn lại chăm sóc ta so với bất cứ ai cũng tốt hơn ”

Diệp Diệc Tân hốc mắt nóng lên, Diễm Tiên lấy bảo kiếm lại đem bảo vật giá trị tặng cho y. Tâm ý này của hắn, y thật sâu thấy được.

Mặc kệ người khác nói Diễm Tiên khó nghe như thế nào, nhưng chỉ việc hắn đối với y ôn nhu cùng săn sóc đã khiến y trong lòng ngập tràn cảm động.