Tuyệt Sắc Thái Giám - Yêu Hậu Đùa Lãnh Hoàng

Chương 39: Ngươi muốn cùng bổn vương ngủ chung?




Editor: Họa Đến Vô Tình

Một lời này gần như khiến cho Sở Vân Hách muốn phun máu, hắn vốn hỉ nộ không hiện, nhưng bây giờ trên trán mơ hồ nổi lên gân xanh, vung tay áo một cái, nghiến răng nói: “Lặp lại lần nữa, bổn vương không thích nam sắc!”

Dứt lời, Sở Vân Hách nổi đóa xoay người rời đi, Đoàn Cẩm Sơ le lưỡi ra, ngẩn người nửa ngày, mới chợt phản ứng lại, vội nhấc chân chạy theo vào phòng, ngượng ngùng cười nói: “Kia, vậy ngươi. . . . . . Ta, ta ngủ nơi đó à?”

“Ngủ trên mặt đất!” Sở Vân Hách liếc người nào đó một cái, đi thẳng vào phía trong cùng lúc nói: “Tới đây, trước hầu hạ bổn vương đi ngủ!”

“Ách, a.” Đoàn Cẩm Sơ bĩu môi, không tình nguyện vểnh cái miệng nhỏ, sau đó chậm chạp đi vào, “Hầu hạ như thế nào?”

“Lấy ngọc quan xuống, sau đó cởi áo và cởi giày ra.”

“A.”

Giằng co một hồi rốt cuộc cũng xong, Sở Vân Hách chỉ còn mặc áo lót nằm ở trên giường, Đoàn Cẩm Sơ đắp chăn cho hắn, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn lại, nhỏ giọng xác định một lần nữa, “Ngươi thật sự để ta ngủ trên đất sao?”

“Ừ? Vậy ngươi nghĩ sao? Chẳng lẽ. . . . . . . Ngươi muốn cùng bổn vương ngủ chung?” Sở Vân Hách nhìn gương mặt tuyệt mỹ của Đoàn Cẩm Sơ dưới ánh nến, rất không có ý tốt mà đùa giỡn nàng.

“Ai, ai muốn ngủ chung với ngươi?” Đoàn Cẩm Sơ thoáng run một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ ửng, trong lúc bất giác trong mắt mang theo một chút ngượng ngùng, nghiêng nghiêng mặt tránh tầm mắt của hắn, nhất thời tay chân cực kỳ luống cuống.

“Ha ha, đi ra gian ngoài ngủ trên giường nhỏ mà hồi ban ngày ngươi ngủ đi.” Bên môi Sở Vân Hách hiện lên nụ cười, nhìn Đoàn Cẩm Sơ, không nhịn được chế nhạo nói: “Ngươi quả là một thái giám dễ xấu hổ!”

Mặt của Đoàn Cẩm Sơ nóng lên, nghiêng đầu liếc hắn một cái, lại không nhịn được tức giận nói: “Thôi đi, tại da mặt ta mỏng nha! Ai giống như ngươi da mặt dày như vậy, tắm rửa còn để cho nữ nhân xem toàn bộ thân thể, hừ hừ, muốn thân thiết thì lên trên giường đi, quả thật là. . . . . . Xấu hổ chết ta!”

“Vậy ngươi đi vào để làm gì? Chuyện tốt của bổn vương bị ngươi quấy rầy còn chưa hỏi tội ngươi, trái lại ngươi lại có tính khí lão đại! Tiểu Sơ Tử, bổn vương không có phạt ngươi đã là khai ân, cút ra ngoài ngủ cho ta!” Sở Vân Hách nheo mắt, gương mặt tuấn tú hơi trầm xuống.

Đoàn Cẩm Sơ hơi nhếch môi, nhìn chằm chằm hắn một chút mới xoay người đi ra gian ngoài, đi qua bình phong thì dừng lại, nghiêng đầu sang chỗ khác hỏi: “Vậy tối nay ngươi không gọi cơ thiếp của ngươi thị tẩm sao? Nếu như bất tiện. . . . . . Ta đi tìm Tiểu Xuyên Tử cùng hắn chen chúc chung một phòng một chút cũng không sao.”

Sở Vân Hách đã nhắm mắt lại, nghe vậy, lại mở mắt ra nhìn nàng mấy lần, ánh mắt kia hình như có chút không vui, nhưng cũng không có nói chuyện, mà là trực tiếp để lại bóng lưng cho nàng.

“Ách. . . . . . Không thèm nói chuyện với ta nữa rồi hả?” Đoàn Cẩm Sơ chậc chậc lưỡi, buồn bực xoay người thì nghe được tiếng nói của hắn ở sau lưng, “Bổn vương không muốn cùng ngươi nói nhảm!”

“Stop!” Đoàn Cẩm Sơ nổi đóa, ngắt eo một cái chợt nhớ lại một chuyện quan trọng, vội quay người chạy tới bên giường, hai mắt sáng chói, kích động vạn phần nói: “Bát đại gia, ngươi biết võ công đúng không? Ta thấy ngươi múa kiếm ‘soạt soạt soạt’, còn có thể nhảy vô cùng cao, đó chính là khinh công có đúng hay không?”

“Ừ.” Sở Vân Hách tùy ý đáp một tiếng.

“Kia, vậy võ công của ngươi rất cao, đúng không?” Đoàn Cẩm Sơ lại kích động một phần.

Sở Vân Hách cố nín cười, lại cố ý làm ra vẻ lạnh nhạt nói: “Khoa chân múa tay, trông khá mà không dùng được.”

“Ách, vậy. . . . . . Vậy cũng không có mạnh a! Ít nhất, ít nhất có thể dọa người một chút!” Đoàn Cẩm Sơ co rúm khóe miệng, suy nghĩ một lát cuối cùng thận trọng nói ra mục đích của nàng, “Bát đại gia, ngươi có thể dạy ta không?”