Tuyệt Sắc Truyền Kỳ: Nguyệt Lạc Hồng Trần

Chương 21: Giải mộng




Edit: ngocquynh520

Sáng sớm ngày thứ hai, Lâm Vũ cùng Lan Cơ liền đi gặp Vương cô cô, các nàng nói với nàng  ý tưởng sáng tỏ về hiến nghệ lần này. Vương cô cô hai lời chưa nói, gật đầu tỏ vẻ toàn lực ủng hộ.

Khi nàng ra lệnh một tiếng, vũ cơ trong nghệ phường, đều tụ tập đến chánh đường trong đại sảnh, Lâm Vũ bắt đầu phỏng vấn từng người. Đầu tiên chọn lựa ra tất cả những người có cùng dáng người với Lan Cơ, lại bảo người này múa một điệu múa mà mình sở trường nhất, so sánh tiếp, để lại 23 người. Bởi vì múa chỉ cần 21 người, Lâm Vũ sợ một khi có biến cố gì, liền để lại thêm 3 người dự phòng.

Sau đó, nàng lại bảo vài nhạc sĩ, ở trước mặt bọn hắn dùng đàn cổ diễn tấu khúc 《 Thiên Thủ Quan Âm 》  một lần, cũng đem vũ khúc dựa theo phương thức soạn nhạc lúc đó viết cho bọn hắn, nàng nói rõ một vài khúc nhạc cần đạt tới hiệu quả. Những nhạc sĩ này đều từng hợp tác diễn tấu qua rất nhiều âm nhạc cung đình, sau khi nghe Lâm Vũ giảng giải, bọn họ có thể lập tức hiểu ý, lập tức liền đi xuống luyện tập.

Sau khi chọn xong những người tham gia múa, Lâm Vũ bắt đầu công việc dạy múa.

Loại điệu múa này, vũ cơ nơi này cũng chưa từng tiếp xúc qua, do đó Lâm Vũ phải bắt đầu dạy từ tư thế cơ bản nhất. May mắn bản thân những vũ cơ trong nghệ phường đều tinh thông việc này, nếu không cũng sẽ không dựa vào kỹ nghệ mà được chọn vào trong cung, lại vì mỗi người các nàng có lòng hiếu thắng, muốn cùng Lan Cơ phân cao thấp, gần một ngày nay, đều nắm giữ mấu chốt cơ bản của kỹ thuật múa. Này khiến Lâm Vũ rất là vui vẻ, cách Vạn Báchội còn tầm một tháng, lường trước nếu dùng loại tốc độ này, nhất định có thể hoàn thành điệu múa này trước Vạn Bác hội.

Một ngày này, từ sớm vẫn bận đến trễ, cho đến giờ Hợi, Lâm Vũ mới kéo thân thể mỏi mệt, trở lại phòng. Vào cung mới hai ngày, chuyện đã xảy ra thật là khiến thể xác và tinh thần nàng đều mệt, không kịp tỉ mỉ tự hỏi tất cả hôm qua, cũng đã quên ước hẹn với hoàng đế, nàng vội vàng rửa mặt xong, liền tức khắc ngã xuống giường, ngủ đi.

Được phép Tiểu Nguyên đã quên đóng cửa sổ, gió mát buổi chiều hơi hơi từ cửa sổ thổi tới, ánh trăng ghẹo người cũng rải đầy trên bệ cửa sổ, Lâm Vũ đang ngủ say không khỏi lôi kéo chăn, nàng tựa hồ mơ thấy việc tốt đẹp gì, khóe miệng chứa đựng ý cười.

Lúc này, gió ngoài cửa sổ thành lớn hơn, chói mắt, một bóng người bay vào.

Dưới ánh trăng nhàn nhạt, người nọ nhẹ nhàng đến gần Lâm Vũ. Trước giường, hắn cẩn thận chu đáo nhìn mặt Lâm Vũ, ngón tay dài xẹt qua khuôn mặt Lâm Vũ, chỉ cảm thấy xúc cảm thô ráp kia, không giống làn da cô gái. Tiếp theo, ngón tay của hắn nhẹ nhàng tìm được chỗ trán nối liền với mép tóc của nàng, chạm đến một chỗ giáp nhau nhấp nhô không bằng phẳng.

"Có ý tứ!" Trong lòng hắn thầm nghĩ, hứng thú đối với nàng lại tăng thêm một phần.

Lúc này, Lâm Vũ trên giường phát ra một tiếng nói mớ: "Không, không cần đi." Cũng vươn tay bắt được hắn. Bị một bàn tay nhỏ bé nhẵn nhụi trơn mềm đột nhiên cầm lấy, tim của hắn tựa hồ cũng đập nhanh nửa nhịp, nhìn kỹ Lâm Vũ một chút, xác định nàng không có tỉnh, lại không muốn đẩy tay nàng ra, nhìn môi đỏ mọng xinh đẹp kia, nhịn không được cúi người, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái. Hắn mới vừa nếm thử, cảm thấy một loại hưng phấn cùng vui sướng khó nói lên lời. Nhưng nghĩ lại: "Trong ngày thường muốn nữ nhân gì, các nàng đều đã tự động đưa tới cửa, sao đêm nay lại giống một nam nhân yêu đương vụng trộm, hôn một nha đầu cũng phải lén lút." Không khỏi âm thầm bật cười, nguyên lai nghe nói Hàn dư đối người nào đó  si, còn chưa tin, hiện tại cũng tựa hồ hiểu rõ một ít.

Hắn tối hôm qua, không biết làm sao, đưa nàng đến "Vọng Nguyệt đình" mẫu thân yêu nhất, lại kể chuyện năm xưa hắn vẫn giấu ở trong lòng. Kỳ thật, hắn sở dĩ nhớ rõ chuyện xưa kia, là bởi vì hắn cùng Nguyệt Nga có cảm thụ giống nhau, cái loại cảm thụ "Cao xử bất thắng hàn" theo lời Lâm Vũ.

Lâm Vũ  trầm tĩnh cùng chững chạc, lời nói sắc bén giải thích, khiến hắn nhìn nàng với cặp mắt khác xưa, hắn yên lặng nhìn nàng, nhưng không có phát hiện ánh mắt mình đã trở nên nhu hòa.

Chút bất tri bất giác, nội tâm của hắn, đã lặng lẽ trú vào cô gái chín chắn này.

Trong lúc ngủ mơ, Lâm Vũ phát hiện mình đi tới trước một cửa cung điện rất lớn, chung quanh cung điện lượn lờ mây mù, trên cửa cung viết: "Quảng Hàn cung". Trong lòng nàng đột nhiên cả kinh, sao lại đến đây? Lại xem xét quần áo trên người mình, lụa mỏng trắng nhạt, tay áo lụa, cách ăn mặc như thần thiên. Nàng nhẹ nhàng nhún một cái, thân thể bay lên, tiến vào trong cung, rong chơi trong Quảng Hàn cung rộng lớn, lại không nhìn thấy bất luận kẻ nào, đó là một điện trống! Nàng mờ mịt bay ra ngoài điện, thấy được cách đó không xa có một cây cầu nhỏ, dưới cầu là một gốc cây quế trong truyền thuyết, một con nhỏ thỏ trắng dưới tàng cây sột sột soạt soạt.

Nàng bay qua, ôm lấy con thỏ kia, mà con thỏ cũng rất dịu ngoan không có bất kỳ giãy dụa, tựa hồ đã quen với việc này. Vuốt ve lông thỏ mềm như nhung, Lâm Vũ không khỏi nói nhỏ: "Con thỏ nhỏ, tìm được ngươi rồi! Về sau không thể chạy loạn a!" Sau khi nói xong, nàng đột nhiên kỳ quái tại sao mình lại thấy quen với con thỏ này như vậy.

"Nguyệt Trần!" Một tiếng gọi vừa quen thuộc vừa thân thiết, khiến toàn thân nàng chấn động, quay người lại, nhìn đến tư thế tao nhã tuyệt thế thật sâu ánh vào trong mắt, nhưng, nàng đã không phải ăn mặc hiện đại như trong ấn tượng, thay đổi một thân cẩm y hoa lệ, tóc mây trâm phượng, dây lụa phía sau nhẹ nhàng tung bay, khí chất cao quý thanh lịch kia thoáng như nữ thần tuyệt thế. Nàng nhìn Lâm Vũ, khẽ mỉm cười, rực rỡ như hoa xuân, khiến người ta thấy như trời ấm áp, tựa hồ ép đi hết khí lạnh chung quanh.

Lâm Vũ không khỏi bay qua, nhào vào trong lòng nàng, vui vẻ nói: "Mẫu thân, chúng ta rốt cục lại gặp mặt."

Nhẹ nhàng vuốt tóc dài phía sau Lâm Vũ, nữ nhân được gọi là mẫu thân kia cười nhạt không nói.

Lâm Vũ ngẩng đầu, nhìn kỹ dung nhan quen thuộc trước mặt, "Mẫu thân, ta có rất nhiều lời muốn hỏi ngươi...." Lời còn chưa dứt, đã thấy người trước mắt đột nhiên bay khỏi mình, Lâm Vũ chạy nhanh vươn tay, ý đồ bắt lấy đã vạt áo đã bay lên của nàng, hô to: "Không, không cần đi!"

Người nọ quay về nhìn nàng một cái, vẫn mỉm cười, trong nháy mắt đã biến mất ở trong mây mù lượn lờ.

Thỏ trắng trong tay nhảy xuống, Lâm Vũ lại mờ mịt không biết.

"Chủ nhân, con thỏ nhỏ đi xuống trước, ở thế gian chờ người." Thỏ trắng dưới chân cắn mép váy Lâm Vũ, nói tiếng người. Lâm Vũ kinh dị nhìn nó, chậm rãi biến thân, hóa thành bộ dáng của Tiểu Hàng, ngay sau đó, nàng phóng người nhảy dựng, liền hạ tầng mây. Lâm Vũ cũng theo sát nhảy xuống, thoáng chớp mắt, lại vào một cảnh trong mơ khác.

Tào Thịnh bên giường, nhìn Lâm Vũ ngủ say đem tay thả xuống dưới, khóe miệng hơi hơi giơ lên, đáy mắt đã là nhu tình nhàn nhạt.

Lúc này, ngoài cửa sổ cách đó không xa truyền đến một trận động tĩnh rất nhỏ, vì tính cảnh giác bình thường của người có võ công thượng thừa đều rất cao với tai lại cực thính, Tào Thịnh cảm thấy tựa hồ có người đang dùng khinh công thật cao tiếp cận nơi này, nhanh chóng bỏ tay Lâm Vũ vào trong chăn, liền nhảy lên xà nhà.

Trong nháy mắt, người nọ đã đi tới ngoài cửa sổ, hắn đứng ở nơi đó, dò xét sau một lúc lâu, tựa hồ đã phát hiện cái gì, ánh mắt trầm xuống, nhẹ nhàng tiến vào.

Từng trận gió má ngoài cửa sổ đánh úp lại, một thân áo trắng bồng bềnh, ánh trăng như ngà voi dừng ở trên áo gấm, hình thành một tầng vầng sáng nhà nhạt, như tiên giáng trần không dính vào khói lửa trần gian, người có thể có được phong thái như thế, đúng là Phó Tử Minh.

Tựa hồ sợ ầm ỹ đến mỹ nhân trên giường, Phó Tử Minh vận công, dùng nhẹ để bước chân nhẹ vô cùng, lặng lẽ đi vào đầu giường. Hắn yên lặng nhìn Lâm Vũ, như muốn đem nàng thật sâu khắc ở trong lòng.

Ở buổi tối đầu tiên nàng vào cung, hắn liền một mình dò xét hoàng cung, vì biết rõ chỗ ở của nàng, dùng độc mê ảo một ít thái giám quản chuyện, nhưng bọn hắn cũng không biết tung tích của Lâm Vũ, Phó Tử Minh chợt cảm thấy việc này có kỳ quái. Chuyện vũ cơ luyện múa cho Vạn Bác hội, tại sao lại biến thành giữ bí mật như vậy? Hắn nghĩ đến Trương công công mời Lâm Vũ vào cong, tuy rằng ngày ấy khi mang theo thánh chỉ tới hiệu thuốc bắc tuyên chỉ hắn không có ra sảnh quỳ lạy, nhưng ở những chỗ được che đậy trong phòng hắn có thể thấy rõ tất cả. Vì thế, hắn lại bắt một tiểu thái giám, sau khi dụng độc mê ảo, tìm được chỗ ở của công công.

Hắn âm thầm thò người vào cửa sổ ngoài phòng Trương công công, thấy cửa sổ kia đóng chặt, ngọn đèn mỏng manh trong phòng lộ ra, hắn lặng lẽ lấy ra một cái ống nhỏ, đang muốn thổi vào trong cửa sổ thì lại nghe đến một thanh âm của nam tử trong phòng: "Kêu Tiểu Nghiêm xem kỹ Lan Cơ, không thể để cho nàng làm lỗi."

"Dạ!" Trương công công thấp giọng nói, "Thái tử điện hạ, độc của Lan Cơ, còn có thể khiến cho nàng chống được đến lúc Vạn Bác hội hay không?"

"Như thế nào? Ngươi còn quan tâm nàng sao?"

"Không, nô tài không dám. Nô tài chỉ là nghĩ, sắc đẹp như thế, Lục thái tử ngài không hảo hảo hưởng dụng liền phế đi như vậy, có chút đáng tiếc a!" Trong lòng Phó Tử Minh cả kinh, "Lục thái tử? Chẳng lẽ.... "

Lại nghe Lục thái tử kia thấp giọng quát, "Đây không phải ngươi trông nom, ngươi cứ làm tốt bổn phận của ngươi." Khẩu khí tựa hồ có chút đông cứng.

"Phải"

"Kế hoạch không thay đổi, chú ý tùy thời quan sát hướng đi của Tào Thịnh."

"Phải, mấy ngày gần đây nô tài đã ở trước mặt Tào Thịnh đề cập Lan Cơ mấy lần, hắn còn bất chợt hỏi việc nghệ phường. Theo nô tài xem, hắn đã sinh ra hứng thú với Lan Cơ."

"Uh, một nam nhân, bên người không có cơ thiếp làm bạn, là khẳng định không chịu nổi. Ngươi phải tiếp tục ghé vào lỗ tai hắn quạt gió, chú ý, không để dấu vết."

"Nô tài tuân mệnh!" Dừng một chút, Trương công công lại nói: "Hôm nay Tiểu Nghiêm báo đã phát hiện một phòng ngầm bí mật, ngay tại...." Tựa hồ sợ ngoài tường có tai, hắn đến gần Lục thái tử, kéo thấp tiếng nói, "Đang ở ‘nghệ phường’ trong phòng Lan Cơ." Mặc dù thanh âm cực thấp, ngoài cửa sổ Phó Tử Minh vận công, cũng nghe được.

"Tốt! Ngươi phân phó bọn họ, đem nơi đó thu thập xong, sau đó vào cung, ta liền ở lại đó." Ngữ khí của Lục thái tử thoải mái, tựa hồ thật cao hứng.

Phó Tử Minh không nghe tiếp nữa, nhẹ nhàng dịch cước bộ, vận công hướng ngoài cung chạy đi.

Ngày thứ hai, Phó Tử Mình liền tìm được rồi nghệ phường, thừa lúc đêm khuya, lặng yên đuổi tới ngoài phòng Lâm Vũ, xa xa nhìn đến phòng Lâm Vũ không có cầm đèn, phỏng chừng nàng đã ngủ say, lại nhìn đến cửa sổ mở rộng ra, liền nhẹ nhàng nhảy lên, theo cửa sổ vào phòng.

Nhìn dung nhan ngủ say của Lâm Vũ trước mặt, hắn suy nghĩ sâu xa về tất cả nghe được tối hôm qua, mặc kệ Lục thái tử kia là ai, chỉ cần không phải Lâm Vũ gặp nguy hiểm, hắn cũng không nhúng tay. Còn như bọn hắ muốn mưu hại hoàng đế thế nào, đây không phải là chuyện hắn quan tâm, hắn sớm không màng danh lợi, đối cạnh tranh trong cung đình, triều đại thay đổi đã mất hứng thú, một lòng từng muốn yên tĩnh qua cuộc đời này, lại vì gặp Lâm Vũ mà trái tim rối loạn. Có lẽ, cả đời này, sẽ bị nàng dắt đi quấn lấy.

Đối với Lâm Vũ, hắn ôn nhu cười, biết rõ nàng không nhìn thấy không nghe được, nhưng cũng nhịn không được vươn tay vuốt ve môi của nàng, nói nhỏ: "Ngươi, là của ta."

Nói xong, tay áo nhẹ nhàng giương lên, chung quanh lập tức bay ra một chút mùi hương thoang thoảng, lại tức khắc tặng một viên viên thuốc vào miệng Lâm Vũ.

Tào Thịnh trên xà nhà thầm nghĩ không ổn, nhanh chóng vận công bế khí.