Tuyệt Sắc Truyền Kỳ: Nguyệt Lạc Hồng Trần

Chương 45: Gặp gỡ Độc Vương




Lâm Vũ tức giận đi đến bên cạnh Kim Khang, cúi đầu nhìn xuống, đã thấy hắn xanh cả mặt, miệng sùi bọt mép, mà cả một đám người đó cũng là cùng bệnh trạng. Nàng bắt mạch cho hắn, thấy được hơi thở hỗn loạn, hình như có triệu chứng trúng kịch độc, lại dò xét kinh mạch của những người khác, phát hiện tình huống trúng độc của mỗi người  có nặng có nhẹ.

"Chết tiệt vô liêm sỉ!" Nàng không khỏi mắng ra miệng, cái tên trời đánh kia  chẳng những không có cứu người ngược lại còn đi hạ độc, rồi bỏ trốn mất dạng, muốn hỏi hắn giải dược là không có khả năng. Việc này không nên chậm trễ, nàng phải làm giải dược cho bọn hắn.

Nàng lấy ngân châm ra, đâm mấy châm ở trên người Kim Khang. Thấy trong miệng hắn đã không còn chảy nước miếng, nghĩ rằng độc này tạm thời đã ngừng lại, nhưng muốn hoàn toàn giải trừ, còn cần những dược vật khác.

Nàng châm cứu cho tất cả những người nằm trên đất, không bao lâu, đã ngừng lại độc của bọn họ. Nhưng thế này chỉ có thể trị phần ngọn mà không có thể trị hết tận gốc, giương mắt, giật mình nhìn thấy trong bụi cỏ có một loại thực vật, ánh mắt của nàng sáng ngời, cứu tinh a cứu tinh! Thích thú đem thực vật  kia nghiền nát, mang một ít cho Kim Khang ăn vào. Lát sau, liền thấy sắc mặt hắn dần dần chuyển biến tốt đẹp. Nàng thở phào nhẹ nhõm, lại đem phần còn lại cho vài người khác ăn vào. Tuy rằng những người làm ác, nàng cũng không muốn nhân cơ hội trừng phạt trả thù.

Sau khi làm xong, nàng cảnh giác nhìn chung quanh, đáng tiếc mình không có võ công, không biết tên hỗn đản đó đã đi hay chưa, nhưng nàng cần tìm người nâng Kim Khang trở về. Vì thế hướng theo đường đã đi đến mà đi trở về, trong tay cầm sẵn độc dược, vừa đi vừa không yên tâm quay trở về xem. Bước đầu tiên, bước thứ hai, sau khi đi được mười thước, vẫn chưa nhìn thấy người nọ xuất hiện. Vì thế chạy về phía trước, sau khi chạy một đoạn xa hơn, lúc nàng chạy hơn 10m, người nọ cư nhiên lại tới nữa, hơn nữa cư nhiên còn đứng bên cạnh ở những người đó.

Rất ngoan a! Muốn dùng độc phải không? Hắn dùng độc đến nghiện rồi hay sao chứ, Lâm Vũ tức giận kêu to lên: "Hồ ly chết tiệt, ngươi đứng lại đó cho ta, có bản lĩnh ở lại đấu." Gặp gỡ người này, hình tượng của nàng đã bị hủy hết.

Hắn đứng lên, xoay người nhìn nàng nhưng không hề cử động.

Nàng bất chấp tất cả, lấy tốc độ nhanh nhất chạy hơn trăm mét tiến đến trước mặt hắn, vung cánh tay đem độc phấn trên tay hất về phía hắn.

Một giây qua, hai giây đã qua, ba giây... Nàng ăn giải dược, gương mặt mỉm cười bình tĩnh nhìn hắn, hả? Sao lại còn chưa có ngã xuống? Xem ra công lực người này còn rất cao thâm, nhưng nàng tin tưởng cuối cùng hắn cũng sẽ đổ xuống, dù sao nàng đã dùng hết tất cả thuốc bột. Đã thấy hắn nhíu lông mày, cực kỳ nghiêm túc hỏi: "Vì sao gọi ta hồ ly?"

"Ách......" Khi hắn đã sắp ngất đi, nàng hảo tâm nói cho hắn biết, "Mắt của ngươi, thực dụ dỗ." Hơn nữa nhìn thực dễ dàng bị dụ hoặc, cho dù thường thấy mỹ nam nhưng nàng cũng không dám nhìn trực tiếp.

"Dụ dỗ?" Hắn tựa hồ lần đầu tiên nghe được từ này, nghiêng đầu cúi xuống suy nghĩ, sau đó đi đến bờ sông, đối diện với mặt nước nhìn xuống, khua tay vào trong nước vỗ về chơi đùa một chút.

Hắn đang làm cái gì? Lâm Vũ kinh ngạc đi tới.

Qua một lúc, hắn ngẩng đầu, trịnh trọng  nói với nàng: "Ta chấp nhận cho ngươi gọi ta như vậy."

Nàng sửng sốt một chút, đã thấy hắn một bộ dạng thần thái sáng láng, thầm nghĩ hắn như thế nào còn chưa có ngã xuống?

"Ngươi còn có độc gì? Cứ việc sử dụng." Hai tay của hắn khoanh lại trước ngực hắn, vẻ mặt hứng thú  nhìn nàng.

Hắn tự tin như vậy? Chẳng lẽ có gì huyền bí? Lâm Vũ hoài nghi  lấy ra tất cả độc dược còn lại trên người, "Đây chính là tự ngươi nói, ta đây không khách khí a."

Nàng đem tất cả độc đều hạ cho hắn, hắn không có làm gì đáp trả. Nàng bình tĩnh nhìn hắn, hắn tựa hồ bị cuốn hút đối với vẻ mặt chuyên chú hiện lên chữ hoài nghi của nàng, giật giật tay và chân, cố ý nhảy vài bước trở về, trong lúc lơ đảng khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười như có như không.

Qua một khắc đồng hồ, Lâm Vũ thấy hắn vẫn bình yên vô sự, trừng lớn mắt, "Ngươi làm sao giải độc đi?"

Lại nghe thấy hắn không nhanh không chậm nói: "Đến lượt ta."

"Huh?" Hắn đây là có ý gì? Lâm Vũ còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy hắn giơ tay phải lên, động tác tao nhã và thuần thục, mắt phượng hẹp dài  lưu động, thần thái khác thường, ngón tay thon dài như muốn vuốt ve lên trên khuôn mặt của nàng. Nàng trong tiềm thức tự nói với mình phải nhanh chóng rời đi, nhưng bất đắc dĩ hai chân của mình lại dường như bị dán chặt, cứ như vậy nhìn tay hắn dần dần tiến đến gần, nàng lại phát không ra âm thanh nào, tay phải của hắn nhanh chóng điểm một cái huyệt vị của nàng, khiến nàng không thể động đậy, trên thực tế, hắn cần gì như thế, hắn chẳng lẽ không phát hiện vừa nãy nàng vẫn bị hắn làm cho chấn động ngây dại sao? Nhưng hắn điểm huyệt này lại đánh thức nàng, sắc đẹp quả nhiên là hại người rất nặng a, nàng bi thán, đã thấy hắn một tay bắt được người của nàng, trong ngón tay kia lộ ra một viên thuốc.

"Hồ ly đáng chết, ngươi muốn làm gì?" Nàng kinh hãi, vừa mới mở miệng lại cảm thấy một vật trơn được bỏ vào trong miệng, vật kia vừa tiếp xúc với miệng đã biến hóa.

"Là ngươi tự mình nói." Hắn nhíu mày.

Trong lòng nàng căng thẳng, chẳng lẽ hắn thật sự muốn một mình đấu với nàng?

"Ngươi hạ độc ta, ta đương nhiên muốn trả lại cho ngươi."

"Ngươi hạ độc gì?"

"Giảo tâm."

"Này......" Nghe tên đã biết không phải thứ tốt. Tim của nàng tựa hồ đã bắt đầu đập nhanh, nhưng nghĩ đến chính mình ngay cả diệt thế được xưng thiên hạ độc nhất  cũng đều trúng, còn e ngại cái gì. Vì thế hỏi: "Độc này được làm từ nguyên liệu gì? Bệnh trạng cụ thể khi độc phát như thế nào?"

"Trong một khắc đồng hồ, ngực sẽ đau đớn mà chết. Nguyên liệu?" Mắt của hắn hơi hơi híp lại một chút, "Ta tại sao phải nói cho ngươi."

Chẳng lẽ vừa rồi khi nàng dùng độc cùng hắn lộ ra cái gì, trái lại hiện tại nàng cũng không thể hỏi sao? "Được rồi, ngươi đã không nói, nếu độc này ta giải được, vậy xin không cần lại hạ độc bọn họ."

"Được."

Lâm Vũ khẽ cắn môi, " Hồ ly chết tiệt, ngươi mau giải trừ huyệt đạo cho ta, thế này mới tính là công bằng."

Hắn nhanh chóng vung ngón tay.

Nàng xếp bằng ngồi xuống, nhắm mắt trầm tư, điều tiết hơi thở, trong đầu hồi tưởng đến trăm ngàn loại phương pháp cứu trị khi ngực đau, 1 phút, 2 phút... Khí tức của nàng dần dần vững vàng, trong đầu rốt cuộc cũng sáng tỏ, nàng có thể nghe được tiếng tim đập có quy luật  của chính mình, đây là tim đập rất bình thường, nhưng lại không cảm giác hay dấu hiệu đau đớn gì, có lẽ....

Nàng mở mắt ra, nhìn thấy hắn ngồi ở phía trước mình, trong mắt phản chiếu gương mặt của nàng.

"Độc dược của ngươi bao lâu sẽ phát tác?"

"Thời gian ăn một quả táo."

"Ách...... Ngươi ăn quả táo nhanh không?" Chẳng lẽ trước nay thời điểm hắn hạ độc đều ăn táo?

"Bốn miếng." Cắn bốn miếng đã ăn xong rồi? Hắn hẳn là thường xuyên ăn mới có thể.. thuần thục như thế. Nhưng căn cứ theo suy tính này, một quả táo nhiều nhất là trong 2 phút hắn có thể ăn xong, nhưng mà nàng bây giờ còn chưa có phát bệnh, nói như vậy......

"Hồ ly chết tiệt, ngươi xác định ngươi hạ độc dược sao?"

Hắn kinh ngạc một chút, lập tức vươn tay bắt mạch của nàng. Một lát sau, mắt của hắn bỗng nhiên phát ra ánh sáng sáng ngời, nắm chặt tay nàng, kích động nói: "Ngươi, đã trúng loại độc khác?"

"Wow, ngươi làm đau ta." Nàng không hiểu sao hắn đột nhiên kích động. "Ta trúng độc, người đời gọi là ‘diệt thế’, đang lúc muốn đi tìm độc Vương cầu thuốc giải."

"Ha ha!" Hắn ngửa mặt lên trời cuồng tiếu.

Trong lòng nàng một trận sợ hãi, đây là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ hắn cùng độc Vương có quan hệ?

Chỉ thấy hắn nhìn nàng, ánh mắt kia khiến nàng nghĩ đến ánh mắt quan sát chuột bạch của các khoa học gia sau khi tiêm một ít chất lỏng vào thân thể chuột bạch ở trong phòng thí nghiệm.

Đã thấy hắn kích động kéo tay nàng, "Theo ta trở về, từ nay về sau ngươi chính là đồ nhi của ta."

Ai? Đây là tình trạng gì? Nàng kinh ngạc nói: "Ngươi dù sao cũng phải cho ta lý do chứ. Huống chi ta còn phải chữa bệnh nữa."

Hắn lấy ra "Cốt linh" mang theo trên người để tới trước mặt nàng.

"Đây là cái gì?" Một cái chuông phía trên cư nhiên dùng xương người làm trục.

"Ngươi không biết?" Hắn tựa hồ kinh ngạc dị thường, sau đó lại hiện ra một tia tức giận, "Nhớ kỹ, cái này gọi là ‘Cốt linh’! Là ta, đặc trưng của độc vương Lệnh Hồ Diệp ta. Mà ngươi, từ nay trở đi cũng sẽ là đồ nhi của ta."

"Ngươi chính là độc Vương!" Điều này nàng tin tưởng, nhưng vừa thấy mặt đã muốn nhận nàng làm đồ đệ, cũng không tránh khỏi quá nhanh đi, chẳng lẽ vừa mới gặp thấy động tác dùng độc của nàng hợp tính khí của hắn? Hay là...

"Ách, hồ ly chết tiệt, ngươi vì sao phải thu ta làm đồ đệ? Bản thân ta đối với dùng độc cũng không phải cảm thấy thực hứng thú, hơn nữa, độc của ta cũng còn chưa có giải."

"Đi." Hắn giống như lười nói chuyện vô nghĩa với nàng, đem nàng mạnh mẽ kéo đi về trước.

Lâm Vũ bị hắn kéo, vừa thầm mắng vừa nói: "Hồ ly chết tiệt, ta còn có một chút đồ đạc của bằng hữu để ở khách sạn, dù sao cũng phải trở về lấy. Còn có, bằng hữu nằm  ở bên cạnh ta, dù sao cũng phải phái người nâng hắn trở về." Tuy rằng đi theo hắn độc của nàng có lẽ sẽ giải được, nhưng nàng cũng không muốn làm một Ma vương dùng độc, nàng còn muốn đi theo con đường nghề y của nàng, nàng phải trở về khách sạn tìm Tử Minh cùng Nghiêm Thanh thương lượng.

Hắn đột nhiên dừng lại, chăm chú nhìn  nàng, "Ta chưa bao giờ cứu người, nếu muốn ta ra tay giải độc, trừ phi ngươi đáp ứng ta một chuyện."

"Cái gì?" Chẳng lẽ muốn nàng đáp ứng làm đồ nhi của hắn?

Hắn ngưng thần nhìn nàng, một đôi mắt phượng sâu thẳm, nhìn không ra cảm xúc gì, gằn từng chữ: "Ta nếu ra tay, ngươi từ nay về sau phải đi theo ta, một đời một kiếp."