Tuyệt Thế Dược Thần

Chương 45: Hù chết bảo bảo




“Cửa... cửa ải kế tiếp ư?”

Mộng Mô hoàn toàn ngây dại rồi, Diệp Viễn lại còn muốn khiêu chiến Địa cấp tiến giai ư?

Thôi lạy, có lầm không vậy? 

Huyền cấp tiến giai đã miễn cưỡng như vậy rồi, lại còn muốn khiêu chiến Địa cấp tiến giai ư?

Chẳng lẽ tiểu tử này ngu ngốc, không biết Linh Dịch Cảnh và Nguyên Khí Cảnh khác nhau ư?

Nhưng cái này là một cảnh giới lớn đó! 

Diệp Viễn đau đến nhe răng trợn mắt, rít ra hơi lạnh kêu ầm lên: “Ta ****, nhanh trị thương cho ta, đần mặt ra làm gì? Không trị thương là ta tự sát, lát hồi đến viện trưởng khiếu nại ngươi!”

Mộng Mô xám mặt, tiểu tử này thật là một cực phẩm.

Thật có chút không hiểu nổi, Diệp Viễn rốt cuộc là thiên tài hay là ngu ngốc đây? Sao nói chuyện luôn toát lên vẻ ngu ngu vậy? 

Thâm niêm của Mộng Mô còn lâu hơn viện trưởng, viện trưởng dám đến quản hắn à?

Mộng Mô bị Diệp Viễn làm dở khóc dở cười, có điều vẫn thay hắn trị liệu thương thế.

Mộng Mô nhẹ nhàng điểm một cái, Diệp Viễn trong nháy mắt đầy máu sống lại. 

Cảm thụ nguyên lực mênh mông trong cơ thể, Diệp Viễn cười hắc hắc nói: “Hắc hắc, vẫn là trong mộng tốt hơn, bị thương nặng đến đâu cũng có thể sống lại.”

Ngược lại, Mộng Mô lúc này cũng đã khôi phục bình tĩnh, nhìn Diệp Viễn cười mỉm nói: “Làm sao ngươi biết đây là đang trong giấc mộng? Ta không nhớ ta từng nói chúng ta đang trong giấc mộng. Còn nữa, có phải ngươi không biết ta là người như thế nào không?”

Diệp Viễn liếc mắt, giả bộ ngu nói: “Thôi lạy luôn, ngươi đang làm nhục sự thông minh của ta đó! Không phải trong mơ, ta làm sao vô cớ có nhiều kiếm thế? Không phải trong mơ, những võ giả kia sao khi chết xong là biến mất? Còn ngươi, ngươi không phải là giám khảo sao? Ngươi vẫn đang sỉ nhục sự thông minh của ta! Còn nữa, mới vừa rồi tại sao ngươi phải ám hại ta? Ta muốn khiếu nại!” 

Mộng Mô biết Diệp Viễn không nói thật, có điều hắn cũng lười.

Bất kể nói thế nào, Học viện Đan Võ nhiều học viên thiên tài cũng là chuyện tốt.

“Ngươi thật sự muốn khiêu chiến Địa cấp tiến giai ư?” 

“Ngươi nghĩ rằng ta đang đùa giỡn với ngươi à?” Diệp Viễn liếc mắt nói.

“Được, có vài phần dũng khí. Mới vừa rồi ngươi cũng cảm thấy cảm giác đau ở nơi này tương liên với trong thực tế. Ở chỗ này mặc dù sẽ không chết thật nhưng cũng sẽ không thấy thoải mái đâu.”

“Ta nói này giám khảo đại nhân, có thể đừng lãng phí thời gian quý giá của ta không? Ta rất bận!” Diệp Viễn không nhịn được nói. 

“Được, như ngươi mong muốn!”

Mộng Mô cười nhạt, lại gọi năm tên tên áo đen về, mà năm tên áo đen bỗng chốc đều là Linh Dịch Cảnh tầng một!

...

Bên ngoài Huyễn Linh Tháp đã sôi trào.

“Làm sao có thể? Diệp Viễn hắn làm được thật kìa!”

“Gặp quỷ à? Mới vừa rồi hắn rõ ràng còn thoi thóp, sao bỗng nhiên tiêu diệt được đối thủ vậy?” 

“Diệp Viễn thật sự tạo ra kỳ tích, hình như hắn là học viên có cảnh giới Địa cấp thấp nhất từ khi Học viện Đan Võ xây viện tới nay phải không?”

“Cũng là người có thiên phú mạnh nhất!”

“Gia hỏa này trên người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trước đây hắn cặn bã như vậy chẳng lẽ đều là giả vờ ư? Thật là không thể tin được!” 

Chứng kiến thời khắc mang tính lịch sử như vậy hiển nhiên rất nhiều học viên đều cảm thấy cùng có vinh dự.

Nhưng mà bọn họ có nghĩ sao cũng không thông, vì sao Diệp Viễn lại tiến bộ thần tốc như thế. Trước đây rõ ràng là đứng chót viện nhưng bây giờ một bước lên trời, lên cấp làm học viên Địa cấp.

Kỳ tích xảy ra trên người Diệp Viễn nhất định chính là nghịch tập mà! 

Nghịch tập như vậy có thể dẫn tới rất nhiều cộng hưởng của học viên.

Những học viên này nếu như ở bên ngoài đương nhiên đều là thiên tài. Nhưng tại Học viện Đan Võ, bọn họ tuyệt đại đa số đều là người bình thường.

Diệp Viễn nghịch tập không chút nghi ngờ khơi dậy ý chí chiến đấu của bọn họ. 

Hô Duyên Dũng nhìn màn sáng, trong lòng mắng thầm: “Tiểu tử này, theo ta chơi đùa hết hơi hả? Đến một khắc cuối cùng mới lên cấp thành công! Xem chừng, cuộc chiến sinh tử của hắn với Phí Thanh Bình sợ rằng ngay cả ba phần thực lực cũng không dùng được!”

Mắng thì mắng, thật ra trong lòng Hô Duyên Dũng vẫn có chút vui vẻ.

Dựa vào tiềm lực của Diệp Viễn, sau này có lẽ đủ thực lực thông qua Thiên cấp tiến giai phải không? 

Người không vui nhất ở đây đương nhiên là hai người Vạn Uyên và Liễu Nhược Thủy, hai người bọn họ đều mới vừa vượt qua khảo hạch Huyền cấp, nói cách khác Diệp Viễn bây giờ đã uy hiếp được thực lực của bọn họ rồi hả?

Không thể nào! Nửa tháng trước Diệp Viễn còn là một tên cặn bã Nguyên Khí tầng một, nửa tháng sau sao có thể uy hiếp được mình chứ?

Vậy nỗ lực nhiều năm như vậy của mình tính là gì? 

Tên tiểu tử Diệp Viễn này nhất định là nhờ đầu cơ trục lợi mới may mắn thành công, thực lực thật hẳn không mạnh như vậy!

Nhất định là như vậy!

Bất kể như thế nào, nhất định phải mau chóng giết chết Diệp Viễn! 

Vạn Uyên cũng không muốn chờ thêm giây phút nào, hắn hận không thể ngay lập tức kêu Tô Nhất Sơn tiêu diệt Diệp Viễn.

Nói đi nói lại, hôm nay hắn đã nhiều lần hạ quyết tâm giết Diệp Viễn rồi, hơn nữa ý nghĩ này càng ngày càng mãnh liệt hơn.

Lúc vừa tới, Vạn Uyên vốn không coi Diệp Viễn ra gì, mà bây giờ hắn đã cảm thấy sâu sắc Diệp Viễn đã đứng cùng vị trí với hắn! 

Suy nghĩ một chút chiêu thức của Diệp Viễn, cấp Thuấn Thiểm tròn trịa phối hợp với lực sát thương to lớn Điệp Lãng Ba Tâm Chưởng nhị trọng lãng, mình có thể toàn thân trở ra sao?

Vạn Uyên không khỏi rùng mình một cái.

Có thể đánh ngã năm tên Nguyên Khí tầng tám nói lên lực công kích của Diệp Viễn đã có thể tạo thành uy hiếp với hắn rồi! 

Còn có cái gì đáng sợ hơn cái này sao?

“Mau nhìn kìa, Diệp Viễn khiêu chiến Địa cấp tiến giai rồi! Trời ơi, hắn điên rồi sao?”

“Thật đó, gia hỏa này thật là một người điên! Cho dù hắn có nghịch thiên thế nào đi nữa cũng không thể đánh thắng được năm tên Linh Dịch Cảnh tầng một. Hắn mới chỉ đạt Nguyên Khí tầng bốn thôi!” 

“Ta đã bị hắn làm rúng động, bó tay rồi, kệ hắn đi...”

Vạn Uyên nhìn màn sáng, trái tim không khỏi lại lần nữa nảy lên.

Gia hỏa này sẽ không... 

...

Năm tên áo đen vừa xuất hiện, Diệp Viễn liền cảm thấy một cỗ áp lực đào núi lấp biển đập vào mặt, khiến hắn có cảm giác không thở nổi.

Trong cuộc khảo hạch thế này, năm người này cũng sẽ không hề nhân từ, lúc tiến lên sát khí lẫm liệt. 

Mặc dù đối diện với một đối thủ có cảnh giới cao hơn mình, hơn nữa còn là năm người nhưng ý chí chiến đấu của Diệp Viễn sục sôi.

“Phóng ngựa đến đây đi!”

Diệp Viễn hét lớn một tiếng, rũ hai tay biến quyền thành chưởng. 

Nguyên lực toàn thân đang kích động mãnh liệt, tạo ra một luồng gió lốc làm động vạt áo của Diệp Viễn.

Mộng Mô nhìn một màn này, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, tự nhủ: “Tiểu tử này lại luyện thành bát trọng lãng, thật là sức lực thiên phú đáng sợ!”

Thế tay của Diệp Viễn bây giờ thức chính là Điệp Lãng Ba Tâm Chưởng bát trọng lãng! 

Cuộc chiến sinh tử với Phí Thanh Bình, tất cả mọi người đều cho là Diệp Viễn vì khổ luyện nhị trọng lãng mới tới trễ, thật ra hắn lúc ấy đang luyện tập bát trọng lãng!

Mà bát trọng lãng cũng là chiêu cuối cùng của Điệp Lãng Ba Tâm Chưởng, võ kỹ trên thẻ ngọc vũ kỹ còn khuyết đến đây đã chấm dứt.

Cho dù chỉ có bát trọng lãng, mười sáu bội phần phát lực cũng đủ khiến Diệp Viễn cười ngạo Nguyên Khí Cảnh rồi. 

Mười sáu bội phần phát lực đủ để sánh cùng đại thành cấp Tuyệt Dương Chỉ, nhưng Diệp Viễn Tuyệt Dương Chỉ mới luyện đến cảnh giới tiểu thành.

Nói cách khác, Điệp Lãng Ba Tâm Chưởng bát trọng lãng này mới là lá bài tẩy lớn nhất của Diệp Viễn bây giờ!

Không giống đám võ giả Nguyên Khí tầng tám vây đánh lúc nãy, năm tên võ giả Linh Dịch Cảnh tầng một này tựa hồ cũng không nóng nảy xông lên, ngược lại, chúng chờ Diệp Viễn hoàn toàn khởi động chiêu thức. 

Diệp Viễn biết đây là do Mộng Mô cố ý tạo nên, trong cuộc chiến sinh tử chân chính đó, ai sẽ cho hắn nhiều thời gian phát động như thế đại chiêu đây?

Súc lực xong, thân hình năm tên áo đen rốt cuộc cũng động đậy.

Cùng lúc đó, chưởng lực của Diệp Viễn cũng đồng thời phát kích. 

“Ầm!”

Song phương kịch liệt đụng vào nhau, sau đó ý thức của Diệp Viễn dần dần mơ hồ...

“Mợ, hù chết bảo bảo, còn cho rằng hắn ngay cả Địa cấp tiến giai cũng có thể thông qua đâu, cuối cùng bị giết chết!” 

Bên ngoài Huyễn Linh Tháp, không biết ai thốt lên câu này, nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người...