Tuyệt Thế Hảo Yêu

Chương 28: Hỏa yêu




Buổi chiều chủ nhật, bầu trời tỉnh thành khó có được một mảnh xanh thẳm. Ngẫu nhiên có vài đám mây trắng thổi qua. Lý Vân bước chậm rãi trên đường cái, tâm tình hắn lúc này không thể nói rõ là tốt hay xấu được. Mười phút trước, hắn nhận được điện thoại từ linh yêu Tần Suất. Trong điện thoại, giọng điệu của Tần Suất có vẻ rất lo lắng, hắn hi vọng Lý Vân có thể mau chóng đi chùa Bạch Mã một chuyến, có việc gấp cần hắn hỗ trợ. Lý Vân phiền nhất chính là đi chùa Bạch Mã, bất quá Tần Suất bây giờ đã là tiểu đệ của hắn, bảo hắn buông tay mặc kệ, hắn có thể sao?. Thoáng do dự một chút, Lý Vân liền gật đầu đáp ứng.

Lúc này, hắn đang đi trên con đường đến chùa Bạch Mã.

Chùa Bạch Mã là một ngôi chùa lớn có tiếng ở tỉnh thành, cách khu ngoại ô tầm ba cây số. Được xưng là " Trung Quốc đệ nhất cổ tháp ", là ngôi chùa đầu tiên có Phật giáo truyền vào Trung Quốc. Nó được xây dựng vào khoảng năm thứ 11 triều đại Vĩnh Bình, Đông, cách ngày nay đã có gần 2000 năm lịch sử.

Tương truyền Hán Minh đế Lưu Trang ngủ đêm tại Nam Cung, mơ thấy đầu Kim Thần xuất hiện bạch quang, rồi bay lên cuốn lấy điện đình. Ngày hôm sau biết được giấc mộng đó là Phật, thích thú sai hai sứ thần là Thái Âm, Tần Cảnh đi về phía Tây Vực bái cầu Phật hiệu. Thái Âm, Tần Cảnh hai người này ở tại Nguyệt thị gặp gỡ được hai vị cao tăng là Thập Ma Đằng cùng Trúc Pháp Lan của Thiên Trúc ( cổ Ấn Độ) đang đi truyền hóa tôn giáo. Thái Âm, Tần Cảnh lập tức cung kính mời hai vị Phật tăng đến Trung Quốc tuyên truyền giảng giải Phật hiệu, lại sử dụng bạch mã để đem kinh Phật cùng tượng Phật, trèo non lội suối, hơn mười năm tại Vĩnh Bình ( năm 67) mới đi tới kinh thành Lạc Dương. Hán Minh đế ra sắc lệnh phải tu sửa lại tất cả chùa chiền theo kiểu dáng của Thiên Trúc. Chính là để ghi khắc công bạch mã đem kinh thư, thích thú đem ngôi chùa đó gọi là " Chùa Bạch Mã ".

Chùa Bạch Mã vốn có kiến trúc quy mô cực kỳ hùng vĩ, lại từng nhiều lần trùng tu qua các triều đại, nhưng nguyên nhân do trải qua nhiều lần chiến loạn, thịnh suy không ít, nên những công trình kiến trúc cổ còn sót lại rất ít, chính phủ cùng nhân dân muốn bảo tồn di tích văn hóa cổ duy nhất này, nên đã nhiều lần tiến hành sửa chữa.

Hiện tại chùa gồm năm đại điện lớn, bốn đại viện cùng với các Sương phòng đông tây. Trước cửa chùa sánh đôi ba tòa cổng hình vòm. Bên ngoài cửa chùa, một đôi sư tử đá cùng một đôi ngựa đá, chia làm trên dưới đứng canh, hai bên phía trong cổng chùa có tượng của hai vị Nhiếp Ma Đằng cùng Trúc Pháp Lan. Năm đại điện theo hướng nam bắc lần lượt là Thiên Vương điện, Đại Phật điện, Đại Hùng điện, Tiếp Dẫn điện cùng Bì Lô điện. Mỗi tòa đại điện đều có tượng tạc, đa số các tác phẩm thuộc thời đại nhà Nguyên, Minh, Thanh.

Bì Lô điện xây trên đài Thanh Lương, đài Thanh Lương chính là nơi hai vị Nhiếp Ma Đằng cùng Trúc Pháp Lan phiên dịch kinh Phật. Đông Tây Sương phòng trên dưới đối xứng. Toàn bộ kiến trúc to lớn trang nghiêm, bố cục nghiêm chỉnh. Ngoài ra, còn có rất nhiều nét khắc trên bia đá.

Sườn phía đông Chùa Bạch Mã, có một tòa Phật tháp cổ kính, cao ngất thanh tú, đây chính là Tề Vân tháp nổi danh cả nước. Tề Vân tháp là một tòa tháp hình tứ phương, mái hiên nhà theo kiểu gạch tháp, cao 35 mét gồm 13 tầng. Tạo hình của nó rất khác biệt, bên trong Cổ Tháp bày biện nhiều đồ vật đặc sắc, hiếm có. Có người nói đời trước Tề Vân tháp này là Thích Già Như Lai Xá Lợi tháp của chùa Bạch Mã. Trong đó thờ phụng cao tăng Kim Thân Xá Lợi, có Phật hiệu lớn lao.

Dọc theo đường đi, Lý Vân đều đang tự hỏi, Tần Suất rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Cần phải để cho chính mình đến chùa Bạch Mã. Hơn nữa, hắn cũng nhiều lần gọi điện thoại liên hệ với lão hòa thượng, nhưng người ta lại không bắt máy. Lại gọi điện thoại cho Tần Suất, hệ thống nhắc nhở, đã tắt máy. Kể từ đó, càng làm cho lòng Lý Vân nghi hoặc sâu hơn.

- Rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?

Lý Vân nói thầm vài câu, cước bộ nhanh hơn.

Nửa giờ sau, Lý Vân đi tới bên ngoài cửa chùa, du khách xung quanh đông như dệt, nhang khói khắp nơi. Mặt hắn không khỏi nhăn nhíu, nghĩ thầm chùa này thực sự là nơi Văn Thù Bồ Tát tọa hóa sao? Nhưng sao lại tầm thường như thế...

Bất quá nói đi thì phải nói lại, nơi này hắn cũng không sống lâu được. Sống lâu trong này chỉ tổ đau đầu. Theo lời lão hòa thượng nói, đó là bởi vì yêu tính của hắn còn không có hoàn toàn trừ tận gốc, cho nên mới không thể sống lâu. Đợi khi hắn hoàn thành công đức đời cuối này, sẽ không có vấn đề gì nữa.

Trong chùa tượng Phật đều vô cùng trang nghiêm. Tranh khắc gỗ, điêu khắc đá, viết chữ mọc lên như nấm, dọc theo đường đi khắp nơi đều là cây lựu.

Lý Vân tại bên trong chùa đi dạo một hồi, sau cùng đi tới Thiên Vương điện. Ở giữa Thiên Vương điện có một tượng điêu khắc gỗ bàn thờ Phật, đỉnh bàn thờ cùng bốn phía có hơn 50 thiếp vàng điêu long khác nhau. Bên trong bàn thờ có Phật Di Lặc, tức " Hoan Hỉ Phật ". Miệng hắn lúc nào cũng cười rộng ngoác, đi chân trần ngồi xếp bằng, hình tượng sinh động thú vị, làm cho kẻ khác phải buồn cười.

Hai bên trong điện, Tứ Đại Thiên Vương ngồi đó trông vô cùng uy phong, đây chính là thần thủ hộ Phật môn. Phía sau tượng Di Lặc phật là Vi Đà thiên tướng, thần hộ pháp Phật giáo, hiên ngang đứng đó, biểu hiện ra Phật hiệu uy nghiêm.

Lý Vân có chút không rõ, lão hòa thượng rõ ràng nói đây là nơi Văn Thù Bồ Tát tọa hóa, nhưng vì sao trong chùa lại không thờ phụng Văn Thù Bồ Tát lão nhân gia?

Ở trong làn sương khói nồng đậm đó, Lý Vân thấy một hòa thượng mặc tăng bào trắng đang hướng mình đi tới.

- Lý thí chủ, xin mời đi theo ta...

Hòa thượng kia đi tới trước mắt Lý Vân, chắp tay trước ngực làm lễ. Lập tức quay người dẫn đường. Lý Vân thấy là tiểu hòa thượng Tuệ Viễn, cũng không chậm trễ, lập tức đi theo.

Lý Vân trong khi quen biết lão hòa thượng Trí Hoằng, thì cũng quen biết đệ tử của hắn Tuệ Viễn. Đây là một tiểu hòa thượng rất không thú vị. Nói hắn không thú vị, bởi vì hắn ngoại trừ kinh Phật ra, đối với sự việc khác hoàn toàn không có hứng thú. Tựa hồ trời sinh hắn ra chính là sống vì Phật. Hơn nữa hắn ăn nói cũng không giỏi, cho nên không chủ động cùng người khác lui tới. Bất quá tiểu hòa thượng này thật ra có vài phần bản lĩnh.

Rất nhanh, Lý Vân được tiểu hòa thượng Tuệ Viễn dẫn tới hậu viện chùa Bạch Mã. Ở chỗ này, Lý Vân ngửi được một tia không giống với linh khí ở tiền viện. Cánh cửa ngăn cách giữa hậu viện với tiền viện, rõ ràng chính là một cái ranh giới.

- Lý thí chủ, sư tôn cùng mấy vị khách nhân đang ở sương phòng phía trước, ta sẽ không đi vào, ngài tự đi qua vậy?

Tuệ Viễn chỉ chỉ gian phòng phía trước căn dặn một tiếng, cũng không đợi Lý Vân nói cái gì. Hắn đã xoay người rời khỏi.

Lý Vân thoáng do dự một chút, tùy tiện đi qua. Đến trước cửa đang định đẩy cửa phòng ra, liền nghe được thanh âm lão hòa thượng:

- Tiểu tử, còn không tiến vào…

Sau khi vào cửa, Lý Vân tại trong phòng thấy được ba người, Tần Suất, lão hòa thượng, còn có một người trung niên từ trước tới giờ chưa gặp qua... Yêu quái

Trong nháy mắt bước vào phòng, Lý Vân đã từ trên người hắn ngửi được yêu khí dày đặc. Hơn nữa khí tức cùng khí tức của ánh lửa đỏ buổi tối hôm trước hắn thấy phi thường giống nhau.

Người nọ nhìn qua càng giống một anh nông dân nhà quê hơn, theo tướng mạo của hắn hẳn là trên dưới bốn mươi tuổi, trán, khóe mắt đều có rất nhiều nếp nhăn. Mũi rất đẹp, mắt rất lớn rất sáng, cùng những nếp nhăn trên da mặt kia tựa hồ có chút không thích hợp. Môi hắn rất dầy, không biết là do bị cảm cúm phát nhiệt hay là thế nào, trên mặt của hắn có chút đỏ rực.

Nói thật, nếu như không phải mang một thân yêu khí, người trung niên trước mắt thật sự là không có bất kỳ dị thường gì. Quá mức bình thường.

Lý Vân có loại dự cảm, Tần Suất gọi mình qua đây, hẳn là cùng người này có quan hệ.

Quả nhiên, Tần Suất mạnh mẽ ngồi dậy, nhào vào trong lòng Lý Vân, hết sức khẩn cầu:

- Lão đại..... Ngươi phải làm chủ cho ta a, ngươi phải giúp đỡ ta a.. Lần này đều xem ngươi hết đấy.

- Cút mau, chuyện gì cũng phải từ từ...

Lý Vân mặc dù là yêu quái, nhưng xu hướng giới tính hết sức bình thường. Hắn không hy vọng cùng một tên nam yêu quái có gì đó dây dưa, thật sự là một vết bẩn khó xóa.

- Hòa thượng, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Lý Vân lui về phía sau vài bước, cùng Tần Suất duy trì một khoảng cách nhất định. Để tránh cho hắn bởi vì kích động, mà để nước bọt bay đến làm bẩn quần áo của mình.