Tuyệt Thế Linh Môn

Chương 4: Vấn đề nan giải nhất




Chiếc bình rỗng nát ra, rồi rơi vụng xuống đất…

Những mảnh vụng tan chảy rồi bốc hơi tạo thành 1 làn khói trắng bay lên, trong làn khói 1 hư ảnh người hiện ra…

Một người con gái tuổi chừng 20, mang 1 nét đẹp tươi tắn đang nở 1 nụ cười hớn hở như đang gặp người mà cô tôn sùng…

Nụ cười ấy là thứ đẹp nhất là Thiên từng gặp ở cả 2 thế giới, nụ cười khiến mọi thứ xung quanh kể và vầng huyết nguyệt hay cơn đau của cơ thể Thiên và cả sự thay đổi torng linh hồn của Thiên đều trở nên lu mở… Cô chạy tới quỳ trước Vô Thiên và ôm lấy hắn, sở dĩ phải quỳ vì Thiên chỉ cao tới bả vai của nàng…

Miệng nàng lẫm bẩm: “Chủ nhân, lâu lắm rồi mới gặp lại được người!!”

Nụ cười của nàng tắt lịm đi và nàng đang phát ra nhưng tiếng nất khóc…

Và điều quan trọng nhất là nàng đang không mặc bất kì gì trên người cả…..

“Ngươi, ngươi là ai…” Vô Thiên rung rung nói, cứ tưởng người vừa xuất hiện trong làng khói trắng thường giống như những câu truyện kinh dị mà hắn đọc ở thế giới trước là ma…

Ặc… cộc cộc…

Vô Thiên trượt chân lăn từ mái nhà xuống sân, khiến cha hắn phải ra đở hắn vào phòng ngủ…

Trong lúc ngủ, Vô Thiên cảm nhận được chân mình trở nên nặng nề và đang chạm vào vật gì đó mềm mềm hắn giật mình ngồi bật dậy thì thấy cô nàng lúc nảy đang ôm chân mình ngủ, và đang khoát 1 tấm chăn trên người…

Cảm thấy Vô Thiên cử động, cô liền thức giấc và năn nỉ Vô Thiên để nhận hắn làm chủ nhân, vất vả cả buổi Vô Thiên mới đồng ý…

“Tên của ngươi là gì?”

“Ta chưa có tên … ngươi đặt đi…”

“Vậy từ nay ngươi hãy theo ta, ta đặt tên cho ngươi là Milo đi… À không nghe giống cún quá, ngươi bước ra từ trong đêm hay đặt là Vĩnh Dạ đi…”

Sáng hôm sau, Vô Thiên thức dậy thì không thấy Vĩnh Dạ đâu đảo một vòng tìm kiếm thì chợt nghe 1 tiếng nói trong lòng mình: “chủ nhân yên tâm ta có thể nhập vào đao hồn để tránh phiền phức cho chủ nhận, lúc cần chủ nhân có thể nói chuyện và gọi ta ra…” Nghe vậy Thiên an tâm vì dẫn theo 1 cô gái xinh đẹp trong khi mình là một phế vật ra đường không phải là chuyện tốt…

Chợt không thấy Vô Cực đâu, Vô Thiên tìm 1 vòng xung quanh nhà thì thấy trên bàn mà Vô Cực hay ngồi để uống rượu có 1 tấm thẻ trên đó có 7 nhìn động vật hay yêu thú, trong đó có 5 con phát sáng mà Vô Thiên không biết đó là gì thì nghe Vĩnh Dạ thốt lên: “ là Dạ Nhẫn Báo, U Minh Phượng và Thiên Lôi Hổ Tôn, đó toàn là linh vật mạnh mẽ thuộc hàng đế vương. Còn thứ gì kia, trông như sư tử mà không phải, ta chưa từng gặp bao giờ”

“Ngươi biết thứ này là gì không Vĩnh Dạ”

“Hình như là lệnh bài của Thiên Hoàng Điện”

Cạnh bên lệnh bài có một lá thư ghi mấy dòng chữ của Vô Cực, Vô Thiên cầm lên:

“ Ta phải đi để làm một số việc cho ta, cho ngươi và cả mẹ ngươi nữa….

Không cần tìm ta, ta tự có thể lo liệu, ngươi hãy cầm lệnh bài này đến Học Viện Hoàng Hà học, khi nào tốt nghiệp tự ta sẽ đến tìm ngươi, hứa với ta 1 chuyện, đừng tìm hiểu về lệnh bài này…”

Vô Thiên nhớ lại những hôm trước, Vô Cực luôn trầm ngâm trên bàn suy nghĩ gì đó. Hắn nghĩ đó là do tư chất của bản thân mình khiến Vô Cực khá sốc, vì hắn và Mộng Huyền đều là những thiên tài…

Nhưng hắn đã lầm, Vô Cực không phải do thất vọng mà bỏ đi ma hắn nghĩ thiên tài như hắn và vợ hắn đều vì cái danh thiên tài đó mà 1 người vong mạng, vậy nên hắn phải đi… đi để chuẩn bị hành trang cho con hắn báo thù…
Sau khi đọc xong lá thư, Thiên hiểu hắn nên làm gì, đi đến học viện Hoàng Hà là điều hắn cần làm lúc này… Sau đó hắn và Vĩnh Dạ thu xếp quần áo là 1 số kỷ vật lên đường đi về hướng Bắc nơi học viện Hoàng Hà… Dù chưa quen với cảnh phải tiếp xúc với một cô gài không một mảnh vải trên người và 1 dàng người đã thuần thục nên hắn nghĩ sẽ phải mua cho Vĩnh Dạ 1 bộ quần áo thiếu nữ cho nàng thì mới cho thể xuất hiện chốn đông người được…

Bước ra khỏi nhà, bước được vài bước hắn lại 1 lần nữa nhìn lại, nhìn lại nơi mà hắn đã từng sinh sống ở đây trong suốt 14 năm qua, 1 căn nhà lá đơn sơ, xung quanh là những cây me mà hắn hay leo lên hái, có lần hắn đã phải gãy tay và bị Vô Cực mắng 1 trận nhưng đó vẫn là những kỹ niệm à trãi nghiệm mà hắn chưa có cơ hội làm ở thế giới cũ.

Rồi hắn lại bước đi, cố bước đi thật nhanh, Vĩnh Dạ cũng cảm thấy rằng tim Vô Thiên đang đập rất nhanh, hăn cố đi thật xa để không thể quay đầu nhìn thấy căn nhà ấy… và Vô Thiên không hề biết rằng từ lúc cậu bước ra khỏi nhà có 1 bóng người từ trên cao dõi mắt theo hắn.

Hắn là Vô Cực, sau đó Vô Cực quay đầu thở dài, miệng lẫm bẫm:

“Bình yên qua rồi con trai…”
2 Ngày Sau

Từ nhà Vô Thiên đến Học Viện Hoàng Hà cần khoảng 1 tháng thời gian… Trong lúc đi hăn luôn nghĩ rằng: “tại sau mình có thể nhập học muộn so với mọi người trễ đến vậy, nếu mình là 1 thiên tài thì có thể xem xét nhưng rõ ràng là 1 phế vật tư chất không có học trường tỉnh còn không có người nhận chứ đừng nói đến Học Viện, chẳng lẽ liên quan tới lệnh bài này, trên đó có 7 con thú, chúng là thứ gì, sao cha mình lại có được lệnh bài này, cả cái Thiên Hoàng điện gì đó nữa? Nhưng cha ta đã dặn dò không được tìm hiểu về lệnh bài này, tại sao?”

“ A, có một thị trấn kìa chủ nhân, nhộn nhịp ghê” Tiếng la đầy hớn hở tò mò của Vĩnh Dạ làm cắt ngang những suy nghĩ của Vô Thiên.

Lúc này hắn mới để ý rằng thị trấn này khá giống những cảnh mà hắn thấy ở trong phim hồi trước, và hắn cần chuẩn bị 1 số hành trang ở đây…

Khung cảnh tấp nập người đi qua lại, người mua quần áo, người mua thực phẩm, người đi dạo..v…v… những tiếng rao cất lên liên tục từ những người bán hàng

“ Rượu khoai lang đây…”

“ Đường lưỡi gà đây…”

“ Sịp đây mọi người ơi, mua về mà dùng, sịp thơm ngon nóng hổi đây….”

Nghe tiếng rao lạ quá, Thiên liền dừng lại cửa hàng xem, thì ra là 1 món bánh mà khi nấu xong thì phình to để nguội thì dần xệp lại …

Sau đó hắn hỏi đường và tìm 1 quán trọ ở trong đó, vì để tiết kiệm nên hắn chỉ chọn phòng giá rẻ dành cho 1 người… Sau khi nhận phòng điều hắn cần làm đầu tiên là tìm ngay 1 bộ y phục dành cho Vĩnh Dạ…

Vì Vô Thiên là con trai nên mua y phục cho phụ nữ có hơi bất tiện đặt biệt là 1 số thứ mà ai cũng biết nhưng mình hắn là không biết là thứ gì, vì thế giới này không hề mặc như thế giới của hắn… Hắn đành mua 1 xấp vãi máu trắng rồi mua thêm 1 ít kim chỉ đem về quán trọ mà may, sau khi có “ngoại” y rồi thì Vĩnh Dạ sẽ tự đi mua thứ nàng cần…

Trong lúc hắn đi thì có 1 số kẻ cứ liếc hắn rồi tụm lại bàn tán:

“ Nhóc con này bằng tuổi con tao, mà không đi học gì cả, chắc là 1 tên phế vật đây mà”

“ Ừa, để tao báo người bắt nó đi nghĩa vụ”

Vĩnh Dạ nghe được liền mach:

“Chủ nhân lũ đê hèn đó dám nói xấu người, có cần tôi cho chúng 1 bài học”

“ Ngươi giờ không tiện cho người khác thấy, ngươi bị ngu à. Có quần áo rồi muốn làm gì làm”

Nghe vậy Vĩnh Dạ đỏ mặt, nàng ta luôn tự nghĩ rằng chỉ mình Vô Thiên chủ nhân nàng mới được nhìn thấy thân thể của nàng, còn lũ đàn ông kia không có tư cách…