Tuyệt Thế Toàn Năng

Chương 34: Thực Lực Của Vương Quý Dân




Sáng sớm ngày thứ bảy, Vương Cường đã tới đập cửa phòng của Gia Vệ, cầm theo một chồng đề thi cùng một vài quyển sách tài liệu đi vào phòng Gia Vệ.

- Tao cũng không muốn thi vào trường quân đội, cho nên tao dự định cũng sẽ thi vào đại học Tân Hải cùng mày.

Vương Cường nói ra, vẻ mặt vô cùng kiên định.

- Nhưng mà...

Gia Vệ cười khổ, còn có một đoạn thời gian ngắn nữa thôi là đến kì thi vào trường đại học rồi, muốn thi đậu đại học Tân Hải, làm như dễ dàng lắm vậy?

- Tao mặc kệ, trong khoảng thời gian này tao cho dù phải liều mạng, cũng phải nâng được thành tích lên thật cao, mày phải chịu trách nhiệm hướng dẫn học cho tao, chỗ nào cũng không được đi.

Vương Cường nói.

- Tốt, có chỗ nào không hiểu tao sẽ giảng giải cho mày.

Gia Vệ bất đắc dĩ.

Vương Cường thì ra sức liều mạng học tập, mà Gia Vệ cũng chỉ có thể ở một bên học tập, không thể đi đâu cả.

- Chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này nữa, trên sách đều đã nói rõ ràng như vậy, đề bài dễ như này nếu như mày còn không làm full điểm cũng đừng nghĩ thi đậu vào đại học Tân Hải nữa.

Gia Vệ chỉ vào đề bài bài thi của Vương Cường, nói.

- Ai, bây giờ tao mới biết hối hận, lão đầu nhà tao nói nếu như thi không đậu hoặc thi rớt vào đại học Tân Hải, nhất định phải tại kì nghỉ hè này đi vào trong bộ đội huấn luyện đồng thời biểu hiện phải xuất sắc để còn đi vào trường quân đội tốt nhất.

Vương Cường buồn bã ỉu xìu nói.

- Rất tốt đấy chứ, cha tao cùng Vương thúc đều là vì không đủ trình độ văn hóa cùng thiếu quan hệ mới không được làm sĩ quan, mày nếu như học trong trường quân đội, sau này ra ngoài sẽ là một sĩ quan, tao đi theo mày cũng có chút hãnh diện a.

Gia Vệ tươi cười, vỗ vỗ bả vai Vương Cường nói.

- Tốt tốt cái gì, thế tại sao mày không đi đi? "

Trừng mắt liếc Gia Vệ, Vương Cường nói:

- Thi vào trường quân đội, sáng sớm không thể ngủ nướng, cũng không có thể tùy tiện nói chuyện yêu thương, chuyện gì cũng đều bị quản lý, tao sao có thể chịu được đây.

- Không có quy củ sao thành được nề nếp, muốn trở thành một người quân nhân đạt tiêu chuẩn, nhất định phải tuân thủ những điều quản giáo này. Tao không có ý định thi vào trường quân đội, cho nên hi vọng của hai nhà chúng ta đều rơi vào trên người của mày, mày không phải muốn trở thành một người quân nhân đủ tư cách sao, hay là muốn trở thành một người quân nhân ưu tú đây.

Gia Vệ nghiêm túc nhìn Vương Cường, không có một chút ý tứ vui đùa nào.

Vương Cường kinh ngạc, nói:

- Kỳ thực tao cũng không phản cảm với việc thi vào trường quân đội, chỉ là từ nhỏ đã bị cha tao nói cho nên hơi sợ, nhưng mà bây giờ xem ra những chuyện kia cũng không phải quá khó khăn.

- Không phải là sáng sớm dậy chạy bộ mấy km thôi sao? Giờ chạy mấy km cũng không xi nhê.

- Đúng vậy, đó là khi còn nhỏ, lấy ánh mắt nhìn của chúng ta bây giờ tham gia quân ngũ mặc dù có chút khổ thế nhưng lại có thể rèn luyện thân thể, sau này tiền đồ lại càng không thể hạn lượng, đồng thời phi thường có ý nghĩa, người anh em tao ủng hộ mày.

Gia Vệ nói.

- Không ủng hộ tao thì có thể như thế nào đây?

Vương Cường ca thán, nói:

- Muốn thi đậu đại học Tân Hải, tao một điểm hi vọng cũng không có a.

- Vậy không bằng mày cùng tao đi vào quân đội sớm luôn đi, không tham gia thi vào trường đại học nữa.

Gia Vệ ngẫm lại, nói ra.

Trợn mắt nhìn Gia Vệ, Vương Cường nói:

- Mày nghĩ rằng tao và mày giống nhau sao, có thể trúng tuyển sớm đại học Tân Hải à? Không có thành tích siêu hạng trong kỳ thi tốt nghiệp trung học, cũng không được giảng viên đại học nào sớm báo tuyển thẳng. Tao mặc dù ở trong quân ngũ thể hiện ưu tú thế nào, cũng không chắc đã được tuyển vào trường quân đội.

Gia Vệ hắc hắc cười một tiếng, hắn cũng không có nghĩ tới tình huống đó, nói:

- Tao trước hết đi thăm dò tình hình nơi ấy một chút, một tháng sau mày đi vào có thể có được tin tức về tình hình bên trong rồi.

- Ai, cũng không biết tham gia huấn luyện, có nữ sinh hay không đây?

Vương Cường lại ca thán, nếu như không có nữ sinh, ba tháng huấn luyện, hắn sống thế nào đây?

Gia Vệ khinh bỉ nhìn Vương Cường, sau đó cầm đề thi đến, hỏi:

- Có còn muốn học nữa hay không?

- Học cái lồng.

Vương Cường đem đề thi ném sang bên cạnh, nói:

- Lấy thành tích hiện tại của tao cùng với trong đợt huấn luyện biểu hiện ra thật tốt, để tiến vào một trường quân đội tốt chắc chắn không khó khăn gì mấy đâu.

Gia Vệ lắc đầu không nói gì, tư tưởng của Vương Cường quá mạnh mẽ khiến hắn vô cùng khâm phục.

Cả một ngày thứ bảy, Gia Vệ cùng Vương Cường đều không có đi ra ngoài, đến tối Gia Hồng Ngạo cùng Vương Quý Dân hai người dường như nổi lên hứng thú, để cho Gia Vệ cùng Vương Cường solo tay đôi giống như khi còn bé, hai người bọn họ đứng ở một bên chỉ đạo.

Mà sau khi Gia Vệ liên tục hai ba lần đem Vương Cường chế trụ, trên mặt của hai người đều xuất hiện một vẻ kinh ngạc.

Tại vì thời điểm trước đây, đều là Vương Cường liên tục hai ba lần đem Gia Vệ chế trụ, bây giờ ngược lại, lại là Gia Vệ liên tục hai ba lần đem Vương Cường chế trụ.

- Vệ tử từ khi nào lại lợi hại như vậy?

Vương Quý Dân hỏi, hắn đối với thực lực con mình rất rõ ràng, hai cha con ở nhà luyện qua không ít lần, thực lực Vương Cường so với những đứa bạn cùng lứa tuổi, tuyệt đối là mạnh hơn nhiều.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao mà Vương Quý Dân đối với Vương Cường lại tin tưởng ở lần huấn luyện bộ đội lần này hắn sẽ có những biểu hiện thật tốt.

- Cha, con sớm nói với người rồi, Vệ tử mấy ngày qua kích thích tố sinh dục sinh ra quá nhiều, thế nên khí lực mới biến hóa lớn đến như vậy.

Vương Cường cười khổ nói.

- Cái gì kích thích tố sinh dục, nói càn.

Trừng mắt với Vương Cường, Vương Quý Dân cũng không thể hiểu cái gì là kích thích tố sinh dục, hắn đi tới trước người Gia Vệ, âm thầm cười nói:

- Vệ tử, đến đây, cùng Vương thúc tập luyện.

- Cha, người đừng có bị Vệ tử liên tiếp hai ba lần chế trụ rồi ném ra xa nha.

Vương Cường bỉu môi nói

- Thúi lắm, lão tử xuất thân từ bộ đội đặc chủng, hiện tại cho dù đã xuất ngũ cũng có thể dùng một quả đấm để chế trụ đám ranh con các ngươi.

Vương Quý Dân đem tay trái vắt chéo sau lưng, nói:

- Đến đi, Vương thúc nhường con một cánh tay.

- Vương thúc, muốn đánh thì công bằng mà đánh, ngài nhường con một cánh tay, con sẽ không đánh đâu.

Gia Vệ cười khổ nói.

- Quý Dân, dùng toàn lực cùng vệ tử đấu thử xem, không cần lưu tình, không làm gãy xương chân tay là được.

Gia Hồng Ngạo nói, ngữ khí bình thản, cũng không có bởi vì Gia Vệ là con của hắn mà để cho Vương Quý Dân thủ hạ lưu tình.

Vương Quý Dân kinh ngạc liếc nhìn Gia Hồng Ngạo, gật đầu sau đó liền vươn tay trái ra, lắc lắc cổ, rất rõ ràng là muốn toàn lực xuất thủ.

Trên mặt Gia Vệ bộ dáng tươi cười biến mất, biến thành vẻ mặt ngưng trọng. Hắn hơi cong lưng xuống thủ thế, Gia Vệ biết nếu cha đã nói như vậy, Vương thúc sẽ không hạ thủ lưu tình.

- Vệ tử, ta tấn công đây.

Vương Quý Dân gầm nhẹ một tiếng, thanh âm chưa dứt chân hắn đã đạp mạnh một cái xuống đất. Khoảng cách Gia Vệ với Vương Quý Dân tầm 5~6 mét, vậy mà trong nháy mắt đã đi tới trước người Gia Vệ, một quyền hướng về bụng Gia Vệ đánh tới.

Chứng kiến tốc độ nhanh khủng khiếp của Vương Quý Dân. Vương Cường đứng bên cạnh bỗng nhiên ngẩn ra, trên mặt xuất hiện vẻ khiếp sợ.

Hắn cùng với Vương Quý Dân ở nhà luyện qua không ít, thậm chí nhiều khi hai cha con đều là ngang tài ngang sức. Vương Cường tuy rằng không cho đó là toàn lực của cha mình, nhưng mà cũng không sai biệt nhiều lắm.

Thế nhưng hiện tại xem ra, thực lực mạnh nhất của Vương Quý Dân không chỉ như Vương Cường đã đoán.

Khoảng cách 5~6 mét vậy mà trong nháy mát đã phóng tới, thân pháp nhanh như vậy, cả đời Vương Cường cũng chưa từng gặp qua.

Gia Vệ cũng chưa từng gặp qua thân pháp nhanh như vậy, càng chưa từng gặp qua nắm đấm nào nhanh như vậy, hắn chỉ có thể toàn lực uốn cong cơ thể, để cho chính mình tránh thoát khỏi một quyền này.

Rốt cục, thời điểm nắm đấm sắp nện vào trên bụng Gia Vệ thì hắn đã vô cùng chật vật né tránh thành công, chỉ có điều cho dù là như thế, sắc mặt Gia Vệ cũng đột nhiên biến đổi.

Nắm tay mặc dù không có nện được vào bụng Gia Vệ, nhưng lại mang theo một trận quyền phong rất mạnh, làm cho Gia Vệ cảm thấy không khác gì bị người khác đấm cho một quyền cả.

Chỉ riêng quyền phong cũng đã có sức mạnh như vậy rồi!

Gia Vệ sắc mặt đại biến, đây chính là toàn lực của Vương thúc sao?

Nhưng mà ngay tại thời điểm Gia Vệ dùng thân thể để né tránh nắm đấm của Vương Quý Dân, còn chưa kịp đứng vững thì một nắm đấm khác của Vương Quý Dân đã lại trực tiếp hướng về sau lưng Gia Vệ oanh kích đến.

Hai nắm đấm giống như không đồng thời thuộc về Vương Quý Dân vậy, bởi vì hai nắm đấm đánh về Gia Vệ chỉ hơn kém nhau một chút, nắm đấm của Vương Quý Dân đánh về phía bụng Gia Vệ còn không có dừng lại, thì một nắm đấm khác không biết từ chỗ nào xuất hiện oanh tới, cũng mang lực lượng lớn không kém gì nắm đấm trước.

- Hừ...

Gia Vệ quát khẽ một tiếng, bất thình lình xoay người lại, hai cánh tay trực tiếp tạo thành hình chưởng bao lấy nắm đấm của Vương Quý Dân, đồng thời dẫn nó hướng sang một bêni.

Lấy khí lực của Gia Vệ, hai cánh tay dẫn động một quyền đầu của Vương Quý Dân, cũng là vô cùng cố sức.

Rốt cục, ngay tại lúc nắm đấm Vương Quý Dân sắp nện trên người Gia Vệ lần nữa thì Gia Vệ cũng đem nắm đấm của Vương Quý Dân làm điểm tựa để thân thể hơi nghiêng đi, căn cứ vào lộ tuyến nắm đấm của Vương Quý Dân, căn bản không có khả năng nện đến trên người Gia Vệ.

Chỉ có điều ngay thời điểm Gia Vệ muốn nhấc chân để phản kích, nắm đấm của Vương Quý Dân vậy mà lại có thể thay đổi phương hướng, trực tiếp oanh kích lên trên bụng Gia Vệ.

Hai cánh tay Gia Vệ bao lấy nắm tay Vương Quý Dân muốn ngăn cản nhưng sức lực Vương Quý Dân rất lớn, dĩ nhiên để cho Gia Vệ ngăn cản lại một chút thôi cũng không nổi.

- Thình thịch...

Thanh âm nặng nề vang lên, nắm đấm Vương Quý Dân trực tiếp va chạm lên trên bụng Gia Vệ, mà Gia Vệ trong nháy mắt giống như con tôm lớn cong gập người lại, hai mắt trợn tròn, miệng phun nước bọt.

Một quyền, khiến Gia Vệ cơ hồ đem toàn bộ không khí còn xót lại trong phổi ép ra ngoài, khiến hắn mất đi ý thức hơn mười giây, càng làm cho toàn thân hắn đều mất đi cảm giác.

Mà lần tranh đấu này của Vương Quý Dân cùng Gia Vệ mới chỉ bắt đầu trong nháy mắt liền kết thúc.

Đứng bên cạnh, Vương Cường vẻ mặt ngu ngơ, mặc dù Gia Vệ có vẻ như là bị thương rất nghiêm trọng, Vương Cường cũng không có qua hỗ trợ, bởi vì hắn còn đang nhìn cha mình, trên mặt tràn ngập thần sắc khiếp sợ.

Thực lực Gia Vệ thế nào, Vương Cường là người hiểu rõ nhất.

Vương Cường có thể lấy một địch ba, thậm chí lấy một địch năm nhưng khi Vương Cường đấu tay đôi với Gia Vệ lại không đến hai chiêu đã bị Gia Vệ chế trụ.

Gia Vệ trở nên mạnh mẽ không chỉ ở lực lượng mà còn ở tốc độ phản ứng.

Mà vừa rồi trong lúc Vương Quý Dân cùng Gia Vệ đánh nhau. Vương Quý Dân về mặt lực lượng và tốc độ tuyệt đối đánh bại Gia Vệ, Gia Vệ căn bản không có một điểm năng lực phản công.

- Này... Này...

Trên mặt Vương Cường chính là thần sắc không thể tin nổi, cha của mình đánh nhau không khác gì một tên ngốc thần kinh không ổn định, nhưng mà thật sự quá lợi hại đi!

- Lão đại, chính ngươi để cho ta xuất hết toàn toàn lực ra đấy.

Thấy Gia Vệ gần ngã xuống đất, Vương Quý Dân vội vàng hướng về phía Gia Hồng Ngạo nói.

Gia Hồng Ngạo gật đầu, cũng không nói lời nào.

Một lát sau đó, Gia Vệ chậm rãi phục hồi tri giác, cảm giác đau đớn trên người cũng chầm chậm biến mất.

Chừng mười phút đồng hồ trôi qua, Gia Vệ trực tiếp dùng cánh tay của mình chống đỡ thân thể, tự mình đứng dậy.

Vương Cường bên cạnh cùng Vương Quý Dân đều lộ vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Gia Vệ.

- Tiểu vệ tử, mày không sao chứ?

Vương Cường liền vội vàng hỏi.

Gia Vệ nhìn Vương Quý Dân, lại nhìn cha mình Gia Hồng Ngạo, lúc này mới cười khổ, nói với Vương Cường:

- Làm sao có thể không có việc gì? Một quyền kia của Vương thúc, thiếu chút đã xuyên thủng cái bụng của tao rồi.

- Đừng đổ cho ta, là cha con bảo ta xuất toàn lực ra đấy chứ.

Vương Quý Dân chỉ chỉ về phía Gia Hồng Ngạo đằng sau cách đó không xa, trên mặt tràn đầy thần sắc vô tội.