Tuyệt Thế Toàn Năng

Chương 49: Kỳ Thi Thử Lần Thứ Nhất Bắt




Lời tác giả: Người thiếu tá kia, không phải là lão lười đặt tên cho hắn, mà là người này căn bản là che dấu tên mình. Qua vài chương nữa, thiếu tá rất nhanh sẽ lại tiếp tục xuất hiện, đồng thời sẽ xuất hiện trong thời gian rất lâu.

Trông thấy Trương Vệ Quốc đứng chào theo đúng tiêu chuẩn nghi thức quân đội, tất cả binh sĩ ở chỗ này cũng đồng loạt đứng chào theo tiêu chuẩn nghi thức quân đội, còn kém mỗi việc hô to câu chào Thủ Trưởng.

Mà người đến, là một người trung tuổi so với Trương Vệ Quốc cùng Triệu Lương Đống còn trẻ hơn rất nhiều, tầm hơn 40 tuổi, tóc đen nhánh, trên đầu đội mũ không khác biệt lắm so với mũ trên đầu Trương Vệ Quốc.

Chỉ có điều, trên quân hàm của người này, so với Trương Vệ quốc nhiều hơn một ngôi sao.

Người này, vậy mà lại là một gã Trung tướng!

Trong cả nước, người có cấp bậc Thượng tướng cũng không nhiều, không tới một trăm người, người đeo quân hàm trung tướng, số lượng cũng không nhiều hơn là bao.

Mà người trước mắt này, vậy mà lại là một vị trung tướng, một nhân vật có ảnh hưởng rất lớn trong quân đội.

Chỉ có điều, hắn không có loại khí thế như Trương Vệ Quốc. Tuy rằng cũng rất nghiêm túc giống như Trương Vệ Quốc, nhưng lại để cho người khác có một loại cảm giác khó hiểu, phảng phất khi hắn đứng trước mặt mọi người, cũng không phải một trung tướng gì, mà giống như một người trung niên vô cùng bình thường vậy.

- Chuyện gì xảy ra?

Quan sát mọi người xung quanh, vị Trung Tướng so với Trương Vệ Quốc nhỏ hơn gần mười tuổi này mở miệng hỏi, thanh âm mạnh mẽ trầm thấp, giống như tiếng gầm của một con sư tử vậy.

Trương Vệ Quốc vừa muốn nói, thì thiếu tá đã giành trước đem sự tình nói qua một lần, hắn vẫn như cũ không có đề cập gì về việc mình có phải tìm nhầm người hay không, hắn chỉ đem đúng sự tình hắn chứng kiến được nói lại một lần.

Trương Vệ Quốc cùng Triệu Lương Đống cũng không có xen mồm vào, thiếu tá nói hết thảy đều là sự thật, không có một chút lệch lạc nào cả.

Người trung tướng kia hướng về phương hướng Gia Vệ nhìn lại, liếc mắt nhìn Gia Vệ, cũng không có dừng lại, ngay lập tức nhìn về hướng hơn bốn trăm binh sĩ kia.

Mà lúc này, Gia Vệ hơi ngẩn ra, vừa rồi ánh mắt của vị trung tướng kia, rất quái dị.

- Đều giải tán hết đi, chuyện này cứ để quân đội tiếp quản, tra rõ ràng sự tình này, nếu tra ra ai làm việc thiên tư trái pháp luật, nhất định nghiêm trị không tha.

Trầm tư trong chốc lát, trung tướng mở miệng nói.

Thiếu tá đứng chào theo tiêu chuẩn nghi thức quân đội, lấy thanh âm mạnh mẽ trầm thấp mà nói một câu “Rõ”.

Mà hai người Trương Vệ Quốc cùng Triệu Lương Đống chân mày đều hơi nhíu lại, vị trung tướng này cũng không có nói sẽ xử trí thiếu tá kia như thế nào, giống như sự tình thiếu tá làm ra, là phù hợp với quy củ vậy.

- Không biết thủ trưởng đã cùng Tiết tư lệnh trao đổi qua về chuyện này chưa vậy?

Tại thời điểm trực thăng thả dây thừng xuống để đưa người rời khỏi thì Trương Vệ Quốc đột nhiên mở miệng nói.

Tiết tư lệnh, chính là tư lệnh viên quân khu Tân Hải, trung tướng Tiết Long.

Dù sao chuyện này cũng xảy ra tại thành phố Tân Hải, không cần biết đây là chỉ thị của người nào trong quân khu, nhưng vẫn không thể bằng chỉ thị của tư lệnh viên quân khu Tân Hải được.

Mà nghe được câu nói của Trương Vệ Quốc, vị trung tướng kia dừng bước, lần thứ hai xoay người lại, nhìn về phía Trương Vệ Quốc, lạnh lùng nói:

- Tiết tư lệnh trông coi quân khu là được, việc này không cần hắn quản, tối hôm nay, Tiết tư lệnh sẽ nhận được một phần thông báo, Quách cục trưởng cũng sẽ nhận được một phần thông báo, các người cứ dựa theo chỉ thị mà làm là được.

Dứt lời, trung tướng liền không dừng lại nữa, tay nắm lấy dây thừng, được kéo thẳng lên trực thăng.

Trương Vệ Quốc cùng Triệu Lương Đống thì đều sững sờ tại chỗ, cái vị trung tướng này trước khi đến đây tuyệt đối đã có chuẩn bị, bằng không thì không thể cường thế như vậy. Dưới tình huống không có chuẩn bị, những lời của vị trung tướng này, lại có thể không để vào mắt tư lệnh viên quân khu Tân Hải cùng cục cảnh sát Tân Hải.

Đợi sau khi trực thăng biến mất khỏi tầm mắt mọi người, thiếu tá liền hướng Trương Vệ Quốc đứng chào theo tiêu chuẩn nghi thức quân đội, sau đó trực tiếp quay qua Gia Vệ nói:

- Tiểu tử, còn không mau cút đi.

Gia Vệ sửng sốt, lập tức nhìn Lương đội trưởng, sau khi thấy Lương đội trưởng gật đầu, Gia Vệ méo cả miệng, hướng về bên ngoài cục cảnh sát đi ra.

Bốn trăm binh sĩ vây quanh cục cảnh sát đều tránh đường cho Gia Vệ, mà ngay cả binh sĩ Trương Vệ Quốc mang đến cũng không có ngăn cản đường đi của Gia Vệ.

Gia Vệ rời khỏi, Trương Vệ Quốc cũng không nói gì, mang theo người dưới tay mình rời đi. Triệu Lương Đống cũng ngồi vào xe của mình rời khỏi, bốn tên cảnh sát cấp cao kia cùng cục trưởng phân cục tổng cộng là năm người thì thiếu chút nữa tê liệt ngã ngửa trên mặt đất.

Bọn họ như thế nào cũng không ngờ tới, chuyện này, sau cùng lại có thể chọc tới một vị trung tướng đến giải quyết, mà bây giờ người giải quyết chuyện này, lại là thiếu tá cùng người dưới tay hắn, cho dù Gia Vệ có thực sự đánh bọn họ đi chăng nữa, lấy thái độ của bọn họ vừa rồi, khẳng định thiếu tá cũng sẽ đưa bọn họ vào trong hoàn cảnh cực kỳ bất lợi.

Huống chi, tình hình thực tế chính là bọn họ hãm hại Gia Vệ.

Suốt cả đêm, đèn trong cục cảnh sát đều bật sáng lên hết cỡ, thỉnh thoảng có tiếng kêu thảm thiết vang lên, thời tiết trong cục cảnh sát lúc này đang rất nóng nhưng thanh âm đập vào tai thì lại khiến mọi người lạnh run.

Khoảng hơn ba giờ sáng, thiếu tá từ trong phòng thẩm vấn đi ra, cầm một chiếc điện thoại di động, vừa mới tiếp máy, liền trực tiếp lớn tiếng nói:

- Đừng làm phiền ta, báo cho ngươi một chuyện, ngươi tự mình mà đi giải quyết.

- Ta giải quyết? Dựa vào cái gì mà ta phải giải quyết, ta vì chuyện của ngươi mới nói như vậy, ta đang giúp ngươi đó.

Thanh âm bên kia cũng không nhỏ, nếu có người nghe được, nhất định có thể nhận ra, thanh âm này, đúng là giọng nói của vị trung tướng kia.

- Đó là trách nhiệm của ngươi, dù sao chuyện này cũng đừng làm phiền lão tử, lão tử còn phải dạy dỗ thằng nhóc kia nữa.

Thiếu tá vẻ mặt vô lại, nói xong câu đó, trực tiếp tắt điện thoại, đồng thời làm vài thao tác nhỏ, liền cầm di động bỏ vào trong túi áo của mình.

- Mụ nội nó, không đem tiểu tử này huấn thành một người lính, lão tử tối thiểu cũng phải làm cho hắn có thể dọa được người.

Thiếu tá nói thầm vài câu, sau đó lặng lẽ cười, lại đi vào trong phòng thẩm vấn.

Chỉ chốc lát sau, âm thanh thảm thiết, lần thứ hai vang lên từ bên trong phòng thẩm vấn.

Gia Vệ rất nhanh đã trở về tới nhà, thế nhưng cho tới tận bây giờ, trong lòng hắn vẫn tràn đầy nghi hoặc, không biết rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Lặng yên không một tiếng động mở cửa nhà mình, thấy cha mẹ đều đã ngủ. Gia Vệ cũng không muốn đánh thức bọn họ, sau khi rửa mặt, liền đi vào trong phòng của mình, bò lên giường.

Hiện tại đã là rạng sáng, mà chín giờ sáng ngày mai đã bắt đầu kỳ thi thử lần đầu tiên, sáng sớm ngày mai Gia Vệ còn phải đi nhìn trường thi một chút.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Vương Cường đã gõ cửa phòng Gia Vệ, sau khi nhìn thấy Gia Vệ, hắn vội vàng hỏi:

- Mày đi ra như thế nào vậy? Bọn họ cứ như vậy mà thả mày sao?

Gia Vệ từ trên giường bước xuống, nhìn về phía Vương Cường, cười khổ nói:

- Tao cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Vương Cường sửng sốt, bất quá sau một lát hắn liền lặng lẽ cười, nói:

- Bất kể chuyện quan trọng như thế nào, mày trở về là tốt rồi, quan trọng nhất là mày không có để lỡ cuộc thi.

Gia Vệ gật đầu, thuần thục mặc xong quần áo, cùng Vương Cường đi đến trường thi.

Hai người bọn họ đi không muộn. Nhưng mà sau khi bọn họ tới trường học, trong phòng học đã có rất nhiều người, có đám cầm sách vở trong tay, không phải sách gì mà chính là tài liệu ôn tập, rất rõ ràng tất cả mọi người đều phi thường coi trọng kỳ thi thử lần đầu tiên này.

Đây là đề thi chung cho toàn bộ thành phố, hình thức cũng giống như kì thi vào trường đại học, cho nên thành thích của kỳ thi thử lần đầu này, có thể làm cho học sinh xác định năng lực của mình, không chỉ học sinh coi trọng, mà giáo viên trong trường càng coi trọng hơn nữa.

Gia Vệ ghi lại mã số thi cùng số phòng thi, sau đó cùng Vương Cường đi tìm phòng thi, hai người đi tới tầng ba, liền tìm được phòng thi, hai người tuy không phải thi cùng một phòng, nhưng cũng thi ở hai phòng ngay cạnh nhau.

Mà đúng lúc này, ngay bên cạnh bọn hắn, lại xuất hiện một thân ảnh quen thuộc.

- Lớp trưởng, cậu cũng thi ở phòng này hả?

Vương Cường lớn tiếng hỏi.

Người kia xoay người lại, rõ ràng chính là lớp trưởng lớp 12/3 Gia Cát Uyển Nhi

Nhìn thấy Gia Vệ cùng Vương Cường, nàng cũng ngẩn ra, cuộc thi lần này đã trộn lẫn số thứ tự của tất cả các học sinh, cho nên dù là học cùng lớp với nhau, khả năng thi chung một phòng cũng là rất nhỏ.

Gật đầu, Gia Cát Uyển Nhi nói:

- Đúng vậy a, các cậu cũng thi ở phòng này?

Vương Cường lắc đầu, chẳng qua hắn cười nói:

- Vệ tử thi ở phòng này, xem ra hại cậu thật sự rất có duyên phận đó nha.

Gia Cát Uyển Nhi nghe vậy, sắc mặt đỏ lên, trừng mắt với Vương Cường, chợt cằm vểnh cao lên, quay qua Gia Vệ nói:

- Này, cậu thật có thể thi trên bảy trăm ba mươi điểm sao?

- Không biết, phải sau khi thi xong mới biết được.

Gia Vệ cười khổ nói, hắn biết Gia Cát Uyển Nhi hỏi như vậy, là vì sự tình đánh cược lần trước.

- Hừ, lần này tớ sẽ nghiêm túc làm bài, nhất định có thể thi được trên bảy trăm ba mươi điểm, đến lúc đó cho dù cậu có thi được trên bảy trăm ba mươi điểm, cũng không thắng nổi tớ.

Bàn tay nhỏ của Gia Cát Uyển Nhi nắm lại, quay qua Gia Vệ phẩy phẩy nói.

- Hắc hắc, lớp trưởng, bữa liên hoan của lớp chúng ta, phải giao cho ngài rồi.

Vương Cường âm thầm cười nói.

Gia Vệ trừng mắt liếc Vương Cường, lập tức hướng Gia Cát Uyển Nhi nói:

- Cậu chỉ cần có thể thi được trên bảy trăm ba mươi điểm, tớ liền có thể thi đạt điểm tối đa.

Gia Vệ những lời này nói ra có vẻ rất bình thản, nhưng càng như vậy lại càng khiến người ta cảm thấy khí phách, khóe miệng Gia Vệ đồng thời nhếch lên, rất rõ ràng hắn nói như vậy, chính là để cho bản thân mình nhìn đẹp trai lên một chút.

Chỉ có điều, bộ dáng của hắn, cùng với cái gọi là đẹp trai ấy vẫn còn một vài cách trở.

- Cậu nếu như có thể thi đạt điểm tối da, tớ thua tâm phục khẩu phục, tuyệt không nuốt lời.

Gia Cát Uyển Nhi bĩu môi, thi đạt điểm tối đa? Quả thực chính là vọng tưởng.

- Vệ tử nếu như thắng, lớp trưởng, cậu cần phải luyện tập nín thở một chút rồi, thời gian năm phút đồng hồ, không ngắn đâu.

Vương Cường vẻ mặt thành thật nói.

Gia Cát Uyển Nhi sắc mặt lại là biến thành màu hồng, trừng mắt với Vương Cường, cũng không nói gì nữa, trực tiếp bước vào phòng thi.

Gia Vệ cũng không để ý tới Vương Cường, đi vào phòng thi, Vương Cường nhìn hai người, âm thầm cười, bước vào một phòng thi bên cạnh.

Ăn xong điểm tâm buổi sáng, học sinh lớp 12 lại ôn tập hơn một giờ nữa, lúc này cuộc thi mới chính thức bắt đầu.

Môn đầu tiên là viết văn, thời gian là từ chín giờ sáng đến 11:30 sáng, tổng cộng 150 phút, mà đề thi văn cũng dựa theo thang điểm của kì thi vào trường đại học với điểm tối đa là 150 điểm.

Cuộc thi mới vừa bắt đầu, toàn bộ trường học đột nhiên rơi vào trạng thái yên lặng, trong phòng thi, mỗi một học sinh đều vô cùng nghiêm túc làm bài, có người trên mặt tràn đầy thần sắc tươi cười, có người chau mày, có rất nhiều người không biết bắt đầu làm từ đâu.

Nhưng mà, trong đó lại có một ngoại lệ.

Trên mặt hắn không có một chút gì nghiêm túc, nhưng bút trong tay như có thần trợ giúp vậy, viết ngoay ngoáy trên bài thi.

Người này, chính là Gia Vệ.

Tuy rằng đây là kỳ thi thử lần đầu tiên, lần một thôi cũng đủ làm cho tất cả học sinh khác phải khẩn trương rồi. Thế nhưng Gia Vệ một chút khẩn trương cũng không có, hơn nữa sau khi nhìn bài thi, Gia Vệ phát hiện, từng câu hỏi trên bài thi, đều giống như đã từng làm qua vậy, căn bản không có một chút khó khăn nào cả.

Cho nên, hắn cũng không bỏ phí thời gian nữa, trực tiếp giống như là copy đáp án, dùng tốc độ ánh sáng trả lời từng câu một...