Tuyệt Thế Võ Thần

Chương 979: Không Phải Tin Tốt






Dương Kính Thao là ông nội của Dương Ân, nhiều năm trước, ông ấy đã rời khỏi Đại Hạ để tìm gốc gác cội nguồn của mình nhưng nhưng chưa từng quay trở lại.

Thân thể Dương Trấn Nam bị khí độc xâm nhập, sức lực không ngừng tiêu hao, Dương Ân lại gây ra chuyện lớn, Dương gia gần như bị hủy diệt.

Sau khi Dương gia được khôi phục, họ lại không có thời gian đi tìm ông nội hắn.

Không ngờ đến không gian hoang tàn này, Dương Ân lại nghe được tin tức của ông nội, thế nhưng, hắn còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe nói ông nội sống không tốt nên cực kỳ lo lắng.

“Ông nội ta làm sao?”, Dương Ân cực kỳ lo lắng hỏi, hắn sợ nhất là nghe tin ông nội gặp chuyện bất trắc.


“Ngươi đừng kích động, tình trạng của ông ấy vẫn không ổn nhưng không cần phải lo lắng về tính mạng!”, Dương Kiệt vội vàng nhấn mạnh.

“Cái gì mà tình trạng không tốt lắm, ngươi nói rõ ra cho ta xem nào!”, Dương Ân gấp gáp nói.

“Ý của ta là, ý của ta là...”, Dương Kiệt vội vàng đáp lại, sau đó giải thích cặn kẽ những gì mình biết cho Dương Ân nghe.

Dương gia là gia tộc cổ đại trong giới siêu phàm ở thời thượng cổ, có nền tảng vô cùng vững chắc nhưng sau này lại sa sút, bị kẻ địch tìm đến tận cửa, Dương gia suýt không gượng dậy được.

Trong đó, nhánh tổ tiên của Dương Kính Thao lại chính là nguyên nhân gây họa, vì họ chọc tới kẻ thù nên mới khiến tình hình Dương gia càng suy sụp, Dương gia liền trục xuất nhánh của Dương Kính Thao ra khỏi gia tộc, đẩy vào thế giới phàm tục.

Dương Kính Thao vâng lệnh theo chí nguyện của tổ tiên, muốn đưa con cháu trở về Dương gia để viết tên vào gia phả.

Ông ấy khó khăn lắm mới tới được giới siêu phàm, tìm được tổ địa của Dương gia, nhưng Dương gia lại không nhận ông ấy, hơn nữa còn gây nhiều khó khăn tứ bề.

Bây giờ đến cả cổng chính của Dương gia, Dương Kính Thao cũng không vào được, vì thế ông ấy luôn quanh quẩn ngoài Dương gia, tuyên bố không vào được Dương gia thì sẽ không đi.

Dương Ân nghe xong, vẻ mặt u ám đến đáng sợ, tuy rằng ông nội hắn không gặp phải chuyện gì bất trắc nhưng chắc chắn đã phải chịu nhiều uất ức.

Ông nội hắn là hầu tước ở đất Đại Hạ, địa vị cao quý nhưng đến giới siêu phàm, ông ấy lại thành mục tiêu để người khác ức hiếp, hắn nổi giận đùng đùng, hét lên với Dương Kiệt: “Dương gia các ngươi bắt nạt người quá đáng!”
Khí thế mạnh mẽ của Dương Ân phát ra, khiến cho vẻ mặt của Dương Kiệt tái nhợt, hai người đều cùng cấp cảnh giới nhưng khí thế lại kém xa.


“Ân Thiên vương, ngươi đừng làm loạn, ta không có ác cảm với nhánh nhà ngươi, ngược lại chúng ta đều bị dòng chính chèn ép mà thôi!”, Dương Kiệt vội vàng giải thích.

Dương Ân nhìn chằm chằm Dương Kiệt: “Ngươi đừng có lừa ta!”
“Ta lừa ngươi làm cái gì chứ? Nhánh gia chủ thế lớn, đã dần dần quật khởi lần nữa, sau đó coi những chi phụ khác là kẻ có huyết mạch không thuần chủng, tài nguyên tu luyện càng ngày càng ít, chút nữa chèn ép loại bỏ chúng ta ra khỏi gia môn!”, Dương Kiệt giải thích, dừng một lúc, hắn ta bổ sung thêm: “Nếu như có được tài nguyên gia tộc, dù không thể trở thành đứng đầu cao thủ trong thế hệ trẻ của tộc, nhưng trở thành đệ nhị cũng không thành vấn đề!”
Dương Kiệt nói lời này khá tự tin, có thể nhìn thấy sự không cam lòng ẩn giấu trong đôi mắt của hắn ta.

Dương Ân hơi bình tĩnh lại một chút, nói: “Dẫn ta đi gặp ông nội!”
“Chẳng lẽ ngươi không biết một năm sau mới tới hạn mở cửa để mọi người cùng nhau ra ngoài à?”, Dương Kiệt ngạc nhiên nói.

Dương Ân lắc đầu: “Ta không biết!”
“Thế ngươi vào đây kiểu gì?”
“Ta vào từ giới phàm tục!”
“Ngươi có chắc bây giờ mình không nằm mơ chứ?”
“Có ngươi mới nằm mơ ấy!”
...!
Cuối cùng, Dương Kiệt xác nhận Dương Ân đến từ giới phàm tục, miệng mở to như cái nắm đấm, khuôn mặt lộ ra vẻ khó tin, không biết nên nói gì mới đúng.

“Ngươi đúng là một con quái vật!”, Dương Kiệt kết luận.

Không gian hoang tàn này thuộc giới siêu phàm, cách giới phàm tục vô cùng xa xôi, dù chạy tốc hành để tới đây thì đúng là điều viển vông.


Dù là Thánh nhân cũng không có khả năng ấy, nhưng không biết Dương Ân lại gặp vận may quỷ gì mới vào được, có thể nói là cơ duyên nghịch thiên.

Đổi thành người khác, nếu đến từ một thông đạo kết giới khác, e rằng còn chưa tới được đây là đã chết ngoài không gian rồi.

Dương Ân và Dương Kiệt tiếp tục lên đường, Dương Ân không còn vướng bận chuyện ông nội nữa, đợi sau khi kết thúc chuyến này, hắn sẽ đi tìm ông nội lần nữa, hiện giờ nhiệm vụ đầu tiên là phải tìm Tử Hàm, đồng thời nâng cao thực lực của mình.

Trên đường đi, Dương Ân trở nên lầm lì ít nói, một mực tu luyện, nhanh chóng nâng cao năng lực.

Ban ngày hắn vận hành Thái Thượng Cửu Huyền quyết, đồng thời sử dụng chân phong thần để khám phá thêm tiềm năng của chân phong thần.

Ban đêm thì tu luyện “Ngự Hồn Tâm Kinh”, đồng thời còn muốn nghiên cứu “Đoạn Giang chưởng”, thỉnh thoảng lại tiết lộ sự thần bí của “Đoạn Giang chưởng” cho Dương Kiệt, giúp hắn ta cùng lĩnh ngộ chưởng pháp này.

Dù Dương gia có thế nào thì Dương Kiệt này không tệ, Dương Ân vẫn đối xử với hắn ta như một người bạn.

Sau khi được Dương Ân chỉ điểm, Dương Kiệt dần dần bổ sung đầy đủ sự thần bí của “Đoạn Giang chưởng”, hắn ta cực kỳ phấn khích, đồng thời càng thêm khâm phục Dương Ân sát đất..