Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 1774: Đài chiến đấu đỉnh núi




“Ha ha ha...” Bức Sơn chủ tiếng cười chói tai, vang vọng giữa không trung chung quanh.

“Bức Sơn chủ, có gì buồn cười?” Đông Bá Tuyết Ưng lại mở miệng, trực tiếp cắt ngang tiếng cười của Bức Sơn chủ.

Bức Sơn chủ lúc này mới đứng dậy, cười tủm tỉm nhìn Đông Bá Tuyết Ưng: “Sớm nghe nói Tuấn Sơn thành chúng ta lại một phi thăng giả tới nữa, hôm nay được gặp Phi Tuyết Thần Quân, quả thật là bất phàm mà.”

“Là rất bất phàm.” Nam tử trung niên áo bào trắng bên cạnh khẽ cười nói, “Có thể dễ dàng tiêu diệt ba tiểu gia hỏa thủ hạ của ngươi, có thể là cao thủ tầm thường?”

Vẻ mặt Bức Sơn chủ thoáng cứng đờ.

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn về phía vị nam tử trung niên kia: “Gian Ẩn Thần Quân?”

“Phi Tuyết Thần Quân thế mà nhận ra ta?” Nam tử trung niên áo bào trắng kinh ngạc cười nói, “Xem ra tin tức của Phi Tuyết Thần Quân còn rất linh thông.”

“Đại danh Gian Ẩn Thần Quân, sao có thể không biết.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói.

“Phi Tuyết Thần Quân.” Lão giả xấu xí đầu hình tam giác ‘Bức Sơn chủ’ khàn khàn nói, “Ba tiểu gia hỏa dưới trướng ta đến lãnh giáo, không biết còn sống hay không?”

Giờ phút này chung quanh đều yên tĩnh.

Người khác đều không dám xen mồm, dù là Gian Ẩn Thần Quân cũng ở một bên xem náo nhiệt.

“Bọn họ đi giết ta, không giết được ta, ngươi nói bọn họ còn sống không?” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn vị Bức Sơn chủ này.

Bức Sơn chủ khẽ nhíu mày, khàn khàn nói: “Ồ, vậy ta cũng muốn xem Phi Tuyết Thần Quân rốt cuộc có thực lực cỡ nào, hai ta luận bàn tỷ thí một phen, như thế nào?”

“Được.”

Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

Những người vây xem chung quanh rất nhiều kẻ đều lộ ra sắc mặt vui mừng. Hai đại cao thủ so đấu, bọn họ đương nhiên chờ mong. Bọn họ mỗi người chạy tới nơi này, không phải vì xem hai vị đại cao thủ này giao thủ sao? Một vị được công nhận thực lực xếp mười hạng đầu trong Tuấn Sơn thành, một vị khác thì là phi thăng giả, thực lực thành mê, dễ dàng diệt ba vị Thần Quân.

“Xem ra Bức Sơn chủ này không phải cẩn thận bình thường.” Đông Bá Tuyết Ưng thầm nghĩ, “Lúc trước không dám đi đối phó ta, ngược lại là ở trong gia tộc Ngự Phong thị tiến hành luận bàn tỷ thí.”

Ba Thần Quân kia đi đánh lén mình, bị mình diệt.

Nếu lúc ấy Bức Sơn chủ cũng đi động thủ! Đông Bá Tuyết Ưng phản kích, hai bên bùng nổ chém giết, dù là một bên ngã xuống cũng rất bình thường.

Nhưng ở trong gia tộc Ngự Phong thị, nơi này là cấm chém giết, mặc dù ‘luận bàn tỷ thí’ cũng phải đi trên đài chiến đấu riêng, luận bàn tỷ thí chỉ vì phân chia cao thấp, cấm thương tổn tính mạng.

“Bức Sơn chủ này trong lòng không nắm chắc, cho nên mới ở trong gia tộc Ngự Phong thị luận bàn tỷ thí với ta, nếu sau khi tỷ thí, cảm thấy có thể giết ta, sợ là sau khi rời khỏi gia tộc Ngự Phong thị, rất nhanh sẽ âm thầm động thủ nhỉ?” Đông Bá Tuyết Ưng âm thầm cười nhạo, hắn cũng không đem Bức Sơn chủ này để vào mắt, hắn tới thế giới này, chủ yếu nhất vẫn là vì tu hành.

Dưới văn minh khác nhau tu hành, rèn giũa bản thân, nắm giữ đạo vĩnh hằng, nhảy ra khỏi lồng giam, thành tựu hồn nguyên!

...

Toàn bộ Ngự Phong thị gia tộc đều xôn xao.

“Mau, đài chiến đấu ở đỉnh Lôi Sơn, Bức Sơn chủ sắp giao thủ với Phi Tuyết Thần Quân.”

“Nhanh đi xem.”

“Bức Sơn chủ trước đó chịu khổ, cuối cùng muốn động thủ rồi.”

Rất nhiều con em Ngự Phong thị sau khi nhận được tin tức nhanh chóng hướng ‘đài chiến đấu đỉnh núi Lôi Sơn’ Ngự Phong thị chuyên môn dùng để luận bàn tỷ thí chạy đi.

Mà giờ phút này, ở trong một vườn hoa của Ngự Phong thị.

Một thanh niên mặt trắng nõn đang cùng một nữ tử áo bào màu xanh đậm sóng vai đi, nữ tử áo bào màu xanh đậm kia chính là ‘Ngự Phong Thanh Âm’.

“Tiểu muội.” Thanh niên thấp giọng nói, “Ngươi còn đang tức giận sao?”

“Ta không phải sớm nói sao, ta nghe phụ thân hết, nghe đại ca nhị ca các ngươi.” Ngự Phong Thanh Âm nói.

Thanh niên khẽ lắc đầu: “Lần này bảo ngươi gả cho Đông Mộc thành cửu công tử kia, quả thật là Ngự Phong thị ta vô năng.”

“Đừng nói nữa, ta không trách phụ thân, cũng không trách đại ca nhị ca các ngươi.” Ngự Phong Thanh Âm quay đầu nhìn về phía nhị ca của mình, “Thật ra ta xem đủ loại tranh đấu chém giết trong Tuấn Sơn thành, nhìn ở trong đại hoang xông pha sinh tử, ta cũng biết cá lớn nuốt cá bé. Hiện nay, đối mặt chủ nhân Ma Tâm hội kia, chúng ta thành nhỏ yếu mà thôi, không nói những cái này nữa, nhị ca, ngươi chừng nào xuất phát đi Đông Mộc thành?”

“Còn đang chuẩn bị.” Ngự Phong Cẩn nói, “Cần chuẩn bị rất nhiều lễ vật, nghĩ cách đàm phán ổn thỏa việc này. Ài, tuy để tiểu muội ngươi gả cho cửu công tử kia, nhưng Đông Mộc thành đáp ứng hay không vẫn chưa nắm chắc.”

Ngự Phong Thanh Âm khẽ gật đầu, chỉ cười tự giễu: “Đúng vậy, vẫn là chưa nắm chắc.”

Chủ động muốn gả đi.

Người khác còn không nhất định cần!

“Hả?” Ngự Phong Cẩn bỗng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nói, “Tiểu muội, ta vừa nhận được tin tức, Phi Tuyết Thần Quân ngươi cứu trở về và Bức Sơn chủ đang đi đài chiến đấu đỉnh núi Lôi Sơn, muốn tỷ thí một trận.”

“Ồ? Phi Tuyết Thần Quân, Bức Sơn chủ?” Ngự Phong Thanh Âm cũng lộ ra một tia tò mò.

“Đi đi đi, chúng ta đi xem.” Ngự Phong Cẩn nói.

Chuyện gả đi xa Đông Mộc thành, là phải nói cho Ngự Phong Thanh Âm, hơn nữa nàng còn tự nguyện phối hợp.

Ngự Phong Thanh Âm là phối hợp... Chỉ là, những ngày qua, cảm xúc rõ ràng có chút hạ thấp! Ngự Phong Cẩn cũng muốn dẫn muội muội đi xem ‘Phi Tuyết Thần Quân và Bức Sơn chủ’ tỷ thí, cũng coi như giải sầu.

******

Lôi Sơn, ở góc tây bắc toàn bộ phủ đệ gia tộc Ngự Phong thị.

Đỉnh núi Lôi Sơn, có một cái đài chiến đấu, là nơi chuyên dụng luận bàn tỷ thí.

Khi Ngự Phong Cẩn dẫn muội muội ‘Ngự Phong Thanh Âm’ tới đỉnh núi Lôi Sơn, nơi này đã sớm tụ tập lượng lớn người xem cuộc chiến, chừng hơn vạn, may mắn là ở trong gia tộc Ngự Phong thị, không phải ai cũng có tư cách tiến vào gia tộc Ngự Phong thị! Nếu là ở nơi chiến đấu công khai trong thành, sợ là người vây xem ít nhất nhiều hơn vạn lần.

“Tam muội.”

Ngự Phong Cẩn, Ngự Phong Thanh Âm sau khi tới, liền nghe được thanh âm quen thuộc, liếc một cái, xa xa sớm có Ngự Phong Lôi hình thể cao lớn ngồi tại đó.

“Đại ca.”

“Đại ca.” Hai người bọn họ liền đi qua.

“Ngồi đi.” Ngự Phong Lôi nhìn nhìn muội muội mình, có chút yêu thương, trong lòng cũng áy náy, hắn người kiêu ngạo như thế, lại cần nhờ muội muội khiến cả gia tộc vượt qua cửa ải khó khăn, tự nhiên cảm thấy sỉ nhục.

“Không ngờ đến xem nhiều như vậy, luận bàn tỷ thí này là lâm thời định ra, toàn bộ Tuấn Sơn thành chỉ sợ có không ít cao thủ còn đang bế quan, đều còn chưa biết tin tức này đâu.” Ánh mắt Ngự Phong Cẩn đảo qua, có chút cảm khái, “Dù vậy, cũng nhiều người như vậy tới.”

Ngự Phong Thanh Âm thì ở xa nhìn trên đài chiến đấu kia.

Trên đài chiến đấu, đang có hai bóng người phân tán hai bên đài chiến đấu, xa xa giằng co.