Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 395: Hổ thẹn hổ thẹn (2)




Mấy người bọn họ ở bên cạnh luyện võ trường nói chuyện, đám đồ đệ học thương pháp kia của Đông Bá Tuyết Ưng thì không dám lơi lỏng, ai cũng đang luyện thương, một mảng tiếng hò hét, bọn họ không nghe thấy bọn Đông Bá Tuyết Ưng nói chuyện, chỉ cho rằng khoảng cách quá xa, tiếng hô của bọn họ lại quá ồn.

Bỗng nhiên mặt đất chấn động.

“Hả?” Bọn Đông Bá Tuyết Ưng cũng quay đầu hướng ngoài cửa bắc nhìn lại.

Trong ngõ nhỏ ngoài cửa bắc xuất hiện một đám kỵ sĩ, ngựa to khỏe, rất nhanh, ở dưới một đám kỵ sĩ vây quanh, một nam tử cường tráng mặc áo bào vàng đi đến, phía sau hắn cũng có một đám thủ hạ đi theo.

“Tuyết Ưng, tựa như tìm ngươi?” Trần cung chủ cười nói.

“Ừm.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu, ánh mắt hắn dừng ở trên thân một thanh niên áo bào bạc bên cạnh nam tử cường tráng kia. Thanh niên áo bào bạc đó đeo bao thương, trong bao thương chính là trường thương chia làm hai đoạn, trên mặt thanh niên mơ hồ mang theo một tia kiêu ngạo.

Nhìn thấy thanh niên này, Đông Bá Tuyết Ưng nhíu mày, có chút phẫn uất bất bình.

“Đại sư huynh!”

“Đại sư huynh!”

Một đám người vốn luyện thương pháp, mặc kệ lớn nhỏ đều rất hưng phấn hô.

“Đây là sư phụ của ta hiện nay, chính là kỵ sĩ cấp Xưng Hào.” Thanh niên áo bào bạc nói.

“Cấp Xưng Hào?”

“Trời ạ.”

“Cái này, cái này...”

Những thiếu niên nhà bình thường nghe được cấp Xưng Hào đều ngây người, đối với họ mà nói, cấp Xưng Hào quả thực chính là truyền thuyết.

“Oa, đại sư huynh, ngươi thế mà bái kỵ sĩ cấp Xưng Hào làm thầy, quá lợi hại.” Những thiếu niên này đều kích động. Ở Hạ tộc, bái mấy sư phụ là chuyện rất bình thường.

“Đông Bá huynh.” Thanh niên áo bào bạc nhìn về phía Đông Bá Tuyết Ưng, mí mắt khẽ hất lên, ngạo nghễ nói, “Ngươi nhìn thấy sư phụ ta, còn không tới hành lễ?”

“Long Thiên Vân!” Thanh niên áo đỏ ở trong một đám người luyện thương có tuổi tác lớn nhất, hơn hai mươi kia cả giận nói, “Ngươi sao có thể như vậy đối với sư phụ! Ngươi chính là theo sư phụ học thương pháp ước chừng mười hai năm, nhà các ngươi nợ món tiền khổng lồ, bị người ta đòi nợ, vẫn là sư phụ ra mặt giúp nhà ngươi trả nợ. Ngươi thích đấu đá bị thương nặng, vẫn là sư phụ mời người cứu chữa cho ngươi, sư phụ cho ngươi ăn cho ngươi uống, đối đãi ngươi như người thân...”

“Ngươi câm miệng!” Thanh niên áo bào bạc gầm lên.

“Ngươi còn có mặt mũi bảo ta câm miệng!” Thanh niên áo đỏ cả giận nói.

“Là hắn bất nhân trước!” Thanh niên áo bào bạc cả giận nói, “Ta lúc trước là đồ đệ của hắn, không phải súc sinh! Đánh chửi, trách phạt, quả thực không đem ta coi là người, một khi đã như vậy, vậy ta sẽ nhất đao lưỡng đoạn với hắn! Nhưng Long Thiên Vân ta cũng sẽ nhớ kỹ ân đức của hắn năm đó, tương lai tự nhiên sẽ báo đáp.”

“Sư phụ trách phạt ngươi, chẳng lẽ không đúng? Ngươi cầm tiền sư phụ cho ngươi đi đặt mua đồ cưới cho sư tỷ, thế mà đi trong hoa lâu uống hoa tửu tranh hoa khôi dùng hết, đó là đồ cưới sư tỷ cần để kết hôn! Trách phạt ngươi chẳng lẽ sai?”

“Chút tiền ấy đối với sư phụ tính là gì? Chỉ vì chút tiền ấy đã trách phạt ta như vậy.” Thanh niên áo bào bạc hừ lạnh nói.

...

Ở một bên, Trần cung chủ cười tủm tỉm nói: “Tuyết Ưng, xem ra ngươi dạy đồ đệ không được.”

“Hổ thẹn hổ thẹn.” Đông Bá Tuyết Ưng cũng lắc đầu.

Năm đó mình mở tửu lâu này, ngoài luyện thương, cũng đồng ý dạy miễn phí bọn nhỏ chung quanh luyện thương, bởi vì mình thoạt nhìn như một con ma ốm, cũng không có ai đến học, tổng cộng miễn cưỡng mới ba người, thanh niên áo bào bạc Long Thiên Vân này là đại đồ đệ, còn có thiếu nữ ‘Trần Cầm’ đã lập gia đình, là nhị sư tỷ. Giờ phút này đang khắc khẩu cùng Long Thiên Vân, là tam sư đệ ‘Diệp Thanh’.

Đông Bá Tuyết Ưng nhìn thanh niên áo bào bạc kia, âm thầm lắc đầu.

Mình nhìn hắn từ một thiếu niên gầy yếu từng bước một trưởng thành. Hắn tính tình bất thường, Đông Bá Tuyết Ưng liền thường xuyên dẫn đường, ngại là ân lớn thì thành thù, đem đồ cưới của sư muội nhậu nhẹt tiêu hết, mình chỉ trách phạt một lần, liền nhất đao lưỡng đoạn với mình.

Mười hai năm thời gian, nuôi chó mèo cũng có cảm tình, huống chi con người? Hơn nữa Đông Bá Tuyết Ưng tâm cảnh như thế cũng không đến mức giận dai với một tiểu tử, chỉ là có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà thôi.

Không ngờ hôm nay nhìn thấy mình, thế mà mở miệng gọi ‘Đông Bá huynh’.

Thật sự là...

Hoàn toàn không đem mình coi là sư phụ, mười hai năm ân tình thật sự hoàn toàn không còn nữa.

“Được rồi!” Đông Bá Tuyết Ưng mở miệng.

Hắn vừa mở miệng, tam sư đệ Diệp Thanh cùng Long Thiên Vân kia đều dừng lại.

“Đông Bá huynh? Hay cho một Đông Bá huynh!” Đông Bá Tuyết Ưng nhìn Long Thiên Vân, “Xin hỏi Long Thiên Vân ngươi nay tôn quý là đệ tử của Xưng Hào kỵ sĩ, đến chỗ ta làm gì?”

“Gọi ngươi một tiếng Đông Bá huynh, là ta nhớ tình cũ!” Thanh niên áo bào bạc Long Thiên Vân hừ lạnh nói, “Về phần ta đến chỗ ngươi, đương nhiên là chuyện tốt, một chuyện tốt lớn bằng trời đối với ngươi!”

“Chuyện tốt lớn bằng trời?” Ánh mắt Đông Bá Tuyết Ưng đảo qua những người trước mắt, bao gồm vị nam tử áo bào vàng kia.

Nam tử áo bào vàng lúc này mỉm cười nói: “Sa Hổ ta ở Bạch Giang thành nhiều năm, cũng sớm nghe nói Bạch Giang thành ta có một tửu lâu, ông chủ tửu lâu Đông Bá chính là một vị đại họa sĩ khó lường, đến hôm nay mới có thể gặp.”

“Họa sĩ?” Trần cung chủ ở một bên cười, đường đường Đông Bá Tuyết Ưng bị gọi là họa sĩ, quả thực có ý tứ.

Đông Bá Tuyết Ưng khẽ gật đầu: “Xích Diễm kỵ sĩ Sa Hổ, ta cũng sớm đã nghe nói đại danh của ngươi, không biết ngươi hôm nay đến, có chuyện gì?”

“Sư phụ ta đến đây ——” Thanh niên áo bào bạc Long Thiên Vân trừng mắt.

“Thiên Vân, câm miệng.” Nam tử áo bào vàng nhíu mày.

“Vâng.” Long Thiên Vân lập tức ngoan ngoãn câm miệng, rất cung kính nghe lời.

Nam tử áo bào vàng tiếp tục mỉm cười nói: “Ta đến đây, là vì Đông Bá ngươi có một đồ đệ tốt Diệp Thanh.”

“Diệp Thanh?” Đông Bá Tuyết Ưng nhíu mày. Trăm năm qua mình cũng tùy duyên đơn giản dạy thương pháp cho một số người, trong đó có mấy người mình còn rất yêu thích, nhưng thật sự thiên phú có thể vào mắt mình chỉ có tam đồ đệ ‘Diệp Thanh’ này, về phần đại đồ đệ Long Thiên Vân, nhị đồ đệ Trần Cầm, cùng với đồ đệ khác đã dạy thiên phú thật sự rất bình thường, tuy mình tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, nhưng nhắm chừng đời này khả năng bước vào cấp Xưng Hào cũng cực thấp cực thấp.

Dù sao đồ đệ muốn lợi hại, sư phụ là quan trọng, nhưng bản thân càng quan trọng hơn. Diệp Thanh thuộc loại thiên phú rất cao.

“Diệp Thanh!” Nam tử áo bào vàng nhìn về phía Diệp Thanh.

“Sa tiền bối, có gì ngươi nhằm vào ta, ngươi tìm sư phụ ta làm gì?” Thanh niên áo đỏ Diệp Thanh cả giận nói.

Nam tử áo bào vàng nói: “Ta cũng không phải là tới gây sự, ta đến, là thu ngươi làm đồ đệ.”

“Thu ta làm đồ đệ?” Diệp Thanh sửng sốt.

Đông Bá Tuyết Ưng cũng có chút kinh ngạc.

Cướp đồ đệ?