Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 577: Đông Bá Đế quân (2)




Hắn quật khởi vốn cực nhanh, khi đó quá trẻ tuổi tu hành ngay cả trăm năm cũng chưa đến, không vội nghĩ danh hiệu gì. Nhanh chóng quật khởi, sau đó rất nhanh trúng vu độc, bị vu độc tra tấn trăm năm, tự nhiên càng không có tâm tư nghĩ danh hiệu gì. Chờ không để ý tất cả tiến vào Hồng Thạch sơn, đợi sau khi đi ra thì chiến tranh bùng nổ... Cho tới bây giờ, cũng rảnh rỗi rồi, nội bộ Hạ tộc cũng bắt đầu dần dần thay đổi, Đông Bá Tuyết Ưng người địa vị cao nhất này tự nhiên phải kiếm cái danh hiệu tôn hiệu....

“Ta thực chưa nghĩ tới.” Đông Bá Tuyết Ưng bĩu môi bất đắc dĩ.

“Gọi dòng họ cũng được.” Tư Không Dương nhịn không được nói. “Tên tự cũng được.”

“Cứ gọi là Đông Bá?” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

Tư Không Dương gật đầu: “Nếu không gọi Đông Bá đế quân? Nếu ngươi không có ý kiến, ta sẽ nói với bọn Trần cung chủ.”

“Được.” Đông Bá Tuyết Ưng gật đầu.

“Ngươi thật đúng là dứt khoát.” Tư Không Dương bất đắc dĩ.

...

Tin tức truyền rất nhanh, Đông Bá Tuyết Ưng cũng coi như cùng trong lịch sử Tử Lôi đế quân, Long Sơn đại đế, Xích Vân đại đế… một đám có danh hiệu tương tự ‘Đông Bá đế quân’. Đương nhiên ở trong lòng rất nhiều Siêu Phàm Hạ tộc, vị Đông Bá đế quân này ngăn cơn sóng dữ, tiêu diệt ba cái thần chi phân thân nhất định là một vị chói mắt nhất trong lịch sử Hạ tộc.

Hơn nữa hắn sắp trở thành lĩnh chủ vật chất giới, vĩnh viễn che chở Hạ tộc.

******

Trong Hồng Thạch sơn.

Phân thân Đông Bá Tuyết Ưng ở đây, gặp hai vị sư huynh Giới Thần, ba người ngồi xuống uống rượu tán gẫu. Bản tôn và phân thân đều là linh hồn cùng thân thể giống nhau, căn bản nhìn không ra sự khác biệt.

“Thành thần rồi?” Thanh niên áo bào dày Qua Bạch sư huynh lộ ra nụ cười, “Lựa chọn một loại thần tâm nào làm bản tôn thần tâm?”

“Tinh thần.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“A.” Thanh niên áo bào dày Qua Bạch, thiếu niên áo choàng màu đỏ tươi Hạ Phi Vân đều có chút kinh ngạc, “Ngươi sao lại lựa chọn Tinh Thần Thần Tâm, ngươi không phải muốn luyện hóa Thế Giới Chi Tâm sao? Nên lựa chọn Hư Giới Thần Tâm tốt hơn.”

Đông Bá Tuyết Ưng cười nói: “Luyện hóa Thế Giới Chi Tâm, cho dù không chọn Hư Giới Thần Tâm ta cũng có nắm chắc! Ta có ba loại nhị phẩm thần tâm, xác minh lẫn nhau... đã có ý tưởng đối với Hư Giới Thần Tâm đột phá đến một bước tiếp theo. Ta cảm thấy ‘Tinh Thần Thần Tâm’ tiến hóa đến ‘Hỗn Động Thần Tâm’ ta càng có lòng tin hơn, cho nên ta lựa chọn con đường này.”

Hổ thẹn.

Phải giấu chuyện mình nắm giữ Thế Giới Chân Ý, hơn nữa một mực giấu diếm. Ngộ ra nhất phẩm chân ý... Không giấu thì sẽ là chết.

“Ài, ngươi thật sự là... trước khi lựa chọn, nên nói với chúng ta.” Thanh niên áo bào dày lắc đầu, “Hỗn Động Thần Tâm và Thế Giới Thần Tâm, hai cái đều là nhất phẩm thần tâm, các phương diện cũng đều rất cân bằng, nhưng chung quy có chút khác biệt. ‘Thế Giới Thần Tâm’ sở trường thao túng thế giới, nhưng ngưng tụ ‘Thế giới chân thân’, phương diện bảo mệnh sở trường hơn chút. ‘Hỗn Động Thần Tâm’ tuy cũng lợi hại, nhưng lại là phương diện chiến đấu sở trường hơn chút... con đường tu hành, rất dài dòng, vẫn bảo mệnh lợi hại tốt hơn chút.”

“Ta là lĩnh chủ vật chất giới, bản tôn sẽ luôn ở lại quê hương, phân thân xông pha bên ngoài, cho dù chết trận, cũng có thể tu luyện ra một phân thân nữa, bảo mệnh đã rất lợi hại.” Đông Bá Tuyết Ưng cười nói.

Bên cạnh, thiếu niên áo choàng màu đỏ tươi Hạ Phi Vân gật đầu: “Sư đệ, ngươi tính khi nào đi thần giới?”

“Hơn ngàn năm sau.” Đông Bá Tuyết Ưng nói.

“Sớm như vậy?” Hai vị sư huynh đều có chút giật mình, thiếu niên áo choàng màu đỏ tươi nói, “Sao không tu luyện thành Giới Thần, rồi hãy đi thần giới? Ngộ tính cảnh giới của ngươi, nhắm chừng khoảng trăm vạn năm có thể thành Giới Thần.”

“Lão tổ đã cứu thê tử ta.” Đông Bá Tuyết Ưng nói, “Hắn lúc ấy nói với ta, hơn ngàn năm sau, Huyết Nhận thần đình có một việc trọng đại, có thể mượn cái này bái ở môn hạ bậc đại năng. Lão tổ đã nói, ta cảm thấy vẫn là đi tham gia thỏa đáng hơn.”

“Lão tổ?”

Qua Bạch, Hạ Phi Vân đều gật đầu.

Lúc trước cầu lão tổ đi cứu thê tử Đông Bá Tuyết Ưng, hai người bọn họ cũng cầu.

“Lão tổ đã nói, cũng được, Thần Đình Vạn Hoa yến... Hội tụ vô số cao thủ Thần cấp của thần giới, ngươi đi từng trải một lần, trợ giúp đối với ngươi cũng lớn. Chờ bái ở môn hạ đại năng, có đại năng chỉ điểm, ngươi tiến bộ mới nhanh.” Thanh niên áo bào dày cảm khái vạn phần, “Đáng tiếc sư phụ đã mất, tuy sư đệ ngươi đã là Nội môn đệ tử, lại không nhận được chỉ điểm.”

Thiếu niên áo choàng màu đỏ tươi gật đầu: “Con đường tu hành rất gian nan, ta và nhị sư huynh thiên phú tuy tính là không tệ, nhưng nếu không có sư phụ chỉ điểm, thành Giới Thần nhất trọng thiên cũng chỉ sợ rất miễn cưỡng. Có sư phụ chỉ điểm, chúng ta tu hành nhanh hơn, nay cũng đều là Giới Thần nhị trọng thiên. Tuyết Ưng sư đệ ngươi thiên phú so với chúng ta còn cao hơn một chút, nhưng nếu không có đại năng chỉ điểm, trong trăm vạn năm thành Giới Thần, nhưng muốn thành Giới Thần nhị trọng thiên? Hy vọng xa vời, Giới Thần tam trọng thiên đó là một giấc mộng! Càng đừng nói Giới Thần tứ trọng thiên cao cao tại thượng hầu như địch nổi đại năng.”

“Giới Thần tứ trọng thiên?” Trong mắt thanh niên áo bào dày có một tia hâm mộ hướng tới, “Đó đều là gần như ngồi ngang hàng với đại năng, ở trong mắt Giới Thần tứ trọng thiên, chúng ta chỉ là con kiến, có thể dễ dàng tiêu diệt một đám.”

“Tiêu diệt một đám như chúng ta! Hơn nữa chỉ cần một chiêu.” Thiếu niên áo choàng màu đỏ tươi lắc đầu.

Giới Thần tứ trọng thiên, quả thực quá khủng bố.

Thật ra bọn họ ở trên cảnh giới thật sự rất tiếp cận với bậc đại năng, chỉ là kẹt ở Giới Thần không bước ra được một bước cuối cùng mà thôi.

“Nghe nói những kẻ nghịch thiên, ở giai đoạn Siêu Phàm có thể ngộ ra nhất phẩm chân ý dễ dàng nắm giữ nhất phẩm thần tâm, hầu như nhất định có thể thành Giới Thần tứ trọng thiên.” Thanh niên áo bào dày cảm khái lắc đầu, “Chênh lệch quá lớn quá lớn.”

“Loại tuyệt thế Siêu Phàm nhất phẩm chân ý này, toàn bộ thần giới thâm uyên cũng không biết bao lâu mới xuất hiện một người.” Thiếu niên áo choàng màu đỏ tươi nói, “Chỉ sợ vừa thò đầu, đã bị đại năng tranh nhau thu đồ đệ.”

Đông Bá Tuyết Ưng ở bên cạnh ngoan ngoãn gật đầu nghe: “Lợi hại, thật lợi hại.”

Đông Bá Tuyết Ưng luôn là người rất kiên nhẫn, lúc tám tuổi đối mặt Mặc Dương gia tộc khổng lồ, hắn cũng có kiên nhẫn điên cuồng luyện thương không từ bỏ. Càng đừng nói hắn sau khi trải qua rất nhiều tôi luyện, hắn có thể ngộ ra nhất phẩm chân ý, tự nhiên tâm tính đã khác. Thê tử thiếu chút nữa thật sự chết đi, sau khi cứu về thê tử, Đông Bá Tuyết Ưng đã hiểu...

Quý trọng mỗi một phần xinh đẹp của cuộc sống, tu hành cường đại nữa, cũng là vì cuộc sống vì người yêu thương. Cho nên ở lúc không cần liều mạng, hắn sẽ không đi liều mạng mạo hiểm, tình nguyện yên tĩnh tu hành.