Tuyết Ưng Lĩnh Chủ

Chương 960: Ngàn năm tuế nguyệt




“Ngươi có hi vọng bái ở môn hạ thánh chủ, ngươi không đáp ứng, cứ muốn bái một gã giới thần tứ trọng thiên làm thầy.” Nam tử áo bào tím lắc đầu bất đắc dĩ.

“Lão tổ.” Bên cạnh, quản gia thấp giọng nói, “Nếu không, cứ để thất điện hạ ở lại gia tộc.”

Nam tử áo bào tím nhìn về phía quản gia.

“Thứ nhất cho dù điện hạ tiến vào thánh địa, có thể bái ở môn hạ thánh chủ hay không còn chưa khẳng định, hơn nữa có rất nhiều khảo nghiệm. Thứ hai Phi Tuyết khách khanh kiếm thuật phi phàm, cảnh giới không thua gì đại năng giả bình thường. Thứ ba không phải còn có lão tổ sao? Ở trong gia tộc, lão tổ lúc nào cũng có thể nhìn thấy điện hạ, cũng dễ đích thân chỉ điểm điện hạ.” Quản gia nói, “Huống chi đã hơn một năm, điện hạ chết sống muốn bái Phi Tuyết khách khanh làm thầy...”

Nam tử áo bào tím nhẹ nhàng gật đầu, hắn đã bị thuyết phục, ở trong gia tộc quả thực có thể coi chừng đứa nhỏ của mình mọi lúc.

Thất điện hạ kia mở to mắt nhìn phụ thân mình, chờ mong.

“Được rồi, ta cho phép ngươi bái Phi Tuyết khách khanh làm thầy.” Nam tử áo bào tím nói.

“Ha ha ha, cảm ơn phụ thân.” Thất điện hạ vui vẻ chạy vội qua, bổ nhào vào trên người nam tử áo bào tím, ôm hắn liên tục hôn loạn trên mặt hắn. Nam tử áo bào tím không khỏi cười lên, mình lựa chọn có lẽ là đúng.

Nam tử áo bào tím liếc liếc quản gia bên cạnh, truyền âm nói: “Đi nói cho Phi Tuyết khách khanh, chỉ cần có thể đem con ta dạy thành giới thần, Tiệt Sát Lục Kiếm Thức sẽ truyền cho hắn.”

“Vâng.” Quản gia đáp.

...

Đông Bá Tuyết Ưng sững sờ nhìn thất điện hạ quỳ dưới đất trước mặt, thất điện hạ ngẩng đầu hô: “Đệ tử bái kiến sư phụ.”

“Điều này...” Đông Bá Tuyết Ưng có chút trở tay không kịp.

Bên cạnh, quản gia cười nói: “Phi Tuyết khách khanh, lão tổ bị thất điện hạ quấy, đã đáp ứng điện hạ, để hắn đến bái khách khanh làm thầy.”

Đông Bá Tuyết Ưng cũng chớp mắt.

Mình tới thế giới này, muốn điều tra bí mật sau lưng thế giới này, không ngờ lúc này mới không bao lâu, ngược lại thu đồ đệ trước.

Quản gia lại lặng lẽ truyền âm: “Lão tổ nói, chỉ cần có thể khiến thất điện hạ trở thành giới thần, Phi Tuyết khách khanh có thể học Tiệt Sát Lục Kiếm Thức.”

“Lão tổ quả thực dụng tâm lương khổ.” Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười. Hắn cũng là người làm cha, cho nên rất rõ tâm tư của Sùng thị gia tộc lão tổ, cũng bởi chuyện này, hảo cảm của Đông Bá Tuyết Ưng đối với vị lão tổ này tăng nhiều.

“Sư phụ, người thu con đi.” Thất điện hạ quỳ gối chỗ đó ngẩng đầu, nhìn trông mong.

Đông Bá Tuyết Ưng nhẹ nhàng gật đầu, liền ngồi xuống trên ghế, nghiêm nghị nói: “Đã bái ta làm thầy, vậy ta cũng sẽ không nuông chiều ngươi. Từ nay về sau, ngươi ở trước mặt ta sẽ không là thất điện hạ nữa, mà chỉ là Sùng Ngôn.”

“Vâng, sư phụ về sau phạt, đệ tử không một câu oán hận.” Thất điện hạ Sùng Ngôn ngẩng đầu cao giọng nói, giọng trẻ con thanh thúy dễ nghe.

“Dập đầu bái sư đi.” Đông Bá Tuyết Ưng phân phó.

“Phành phành phành.”

Thất điện hạ lập tức dập mạnh đầu ba cái: “Đệ tử Sùng Ngôn, bái kiến sư phụ.”

Bên cạnh, quản gia thấy thế có chút không vui: “Phi Tuyết khách khanh này, thất điện hạ chỉ là tuổi quá nhỏ chết sống muốn bái hắn làm thầy, lúc này mới không có cách nào cả bái ở môn hạ hắn! Sau này thật sự dạy đồ đệ, chủ yếu vẫn là lão tổ tự mình dạy. Hắn một giới thần tứ trọng thiên nào có thể so sánh với lão tổ, không ngờ lúc này vừa thu đồ đệ, hắn lại bày ra cái giá làm sư phụ.”

“Tốt.” Đông Bá Tuyết Ưng mỉm cười gật đầu, “Đứng lên đi.”

Thất điện hạ vội cong mông đứng dậy.

“Tiểu Thất, hôm nay tạm đi nghỉ ngơi, sáng mai tới gặp ta.” Đông Bá Tuyết Ưng phân phó, ngay cả lời nói cũng trực tiếp xưng hô ‘Tiểu Thất’.

Thất điện hạ cũng lòng đầy vui mừng, như ông cụ non cung kính hành lễ: “Vâng, đệ tử cáo lui.”

Lập tức ngoan ngoãn rời đi, không có một chút kiêu căng.

Bên cạnh, quản gia nhìn nhìn Đông Bá Tuyết Ưng, không nói gì vội theo thất điện hạ rời đi.

Đông Bá Tuyết Ưng lại mỉm cười nhìn tiểu đồ đệ kia của mình rời đi: “Lúc trước Diệp Thanh đứa nhỏ đó vừa mới gặp ta, cũng lớn không khác lắm với nó nhỉ. Nhưng Diệp Thanh lúc trước cuộc sống khốn quẫn, thân thể nhỏ gầy, trên thực tế lại lớn hơn Tiểu Thất không ít, cũng hiểu chuyện hơn. Đây cũng là một tiểu gia hỏa nhỏ nhất ta tiếp xúc.”

Tám tuổi.

Nói hiểu chuyện, cũng hiểu, các loại lễ tiết, thậm chí nhìn sắc mặt người ta cũng đều biết.

Nói không hiểu chuyện... quả thực cũng rất non nớt đơn thuần, thậm chí ở Sùng thị thế gia được dỗ, ngay cả nhân gian hiểm ác cũng chưa từng gặp như thế nào cả.

“Nó là đứa con Sùng thị lão tổ sau khi thành đại năng mới có, thiên tư phi phàm, dạy nó thành giới thần?” Đông Bá Tuyết Ưng cũng không cho rằng điều này có khó khăn.

...

Thời gian trôi qua, từng năm qua đi.

‘Thất điện hạ’ Sùng Ngôn được cưng chiều nhất của Sùng thị gia tộc quả thực cũng phi thường nghe lời, cũng rất hăm hở tiến lên, dựa theo Đông Bá Tuyết Ưng chỉ điểm tu hành từng bước một. Tuy nói ‘Sùng thị lão tổ’ cũng sẽ âm thầm chỉ điểm con mình, nhưng Đông Bá Tuyết Ưng lại lười quản, hắn tất cả dựa theo bản thân dạy. Làm tồn tại cấp tôn giả đã mở ra hai con đường, nhận biết của Đông Bá Tuyết Ưng đối với đạo cũng rất sâu, biết nên dẫn đường dạy dỗ như thế nào có hiệu quả hơn.

Đảo mắt đã ngàn năm trôi qua.

“Sư phụ.” Một thiếu niên áo trắng đeo một thanh kiếm, rất hưng phấn đến bái kiến Đông Bá Tuyết Ưng.

Đông Bá Tuyết Ưng một thân đồ đen cũng đeo thần kiếm đứng ở một bên, tản ra khí tức lạnh lẽo, nhưng lúc nhìn hướng đồ đệ lại có sự ôn hòa: “Tiểu Thất, xem ngươi rất tin tưởng như thế, có điều tiến bộ.”

“Sư phụ truyền Truy Kiếm Quang đệ tử đã luyện thành toàn bộ.” Thiếu niên áo trắng nói.

“Luyện cho ta xem xem.” Đông Bá Tuyết Ưng đứng ở một bên phân phó.

“Vâng.”

Thất điện hạ Sùng Ngôn lập tức rút thần kiếm sau lưng, bắt đầu thi triển kiếm pháp, kiếm quang nháy mắt đã hóa thành ánh sáng, nhanh hơn nữa mang theo ảo ảnh.

Đông Bá Tuyết Ưng yên lặng nhìn, lộ ra nụ cười, nhìn đồ đệ không ngừng trưởng thành, cũng rất có cảm giác thành tựu: “Nay đã là thần cấp trung kỳ, xem ra trong vạn năm thành giới thần có chút cố sức, sợ phải cần mấy vạn năm. Không nói chuyện so sánh với ta, dù là so sánh với tam đồ đệ Già Vân của ta, suy sụp Tiểu Thất từng chịu cũng quá ít, cũng không có cách nào cả, tuy phái nó đi ra ngoài làm một số việc, nhưng trong bóng tối Sùng thị lão tổ cũng phái cao thủ bảo hộ con hắn, nhiều nhất gặp phải một ít suy sụp, cực khổ thật sự lớn vẫn chưa từng trải qua.”

Chưa trải qua tạo hình, nào có thể thành vật?

Đã đều có thần chi phân thân, cần gì còn bảo hộ con cái như vậy?

Sùng thị lão tổ tự nhiên cũng hiểu đạo lý này, nhưng lại luôn vướng bận con cái, nhịn không được phái cao thủ âm thầm bảo hộ.