U Linh Tửu Điếm

Chương 2




“Xin cho phép ta tự giới thiệu, tên ta là Hughes, là quản lý phòng của tửu điếm.” Hắn dừng một chút, mỉm cười ôn hòa như gió mát ngày quang đãng, “Ta là người bộ tộc Vô hình.”

Thạch Phi Hiệp đột nhiên nhớ đến một chuyện rất quan trọng, hôm nay là ngày cá tháng tư.

Hắn nhìn Hughes, dè chừng nói: “Sau ngươi giấu camera đúng không, lại còn truyền cho một đống khán giả ngồi xem đúng không, nói cho ngươi biết, ta không dễ bị gạt đâu nhá. Tuy hôm nay là  ngày cá tháng tư, nhưng ta ghét bị lừa.”

Hughes yên lặng nghe hắn nói xong, mới cười đáp: “Ta hiểu, ta sẽ ghi điều đó vào mục sở thích trong hồ sơ của ngươi. Thế, ta có thế chào mừng ngươi gia nhập được chưa?”

Thạch Phi Hiệp nói “Ta không có ý định gia nhập.” Tửu điếm này cổ quái như vậy, người làm bên trong nhất định phải có chứng hoang tưởng hay tâm thần mới đủ khả năng.

“Điều đó…” Hughes cười mỉm, “Sợ rằng ngươi không quyết định được.”

Thạch Phi Hiệp trợn mắt nhìn hắn, “Có ý gì?”

“Xin chờ chút.” Hughes quay lại sau hô lên, “Asha!”



Hành lang đối diện cửa chính vang lên từng tràng ầm ầm như động đất, lại còn càng ngày càng lớn.

Thạch Phi Hiệp mở to hai mắt nhìn thứ đang từ hành lang từ từ đi tới, đó là một người vô cùng to lớn phải cao đến ba thước, cằm tý thì rơi xuống đất.

Hắn vẫn cho rằng Diêu Minh là loại người cao lớn, nhưng giờ hắn mới biết rằng, Diêu Minh vẫn chỉ là thường thôi, ít nhất khi hắn ngồi xuống, không cần phải nghển cổ lên nhìn.

Hughes nói: “Xin cho phép ta giới thiệu, vị đồng nghiệp này đến từ bộ tộc Titan, Asha Crito. Hắn là trưởng bộ phận bảo an.”

Thạch Phi Hiệp nhìn cái đầu thật lớn từ từ cúi thấp, con ngươi to phải bằng nắm tay hắn chớp chớp nhìn hắn đánh giá, cuối cùng vươn tay, “Xin chào, ta là Asha Crito, người có thể gọi ta là Asha.” Nước bọt văng tứ phía chẳng khác gì trời phun mưa. beta: [mưa xuân dồi dào =))]



Thạch Phi Hiệp dán người vào cánh cửa lớn, liều mạng đẩy nó ra, “Ta phải về nhà! Ở đây thật đáng sợ, ta phải về nhà về nhà về nhà…”

Cửa chẳng chuyển suy.

Nửa giờ sau, hắn ngồi chồm hổm thở dốc, nhìn Hughes từ nãy đến giờ vẫn đang mỉm cười nhìn hắn, khó khăn nói: “Ta có thể từ chức không?”

Hughes nói: “Ta nghĩ, nên cho người nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài chút rồi hẳn quyết định. Asha, nhờ ngươi mở cửa ra chút.”

Asha thấp giọng nói thầm: “Năm nào cũng thế này, thực phiền phức.” Có điều oán hận thì oán hận, hắn vẫn rất hợp tác nắm lấy nắm đấm cao cao hai thước kia, chậm rãi kéo cánh cửa mở ra.

Thạch Phi Hiệp phi nhanh về phía bên ngoài, những sắp ra tới ngưỡng cửa thì vững vàng dừng lại.

“Trời! Đây là chỗ nào? Đường cái đâu? Nhà đâu? Ta vốn đi từ thành phố vào mà?” Hắn nhìn bên ngoài một màu mênh mông bát ngát đen thui, giọng gần như tan vỡ, “Cho dù hôm nay là cá tháng tư, nhưng các người cũng không thể trộm cả thanh phố đi a.”

“Chúng ta không giấu thành phố đi.” Hughes dịu dàng nói, “Xin yên tâm, nó vẫn an lành ở nơi của nó.”



Thạch Phi Hiệp ngơ ngơ ngẩn ngẩn quay đầu lại, “Tức là, ta có thể hiểu, bị trộm đi là ta?”

Hughes lại cười nói: “Chúng ta muốn mời ngươi làm việc.”

Thạch Phi Hiệp: “Ta muốn từ chức.”

“Một năm sau, ngươi có thể tự rời cương vị công tác.”

“Nhưng chẳng phải Tony chỉ là đần thối ở chỗ này một tuần sao?”

“Không. Hắn cũng đần ra ở đây tròn một năm, có điều thời gian ở đây hơi khác so với bên ngoài.”

Thạch Phi Hiệp ngốc ra nói: “Lẽ nào đây chính là truyền thuyết, một ngày trên trời, bằng một năm dưới mặt đât.”

Hughes mỉm cười nói: “Ta rất khâm phục người Trung Quốc, vì dù gặp vấn đề khó lý giải nào, họ cũng có thể tìm kiếm lời giải từ lịch sử văn hóa của mình.”

Thạch Phi Hiệp: “Nhưng tuyệt không có khái niệm con thuyền Noah nha!”

“Đúng vậy. Nó được ghi lại trong kinh thánh.” Hughes cúi thấp người “Nếu không ngại, xin cho phép ta mời ngươi tham quan tửu điếm của chúng ta một chút, tiện thể qua quán bar uống tách cà phê.”

Thạch Phi Hiệp thở dài: “Hiển nhiên ta không còn lựa chọn nào khác rồi.”

“Không, ngươi có thể chọn tới nhà hàng.” Hughes nhìn vào đồng hồ đeo nơi cổ tay, “Có điều hiện giờ, nơi đó đang phục vụ loại thịt tươi mà huyết tộc thích nhất.”



Thạch Phi Hiệp hung hăng phun ra một câu: “Ta hiện giờ rất mong đây là tiết mục ngày cá tháng tư. Cho dù ta bị sắp cho phải cởi sạch quần áo múa cột, cũng tốt hơn là thế này.”

Hughes nói: “Thực ra bình thường ta vẫn thoát y múa cột, có điều các ngươi không nhìn thấy thôi.”

Thạch Phi Hiệp ngẩng đầu lên, phát hiện Hughes ban nãy còn đứng đó cười cười với hắn đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại một bộ quần áo đang đi trên hành lang.



Asha nhìn Thạch Phi Hiệp đã hóa đá, giải thích: “A, Hughes bình thường vẫn bất giác biến thành vô hình, dẫu sao lát nữa sẽ trở lại bình thường thôi.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Ngươi có thể nói chuyện mà không phun nước bọt không?”

Asha nói: “Đã từng có rất nhiều người từng hỏi ta câu này, nhưng ta cố gắng mười năm, cũng chỉ có thể khiến nước bọt ta phun ra không thối.”



Thạch Phi Hiệp: “Vậy ngươi có thể cho ta mượn cái ô không?”

Quán bar được tạo thành hình tròn.

Một nửa là bàn, một nửa là nơi biểu diễn.

Quầy bar trong góc phòng đối diện cửa vào, đồ uống đủ loại đầy những chai thủy tinh. Đỏ, chanh, vàng, lục, xanh, rêu, tím, màu gì cũng có, chẳng kém gì quầy thuốc nhuộm. Ở trên có treo 6 loại chén rượu khác nhau, dưới ngọn đèn rất nổi bật, phản xạ đủ loại tia sáng.

Thạch Phi Hiệp không biểu tình lặng lẽ đánh giá. Tuy nhân viên ở đây rất quái dị, nhưng trang bị trong tửu điếm vẫn còn bình thường.

Cơ thể Hughes lại một lần nữa xuất hiện trong quần áo.

Hắn trông tràn đầy áy náy nhìn Thạch Phi Hiệp, “Thực xin lỗi, ta đôi lúc không nhớ phải lộ rõ nhân dạng.”

Một người cao ráo mảnh khảnh, trông rất lãng tử, tóc bạc một màu rất tự nhiên đi đến, một tay nắm lấy bả vai hắn, một tay cầm lấy một chén đỏ tươi, “Ân, ta cũng quen rồi, cùng lắm lúc làm tình ta sẽ coi như tự an ủi thôi.” Hắn vừa nói, bàn tay vừa vuốt ve cổ Hughes.



Thạch Phi Hiệp nhìn hắn, lại nhìn Hughes, “Làm tình?” Cho dù là người vô hình, cũng phải có giới tính chứ?

Người nam nhân tóc bạc nâng một bên mày lên, đôi mắt xanh lam vừa khiêu khích vừa lưu luyến nhìn làn môi hắn, “Ngươi kỳ thị đồng tính luyến ái?”

Thạch Phi Hiệp bị hắn soi đến phát sợ, lập tức lắc đầu nói: “Không, không phải?”

Nam nhân tóc bạc nói: “Thế ngươi là đồng tính luyến ái?”

Thạch Phi Hiệp đỏ bừng mặt, “Không, ta không phải.”

Khóe miệng người tóc bạc cong lên, “Nếu thế, cuộc sống của ngươi ở đây sẽ rất ngột ngạt.”



Thạch Phi Hiệp nói: “Vì sao?”

Nam nhân tóc kim: “Bởi vì nơi này không có nữ.”



Hughes khẽ nhíu mày, “Gin, ngươi không nên dọa hắn.”

“Ta chỉ nói sự thật.” Gin nhún nhún vai, kéo người bên cạnh ngồi xuống, nhưng đùi thì cố ý vô tình dán lấy người kia.

Hughes trộm trừng mắt với hắn, “Cũng chỉ một năm thôi, không nhất thiết cần luyến ái.”

Gin đột nhiên đưa ngón tay, len vào giữa đôi môi hắn, đùa đùa đầu lưỡi, “Nga? Ngươi có chắc ngươi có thể chịu một năm?”

Hughes xấu hổ tức giận quay đi, “Có người mà, ngươi đừng có láo.”

Gin nghiêng người, chậm rãi kề sát vào hắn, vươn đầu lưỡi liếm vành tai, “Ta không láo, ta đang rất chăm chú nha…”

Cơ thể Hughes như nhũn ra, nhưng vẫn còn tỉnh táo nói: “Có người đang nhìn.”

Gin một tay giữ lấy thắt lưng hắn, thân thể chậm rãi đè lên, “Ta thích có người nhìn, như vậy mới kích thích.”

Asha thông cảm nhìn Thạch Phi Hiệp đã đơ ra, chân thành nói, “Ngươi nên tập quen đi.”

Thạch Phi Hiệp đột nhiên bật dậy, co cẳng chạy.

Đừng nói là ở đây một năm, thậm chí là một ngày thôi, hắn cũng sẽ phát điên!

Titan trong thần thoại Hy Lạp, người vô hình trong khoa học viễn tưởng… Cả hai loại lại cùng một nơi?

Quá là quái đản.

Hắn phải về nhà, hắn không nên cùng một đám quái vật không rõ xuất xứ ở một chỗ.

Trời mới biết đây có phải phòng thí nghiệm của nhà khoa học điên nào không!



Nếu biết có ngày này, hắn thà bị Võ Chấn Kiếm và mụ vợ yêu quái của hắn dìm chết trong nước bọt, dùng giày dẫm nát, còn hơn lưu lạc đến đây mà phát điên.

Cánh cửa lớn còn mở rộng, tự do ngay trước mắt, hắn phi tới rồi đột nhiên bị kéo ra sau.

“Bên ngoài là kẽ nứt không gian, người rơi vào, sẽ bị xé thành từng mảnh nhỏ.”

Thanh âm phía sau trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Thạch Phi Hiệp dừng bước, xoay người, vẻ mặt rất quyết tâm, “Ngươi cho rằng ta sẽ tin các người kể chuyện ma quỷ sao…” tiếng nói hắn đột nhiên biết mất.

Một người mặc áo khoác trắng, sơ mi đen đang từ cầu thang bước xuống.

Mái tóc đen huyền nhẹ nhàng tung bay.

Gương mặt hắn rất trắng, mang theo một loại hào quang thần thánh.

Từ tuấn mỹ không đủ để miêu tả ngũ quan hắn, đó lại một sự kết hợp hoàn mỹ, hoàn mỹ đến không thể tưởng tượng nổi.

Đến khi Thạch Phi Hiệp gặp đôi con ngươi đen thâm thúy tựa như bầu trời đêm kia, hắn cảm nhận mình đã không còn thở nữa, trái tim đập mạnh.

Người đó đi tới cách hắn 3 bước thì dừng lại, khuyên tai rubi rất đẹp lấp lánh dưới ánh đèn.

“Ách, ngươi là người Trung Quốc sao?” Thạch Phi Hiệp đột nhiên nhận ra, từ khi hắn bước chân lên con thuyền Noah này, tất cả mọi người đều nói tiếng Trung.

“Không phải.” Thanh âm hắn vẫn thanh lãnh tự nhiên như thế, nhưng rất êm tai.

“Vậy ngươi cũng bị đưa tới sao?”

“Không phải.”



Thạch Phi Hiệp đột nhiên nghĩ đến một chuyện, thấp giọng hỏi: “Vậy ngươi là… giống gì?”

Con mắt đen tuyền bỗng tối thêm.

Ngay khi Thạch Phi Hiệp nghĩ hắn sẽ phát hỏa đến nơi, người đó lại đột nhiên cởi áo khoác trắng muốt kia ra.

Thạch Phi Hiệp vô thức lui lại, lo lắng nói: “Ngươi, ngươi muốn đánh nhau? Ngươi nên biết nha, ta cũng có học kungfu Trung Quốc đó. Rất lợi hại đó. Đã nghe Cửu âm bạch cốt trảo chưa? Xiên đầu chẳng khác xiên nến đâu, còn có Càn Khôn Đại Nã Di, Tiểu Lý Phi Đao…”

Người kia nhìn hắn, mặt không đổi sắc.

Đột nhiên, một đôi cánh đen thuần mở rộng sau lưng hắn, như một tấm màn đứng, che hết ánh sáng trong mắt Thạch Phi Hiệp.

“Ta là Isfel. Tổng giám đốc của con thuyền Noah.” Ngữ điệu rất thanh lãnh đến băng lãnh.

Thạch Phi Hiệp nhìn đối cánh đen kia nửa ngày, mới lúng ba lúng búng hỏi: “Điểu nhân?” (Điểu nhân: Người chim)