U Linh Tửu Điếm

Chương 47: Quyến rũ (thượng)




.

“Đưa kem có phải là quá ngây thơ không?” Thạch Phi Hiệp cầm cốc kem, tức giần nhìn tên đầu têu.

Gin uyển chuyển nhả cành hoa hồng trong miệng ra, lắc lắc ngóng tay: “Biết sự khác biệt giữa cao thủ và amatuer là gì không? Đó là – Cao thủ luôn có biến thối nát thành thần tích, trong khi người bình thường có cố mấy thì thối nát vẫn hoàn thối nát.”



Thạch Phi Hiệp giật mình nói: “Chẳng lẽ ngươi còn xem cả Hoàn Châu?” Không ngờ nó còn được cả quỷ hút máu hâm mộ nha.

Gin phớt nhẹ cánh hoa hồng qua môi mình, “Không ngừng nghỉ tìm kiếm tình yêu đích thực và phương thức yêu thương, là ý nghĩa tồn tại của sinh mệnh này.”

“…” Thạch Phi Hiệp nói, “Thế nên, ta không thể không hoài nghi ngươi chẳng phải muốn giúp Isfel tìm kiếm tình yêu gì, mà là muốn lấy ta làm chuột bạch để phục vụ thí nghiệm của ngươi?”

Gin mặt bình thản, “Ta thích gọi nó là nghiên cứu.”

Thạch Phi Hiệp ngạc nhiên quan sát hắn hồi lầy, đưa kem nhét lại vào tay hắn, nhẹ nhàng nói: “Ngoan, anh đây có chứng minh thư, anh không chơi với mấy lão già đâu, ngươi về tìm Hughes chơi với ngươi đi.”

“…”

Thạch Phi Hiệp nói: “Mà này, chơi thì cứ chơi, phải nhớ ăn cơm, ăn kem nhiều không tốt, dễ bị tiêu chảy.”

“…”

Thạch Phi Hiệp đạo mạo giáo dục con nhà người ta xong, xoay người định đi thì thấy cành hoa hồng đó phút chốc đã chắn ngang trước mặt hắn, cành hồng còn được trang trí thêm hai cái răng nanh bén nhọn của Gin.

“Ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?” Thạch Phi Hiệp dừng bước, nghiêm túc nhìn chủ nhân bông hoa.

“Hỏi đi.”

“Ngươi cắn hoa, chẳng lẽ không cảm thấy có gai sao?”

Gin ngẩn người, “Cảm thấy.”

“Chẳng lẽ không đau sao?”

“Đau chứ.”

“…”

“Có điều,” Gin dùng ánh mắt thâm tình nhìn cảnh hồng hắn nâng đỡ trên tay, “Trước lửa nóng tình yêu, sao ta có thể lùi bước?”

Thạch Phi Hiệp cẩn thận quan sát, quả là trên môi hắn có vết gai đâm, “Sao ngươi trước khi cắn không bẻ hết gai đi?”

Gin ngây người.

“Không thì bao quanh cành một lớp gì đó.”

“…”

Thạch Phi Hiệp vỗ vỗ vai hắn, thở dài, “Thôi ngươi cứ cẩn thận suy nghĩ đi.”

Mắt Gin lóe lên, giật lấy Thạch Phi Hiệp đang chuẩn bị đi mất, “Ha ha ha, ngươi cho rằng ta ngu đến mức để ngươi đi sao?”

“Ha ha ha, ta cũng chỉ muốn thí nghiệm xem thôi.”



Gin đưa cốc kem đã được làm lạnh lần hai, nhét vào tay hắn, “Nhớ, lúc đưa kem cái mấu chốt không phải kem, mà là thìa.”

Thạch Phi Hiệp rút cái thìa cắm trên cốc kem ra, nhìn trái nhìn phải rồi nói, “Là bằng vàng?”

“Đúng là làm bằng vàng.” Gin liếc mắt khinh bỉ, “Nhưng đây cũng không phải mấu chốt, mấu chốt là kem này ngươi nhất định phải dùng thìa tự tay đút cho hắn ăn. Hơn nữa đợi hắn ăn xong, ngươi nhất định phải đưa thìa vào miệng mình, sau đó vươn lưỡi ra, liếm thật chậm. Lúc liếm, ánh mắt nhất định phải nhìn thẳng vào mắt hắn, phóng ra tia nhìn mê hoặc.”



Tóm lại là muốn bao nhiêu đáng khinh có bấy nhiêu đáng khinh!

Thạch Phi Hiệp lần thứ hai nhét kem về lại tay hắn, cởi hai cúc áo sơ mi của mình, “Ngươi cắn chết ta đi.”

Gin lắc đầu: “Ta không cắn chết ngươi.”

Biết ngươi miệng cọp gan thỏ mà. Thạch Phi Hiệp ngạo mạn cài lại nút áo.

“Ta muốn ngươi bị cắn nát thôi.”

“…”

Gần bể nước xanh lam, hai bóng người thập thò len lén đi tới.

Gin nhìn Thạch Phi Hiệp đảo mắt mãi không thôi, dặn dò: “Các bước nhớ kỹ chưa? Có chỗ nào chưa rõ lập tức hỏi đi, tý nữa sẽ không thể hỏi nữa. Phải nhớ thìa, nhất định phải nhớ cái thìa! Nó là quan trọng nhất!”

Thạch Phi Hiệp quay đầu nhìn hắn, chợt nhớ đến năm nào thi lên cao đẳng, trước trường thi nghe mẹ yêu thương ân cần cầm sách tận tình dặn dò, phải nhớ đoạn này đoạn này đoạn này này, nghe nói năm trước năm kia năm kìa năm nào cũng thi. Nhất định phải nhớ rõ! Nó là quan trọng nhất!

“Ta về nhà muốn ăn thịt kho tàu.” Thạch Phi Hiệp đắm chìm trong hồi ức. Trước kia dù là thi lớn hay thi nhỏ, mỗi lần thi về, mẹ nhất định sẽ nấu thịt kho tàu cho hắn ăn. Thế nên sau này đi làm rồi hắn không ăn thịt kho tàu nữa. Vì chỉ cần nhìn thấy nó, hắn sẽ nhớ tới lúc đề thi phát xuống, cái mầu mông mình và thịt kho tàu trở nên đồng nhất không có gì khác biệt.

Gin không biết đến cái tích ấy, nên hắn rất chi là hào phóng vỗ ngực: “Đi đi. Chỉ cần ngươi có thể hẹn được Isfel, ta sẽ chuẩn bị cho các ngươi bữa tối đủ thịt kho tàu rượu nho nến thơm!”



Thịt kho tàu? Rượu nho? Thạch Phi Hiệp 囧 nói: “Làm sao ngươi biết phối hợp như thế ăn được?”

Gin nói: “Chờ các ngươi ăn xong ta sẽ biết.”

Thạch Phi Hiệp: “…”

Cửa phòng Isfel đột nhiên mở.

Thạch Phi Hiệp chợt căng thẳng, nhất thời ra tay đẩy Gin sang ngang.

Chủm

Gin vang lên báo hiệu tiếp nước an toàn.

Thạch Phi Hiệp đứng đối diện cửa phòng sẵn sàng nghênh địch.

Đợi đến nửa ngày, cửa vẫn khép hờ, nhưng bên trong một chút động tĩnh đều không có.

Rào một tiếng, Gin vương cái đầu ướt sũng lên, căng thẳng nhìn hắn, “Đến chưa? Đến chưa?”

Thạch Phi Hiệp đột nhiên cũng căng thẳng hô lên: “Đến kìa.”

Gin phì phì thở, rồi lại chìm xuống.

Qua mội hồi, Thạch Phi Hiệp tức giận nói: “Hình như không phải…”

Gin cẩn thận ngoi lên.

“A!” Thạch Phi Hiệp đột nhiên hét toáng lên.

Gin mất dạng.

Thạch Phi Hiệp nói: “Có con ruồi.”

“…” Gin tức giận chồi lên, “Ngươi đúng là…”

“A!” Thạch Phi Hiệp bật quay lại.

“Ngươi ngươi cho cùng một chiêu ta sẽ mắc mưu lần hai hay sao?” Hắn hừ lạnh quay đầu lại, ánh mắt đúng lúc dừng lại nơi cửa phòng Isfel.

Không khí bị đông cứng trong khoảng ba giây.

Gin cười sáng lạn, ở dưới nước rất bình tĩnh chào hỏi: “Ha ha, trùng hợp thật, ở đây cũng có thể gặp ngươi?”



Thạch Phi Hiệp dùng ánh mắt khinh bỉ vạn phần nhìn hắn. Trên đời này nhiều cớ như vậy, ngươi có thể không chọn cái tồi nhất được không?

Ánh mắt Isfel đưa sang Thạch Phi Hiệp.

Thạch Phi Hiệp lập tức múc kem, chân chó nói: “Ăn một thìa không?”

“…” Gin cả khinh bỉ cũng lười làm.

Isfel hờ hững nhìn hắn, sau đó lui nửa bước, đóng cửa.

Cửa vừa đóng, Thạch Phi Hiệp lập tức bỏ chạy. Gin vọt từ dưới nước lên, vừa vẩy nước vừa đuổi theo hắn, miệng hô: “Ăn một thìa cái đầu ngươi ăn một thìa cái đầu ngươi!”

Thạch Phi Hiệp cũng vừa chạy vừa hét: “Trùng hợp cái đầu ngươi… trùng hợp à!” Vì chạy bộ khá vất vả, nên ngôn ngữ của hắn ngắn gọn hơn nhiều.

Chạy chừng đến tầng thứ mười, Gin đột nhiên nhớ ra mình là quỷ hút máu, lập tức biến thành con dươi, vọt tới trước mặt Thạch Phi Hiệp.

Thạch Phi Hiệp phanh gấp lại, mắt sáng lên.

Gin biến thành hình ngươi.

Thạch Phi Hiệp thất vọng, “Ta còn tưởng hôm nay cuối cùng cũng có thể thưởng thức canh dơi trái cây do Antonio làm.” Nếu trên con thuyền Noah chỉ có thể làm không công, thì thôi hưởng lộc ăn, đỡ cho những thứ ở nhân giới hắn khó có thể ăn đi.”

Gin giật khóe miệng, “Antonio có thể làm canh dơi nấu trái cây?”

Thạch Phi Hiệp lau nước miếng: “Hắn nói, chỉ cần bắt được dơi là làm ngay.”

GIn nói, “Trên con thuyền Noah, nói đến dơi, hình như chỉ có một con.

Thạch Phi Hiệp hưng phấn nói: “Ở đâu?”

“Trước mặt ngươi.”

Thạch Phi Hiệp nhìn trên xuống dưới, từ dưới đi lên, thở dài nói: “Tại sao khi ngươi biến thành dơi lại nhỏ như vậy?” Không bõ dính răng rồi không bõ dính răng rồi.

“…”

Kế hoạch kem thất bại, bị Gin đổ cho là chuẩn bị không đầy đủ, đạo cụ quá đơn giản.

Thạch Phi Hiệp trợn mắt há mồm nhìn hắn tha tới một cái lều cực lớn, “Đây…”

“Gian tình, nhất định sẽ bùng nổ ở nơi có thể sinh gian tình!” Gin nắm tay. Thế mới không phí hắn chi không biết bao nhiêu tiền để mua từ tay Raton.

Thạch Phi Hiệp đờ đẫn nói, “Thế rốt cuộc là dưới tình huống nào, Isfel mới chui vào cái nơi có thể nảy sinh gian tình này đây?”



Gin vuốt cằm, “Đây quả là một vấn đề.”



Ba giờ sau.

Gin nhìn Thạch Phi Hiệp đã dạo qua nhà ăn ba lượt, chén sạch sẽ bảy tám bát lớn nói: “Ngươi có thể cùng ngồi xuống giúp ta từ từ suy nghĩ không?”

Thạch Phi Hiệp lườm hắn một cái: “Ta trông giống loại đã bị bán còn giúp người ta đếm tiền sao?”

Gin nhướn mày, “Ngươi có dám nói, từ trước đến giờ ngươi chưa bao giờ có ý gì với Isfel?”

“Có ý chứ.” Thạch Phi Hiệp không ngần ngại lắc lắc ngón tay, “Khi hắn nói phí ở hai ngàn, phí ăn ba ngàn, ta đã có ý muốn bóp chết hắn.”

“…”

“Khi hắn nói tiền lương ở đây không thể mang đi, ta đã có ý muốn bóp sống rồi bóp chết hắn.”

“…”

“Khi hắn nói với ta, tiền lương của ta nếu bị trừ xuống dưới năm ngàn, chỉ có thể ăn không khí thì…” Thạch Phi Hiệp dừng lại.

Gin truy hỏi: “Thế nào?”

“Ta có ý muốn bóp chết chính mình, hết ý.”

Gin cau mày: “Chẳng lẽ ngươi không có ý gì với thân thể hắn sao?”



Thân thể?

Đầu Thạch Phi Hiệp không kìm được phát ra hình ảnh cơ bụng sáu múi của Isfel.

Lông mày Gin càng ngày càng giãn ra theo tốc độ tăng dần đều của màu hồng trên mặt Thạch Phi Hiệp, “Kha kha, chẳng lẽ ngươi không có ý nào với khuôn mặt hắn sao?”

Đàu Thạch Phi Hiệp lại hiện lên khuôn mặt mười phân vẹn mười của Isfel.

Gin tiếp tục nỗ lực: “Hắn là tổng giám đốc Con thuyền Noah, đứa con cưng của thần, được Lucifer đại nhân nâng đỡ, chẳng lẽ ngươi với thân phận của hắn không có ý kiến gì sao?”

Đầu Thạch Phi Hiệp nhất thời bị vô số ánh vàng phủ kín.

Gin đột nhiên hét: “Nói! Có ý hay không!”

Thạch Phi Hiệp hoảng sợ, vội vã gật đầu.

“Có ý gì?” Gin kích động nhìn hắn.

Thạch Phi Hiệp thở dài, “Giá mà ta là Isfel thì thật tốt.”

Gin: “…” Hắn nhanh chóng đổi giọng, “Nhớ ta đã uy hiếp ngươi cái gì không?”

Thạch Phi Hiệp tức giận: “Hằng đêm trước cửa phòng ta cất giọng sơn ca, cắn nát ta…. khoan khoan khoan.”

Gin nói: “Nhớ là được rồi. Chúng ta tiếp tục thảo luận đề tài lều trại. Ngươi có ý gì hay muốn nêu?”

“Không có.”

“Cẩn thận nhớ lại uy hiếp của ta là gì, hẵng trả lời.”

“…”

“Có đề nghị gì hay không?”

Thạch Phi Hiệp thở dài: “Dùng danh nghĩa tổ chức vui chơi công đoàn, đốt lửa trại ở tiền sảnh.”

“Ừ.” Gin chăm chú lắng nghe.

“Đáng tiếc lều không đủ.

“Ừ ừ.” Gin nghe ra sáng ý.

“Hai người vào một lều.”

“Ừ ừ ừ.” Mắt Gin kéo lại thành hai đường mỏng dính.

Thạch Phi Hiệp nhìn Gin chờ mong như thế, không nói gì thầm nghĩ: chỉ là ngủ lều trại, đâu phải ăn xuân dược, được cái tích sự gì chứ.

Gin đột nhiên móc ra từ trong túi một lọ thuốc nhỏ.

Thạch Phi Hiệp đột nhiên có dự cảm không lành, “Đây là cái gì?”

Gin âm tà cười: “Đạo cụ gian tình tất sát, nó cùng bộ với lều trại.”

Cảm giác không lành của Thạch Phi Hiệp càng dữ dội.

“Nó chính là… xuân dược.”

Thạch Phi Hiệp triệt để câm nín.

Con thuyền Noah trừ những lần cho nhân viên nghỉ đông về nhà, chưa từng có hoạt động gì khác. Thế nên cuộc vui này tuy địa điểm vớ vẩn, phương tiện đơn sơ, chủ đề quỷ dị, nhưng vẫn rất được ủng hộ ngợi ca.

Raton nói: “Ha ha, nếu Gin không hỏi mua lều trại, ta còn không biết hóa ra nó cũng có tác dụng.”

Asha nói: “Lều nhỏ quá, đầu gối lộ ra ngoài mất.”

Raton nói: “Ta đưa cho ngươi cỡ cực đại rồi.”

Asha nói: “Ngươi tính theo cỡ nào làm?”

Raton nói: “Gấp ba lần chiều cao của ta.”

Asha: “…”

Hughes nói: “Gin thông minh quá, ngủ lều trại vui lắm.”

Gin nói: “Đúng là chơi vui, nhưng ngươi không nên chui loạn nhé.”

Hughes mắt ngậm nước nhìn hắn, “Nhưng lều trại phải chui tới chui lui mới vui.”

“…” Gin rút ra một cây bút dạ, “Để ta vẽ lên lưng ngươi làm dấu nhé.”

Asmar hưng phấn nói: “Lều trại, không nghĩ ở trên Con thuyền Noah sẽ dùng đến cái này.”

Antonio: “…”

“Antonio, ngươi có muốn nằm trước thử không. Tuy không giống ở tinh linh giới chúng ta thoải mái rộng rãi, nhưng cũng rất thú vị.”

Antonio nói: “Người sói hằng năm đều cung cấp cho tinh linh giới một vạn lều trại.”

“…” Asmar đột nhiên chỉ vào miếng thịt trong tay hắn, “Oa, thịt ngươi nướng thật là ngon!”

Antonio nói: “Đây là thịt mỡ, rán ra dầu để nấu nướng.”

Asmar: “…”

Thạch Phi Hiệp nhìn Isfel bên cạnh im lặng đọc sách, lại gần nói: “Ha ha, ngươi thích đọc sách nhỉ.”

Isfel nói: “Ừm.”

Thạch Phi Hiệp lò dò tới gần: “Ngươi đọc sách gì thế?”

“Ý nghĩa của sống và chết.”

Thạch Phi Hiệp nói: “Thế cuối cùng là có ý gì?”

Isfel nói: “Đọc xong mới biết được.”

Thạch Phi Hiệp ngớ ra: “Ha?”

“Bởi vì việc làm xong mới có thể tổng kết.”

“Sau khi làm xong ư?” Ánh mắt Thạch Phi Hiệp không nhịn được liếc về cái lều trại sau lưng.

Cửa lều là một chữ nhân*. Không biết vì sao, hắn đột nhiên nghĩ, chữ nhân kia giống như xoạc hai chân ra, giống như tư thế cơ thể đang chờ đợi.

Isfel đưa cái khăn tay cho hắn.

“Hả?”

“Ngươi chảy máu mũi.”