Ừ Thì Đơn Phương

Chương 10: Đi đâu đấy?




#Canary: Ây da ây da... thấm thoát đã viết được 10 chương truyện rồi này. Không biết còn ai theo dõi truyện của mình không nữa... cơ mà mình vui lắm mọi người ạ. À... chương này mình sẽ viết lại ngôi thứ nhất nha, lời do Minh Hy kể ạ_______

Tôi như muốn đi đầu xuống đất. Ước gì có một cái lỗ để tôi trốn á. Hức hức... chân đau quá... chắc thấm rượu rồi. Tôi vẫn trùm chăn kín mít, cũng may hôm nay là ngày thầy cô bận họp nên không phải đi học, không thì giờ này đã trễ học rồi.

- Dương ơi!!!

Tiếng của An Như sao??? Chết tôi rồi!!

"Cạch"

Tiếng cửa mở, tiếng bước chân tiến gần lại giường hơn

- Anh! - Ăn Như kêu hắn - Hôm nay được nghĩ nên em đến rủ anh đi chơi! Đi với em nhaa.

Chị ta nói, sung sướng nhỉ? Đi chơi luôn đấy. Tôi vẫn nằm yên bất động, chẳng dám nhúc nhích dù chỉ là một chút. Đến lúc chị ta thấy một cục chănto tướng nằm trên giường thì hỏi hắn

- Anh! Ai nằm đó vậy? - Chị ta nói đến đây thì tôi giật bắn người

Hắn ta nói rằng chỉ là cái gồi thôi, thế mà chị ta cũng soi kĩ phết, soi cả một ít tóc của tôi lộ ra ngoài, chị ta bước đến cạnh giường, giật pgân chiếc chăn ra. Tôi run run, vờ nhắm mắt lại. Nhỡ bây giờ mà mở mắt to tròn nhìn chị ta thì cũng chẳng biết nói gì.

Chị ta thấy tôi mặc chiếc áo sơ mi của hắn, nằm trên giường hắn thì....

- Dương! Vầy là sao? - An Như la lớn

La rồi sau đó quay sang tôi, mọi người biết chị ta làm cái hành động gì không? Chị ta lập tức lôi tôi dậy đấy, kéo tôi phăng xuống giường. Cơ thể tôi yếu quá... tôi bị chị ta quăng dễ dàng xuống đất. Còn lại kéo tóc tôi nữa đấy! Chân tôi đau quá... cả người mềm nhũn, chẳng còn tí sức lực. Chắc là do chân đau, lại thêm chiều tối hôm qua chẳng ăn gì mà lại uống rượu nữa ấy.

Chị ta túm lấy tóc tôi

"Chát"

Tôi mở tròn mắt, nửa khuôn mặt trái của tôi.... rát quá... chị ta vừa... tát tôi sao??? Chị ta.... sao chị ta dám? Chị ta quá đáng lắm rồi!!! Tôi giờ đây rất tức giận, nhưng chẳng làm được gì với cái cơ thể này. Bực tức ức hận. Chẳng từ nào có thể diễn tả tâm trạng tôi lúc này. Nước mắt tôi rơi, rơi lã chã, cỏ họng đau rát vì lúc nãy chửi bới hắn, môi mấp máy, chẳng nói được lời nào. Chị ta nằm tóc tôi hất xuống, đau chết mất. Chị ta đứng dậy, chân chị ta đạp lên chân tôi, đạp mạnh vô cùng. Không sống nổi nữa rồi, đau quá!!! Ai đó... làm ơn... cứu tôi....

- Mày hả? Sao mày dám dụ dỗ anh Dương? Hả? Sao này dám hả con kia???

Chị ta chửi bới, tôi vẫn nằm đó, chẳng làm được gì cả. Cho đến khi hắn đến ôm chầm lấy chị ta

- An Như! Dừng lại ngay! Em đây sao? Em là loại người thế này sao?

Vừa lúc đó, anh Quang đâu đó chạy lên cùng Thủy Trà. Anh thấy tôi nằm dưới sàn thì chạy đến, đỡ tôi dậy, vuốt tóc tôi sang một bên. Mặt mày tôi tèm lem... mất mặt quá... tôi... nước mắt tôi rơi không ngừng. Thủy Trà lo lắng, hỏi han đủ thứ. Anh Quang nhìn hắn và An Như

- Lữ An Như! Cô biết cô vừa làm gì không? Sao cô lại đánh Minh Hy? Hả??

Anh quát lớn, tôi sợ hãi, chân đau rát. Chợt thấy lạnh từ sống lưng rồi vút lên gáy, rồi từ từ mất cảm giác, ngất đi mất.

__________

He hé mắt dậy, trước mắt tôi toàn một màu trắng. Mọi người đứng xung quanh nhìn tôi mừng rỡ.

- Minh Hy! Mày tỉnh rồi! Tao lo cho mày lắm á! - An Như nấm lấy tay tôi

- Minh Hy! Em có sao không? Bác sĩ nói em bị mất nhiều máu, không ăn uống đầy đủ mà lại uống rượu nữa! - Anh Quang lo lắng

Thì ra đây là bệnh viện. Oaa!! Tôi được nằm phòng VIP luôn đấy! Giường êm, phòng rộng, có cả bộ ghế sofa nữa, máy lạnh nữa. May mắn thật! Mọi người đều quan tâm tôi! Thủy Trà cũng hỏi han không ít. Tôi nở một nụ cười để ra vẻ rằng tôi không sao cả. Cơ mà hắn đâu nhỉ?

Nhìn quanh chẳng thấy đâu cả. Tôi tính hỏi, nhưng rồi lại thôi. Anh Quang ngồi chơi chút thì nhận cuộc goi bảo đi trước. Thủy Trà thì ra cổng bệnh viện đón cô Giang. An Nhiên thì bận việc phải về. Chỉ còn mình tôi ở lại trong căn phòng.

"Cạch"

Có tiếng mở cửa, cứ tưởng Thủy Trà với cô Giang vào. Ai ngờ đâu...

- Anh đến làm gì? Sao không ở nhà với chị ta hay đi chơi với mấy con gà móng đỏ đi? - tôi mỉa mai

Hắn đến ngồi cạnh tôi, chẳng nói gì. Tôi cũng chẳng thèm quan tâm, xoay mặt vào tường.

- Này - Hắn lên tiếng - Uống trà sữa không?

Nghe đến "trà sữa" là mắt tôi sáng rỡ. Chẳng thèm giữ hình tượng, tôi bật dậy, quay về phía hắn gật đầu lia lịa. Hắn nhìn tôi... rồi bật cười. Hắn đang cười, tim tôi loạn nhịp vì nụ cười ấy. Hắn đang cười với tôi, là với tôi đó! Chẳng phải nụ cười khinh khỉnh như mấy lần trước, nụ cười này rất tự nhiên. Tôi nhìn mắt không rời. Hắn vẫn cười cợt.

- Haha!! Cô đấy! Rủ đi ăn là hết dỗi ngay! Haha.

Ờ thì.... cũng đúng, hắn nhìn tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi. Con người trước mắt tôi thật sự..... rất đẹp trai!!! Tôi đỏ mặt, quay sang hướng khác.

"Cạch"

Có tiếng mở cửa phòng, cô Giang cùng Trà bước vào. Tôi giật mình, quên mất rằng cô Giang sẽ lên, hắn thì ngồi ngay đây nữa. Hắn nhìn cô Giang với ánh mắt căm ghét rồi bỏ qua ghế sofa ngồi. Cô Giang nhìn theo thở dài rồi đi đến ngồi cạnh tôi, tay vuốt tóc tôi, cười hiền

- Con khỏe chưa? Khó chịu chỗ nào không? - cô hỏi han tôi

- Dạ! Con khỏe rồi cô! Cô đừng lo! Hehe

Tôi đáp, nhăng răng cười.

- Tốt quá nhỉ?

Là hắn đó, im lặng thì có ai nói hắn câm không? Phát biểu linh tinh chi vậy? Cô Giang nhìn qua hắn, mắt trĩu buồn.

Cô ngồi chơi với tôi một lát thì ra về. Tôi nhìn theo dáng cô ra khỏi cửa rồi thở dài. Hắn vừa nghe tiếng cửa đóng thôi thì đứng dậy ngay làm tôi giật mình. Hắn đến cạnh tôi, kéo tay tôi đi. Tôi bị bất ngờ.

- Đi đâu đó??

Tôi hỏi theo, nhưng hắn chẳng trả lời, chỉ lôi tôi đi thôi. Mặt tôi đỏ rân rồi, chỉ vì hắn nắm tay tôi đấy, lại nắm rất chặt nữa. Nhìn dáng lưng rộng này, tim tôi cứ đập thình thịch. Tôi chẳng biết làm gì hơn ngoài việc im lạng đi theo hắn. Cơ mà... chân toi đau quá T^T Đi được một lúc thì tôi khụy xuống, hắn qua lại nhìn tôi chau mày. Tôi nhìn lại hắn với anh mắt long la long lanh. Hắn thở dài rồi ngồi xuống cạnh tôi

- Leo lên tôi cõng!

Ơ. Là thật hay đùa thế? Cõng tôi á? Lúc đầu tôi không lên, nhưng hắn nhằng ghê qua nên là... leo lên luôn. Hắn nhấc bỗng tôi lên dễ dàng

- Cô nhẹ quá đó! - hắn nói

Tôi chẳng nói gì cả. Thật sự là chẳng biết nói gì luôn. Cảm giác của tôi hiện tại rất là "Yomost" luôn á! Được trai đẹp cõng nè nha. Lưng hắn ấm áp thật, tôi không ngại ngần mà ôm luôn ý ><. Mọi người xung quanh nhìn tôi ghen tị. Tim cứ đập loạn nhịp, mặt đỏ ran lên cả. Hắn cõng tôi ra khỏi bệnh viện, ra khỏi viện ư? Tôi đang mặc đồ thế này mà hắn tính đưa tôi đi đâu thế? Hắn đi đến bãi đỗ xe. Xa xa tôi đã thấy bóng dáng của chiếc Silver Wings. Lại được đi nó nữa sao? Thích thật thích thật. Tôi vui mừng hiện rõ trên mặt. Hắn cõng tôi đến xe, mở cửa và thả tôi vào ghế trước. Rồi hắn cũng đi vào an tọa nơi ghế lái.

- Nè! - tôi kêu - Đi đâu thế? Cho tôi về nhà thay đồ đi!

Hắn nhìn sang tôi, mày chau lại, rồi giãn ra gật đầu. Tôi mỉm cười tươi rói, hắn quay phắt về ngay phía trước luôn ý.

Chiếc xe lăn bánh, phóng vun vút trên đường lớn. Mà hắn đang đi hướng nào thế? Hướng này đâu có về nhà đâu.

- Alô! Chuẩn bị cho anh...

Đang nói chuyện điện thoại đấy! Nói với ai thế không biết. Tôi cũng chẳng mấy quan tâm đến. Quay ra cửa nhìn xa xăm...

_____

Xin lỗi mọi người, chap này mình ra lâu và lại ngắn nữa. Do mình bận một số việc ấy ạ. Mọi người thông cảm nha T^T