Ừ Thì, Tao Thích Mày!

Chương 17




“Cúp điện là một điều tội tệ, nhưng cúp điện ở lớp lại là một điều tuyệt vời.”

Ờ, tuyệt với chả vời đâu chẳng thấy, chỉ thấy nóng bỏ xừ! Mùa đông ở đây chẳng khác mấy so với mùa hè, có chăng là ít mưa hơn thôi.

Phan “đại ca” đi ngang lớp tôi, chống tay đứng trước cửa nhìn vào, hỏi:

- Làm gì mà quạt nhoi quá vậy mấy đứa?

Giời, chẳng nhẽ vì lạnh quá nên đứa nào cũng quạt lấy quạt để thế kia hở thầy?!

Phan “ca” thực chất chỉ muốn tìm Ly “tỷ tỷ” thôi, nhưng lại giả vờ quan tâm đàn con của tỷ ấy, như thế đã vài chục lần rồi!

Bọn tôi hiểu chuyện nên đồng thanh:

- Hôm nay cô Ly không có tiết thầy ơi!

Thầy Phan liếc:

- Ai tìm cô mấy người!

Nói là nói vậy, nhưng thầy vẫn không quên đảo mắt một vòng nữa, rồi mới chịu quay đi. Á à, mặt còn ửng cả lên nữa kìa! Đáng yêu ghê!

Phan “ca ca” đi,bọn tôi lại tiếp tục cái trò tránh nóng. Vỹ Thiên cứ luôn mồm:

- Nóng quá! Nóng quá! Nóng quá đi!

Tôi lấy 2 tờ giấy A4 đưa hắn, bảo:

- Xếp quạt đi.

- Sao lại 2 tờ?

- Xếp cho tao nữa.

- Không baby. Mày phải xếp cho tao.

Tôi lấy mấy cây viết hắn để trên bàn, thêm mấy quyển tập cho hết vào cặp tôi. Xong, tôi dọa:

- Giờ mày xếp không? Tao lấy hết đồ của mày luôn đó!

Hắn cười nham hiểm:

- Lấy đi, cho cặp tao bớt nặng.

Tôi đành đổi giọng:

- Thiên ơi, Thiên à! Xếp giúp tao đi!

- Có thành ý chút đi.

- Thế mày muốn sao?

- Kêu tao bằng anh đi.

- Ế, trò này của tao...

Hắn ngang ngược:

- Thì của mày! Giờ kêu đi, rồi tao làm.

Tôi miễn cưỡng:

- Anh... Thiên...

- Anh Thiên sao?

Trời ạ, đây là cái trò tôi hay ép hắn mỗi khi hắn năn nỉ tôi việc gì. Giờ thì hay rồi, đến lượt hắn ép tôi đấy!

Tôi nghiến răng:

- Anh.... Thiên... đẹp trai...

Hắn phá ra cười ngặt nghẽo, còn xoa đầu tôi:

- Giỏi! Đưa đây anh làm cho cưng!

Thù thật!

***

Tôi không muốn nói, nhưng sự thật là chúng tôi đã phải thi học kì I. Vậy là một nửa năm học đã qua, thời gian chúng tôi bên nhau đang rút ngắn lại từng ngày. Tự dưng, tôi thấy những gương mặt xung quanh đáng yêu lạ! Kể cả Vỹ Thiên cũng thế. Tôi vô thức đưa mắt nhìn ra hướng cửa sổ bên phía Vỹ Thiên, trong lòng mông lung nghĩ ngợi. Chợt, hắn quay mặt sang tôi, mắt nhìn mắt, mặt đối mặt. Trong một phút, thời gian như bị ai níu giữ, yên ắng và nhẹ tênh, nhưng rồi phút chốc nó lại trôi vun vút theo nhịp tim của tôi khi Vỹ Thiên bất giác nở một nụ cười - thánh thiện, hiền lành và ấm áp. Một cảm giác gì đó mà dường như tôi đã trải qua, mãnh liệt và nồng cháy, tôi không rõ. Nhưng hình như mặt tôi đã đỏ cả lên rồi đây!

Trước phản ứng không kiểm soát của mình, tôi vội vàng quay mặt sang hướng khác. Vỹ Thiên đưa tay hắn lại gần bàn tay lạnh ngắt của tôi đang chống hờ xuống ghế vì bối rối. Rồi hắn thận trọng đặt tay hắn lên tay tôi. Bàn tay hắn to và ấm áp, nhẹ nhàng đan lấy bàn tay nhỏ và lạnh của tôi.

Hai đứa tôi ngồi im như thế, mặc cho ngoài kia mây trôi và chim hót. Chỉ khi gió đông lạnh lùng đi qua vai hắn và làm vài sợi tóc nghịch ngợm của tôi bồng bềnh như sóng nước, hắn mới buông tay tôi để lấy chiếc áo ấm đen trong ngăn bàn ra, nhẹ nhàng choàng tay qua người tôi và nhanh nhẹn một cách cố ý, hắn vòng tay qua ôm khẽ eo tôi, sau đó mới cho hai tay lên bàn, nở một nụ cười mãn nguyện.

Khỉ thật, trời trở lạnh bất thường mà tôi lại quên mang áo khoác. Nay được hắn nhường áo cho, tôi mừng rơn, ngồi co ro trong chiếc áo rộng thùng thình của hắn, nghe thoang thoảng bên cánh mũi một mùi hương dễ chịu, cảm thấy bao mệt mỏi, căng thẳng của ngày thi tan biến hết.

***

“- Thiên à, mày đừng mỉm cười với tao như vậy nữa, có được không?

- Không! Nhưng tại sao chứ?

- Vì mày... lúc ấy... thật sự... mày trông rất đẹp trai...”

Tôi tỉnh giấc, rùng mình vì lời nói trong mơ của mình với Vỹ Thiên. Chắc là do tôi mệt mỏi quá. Lần nào cũng thế, chìm vào giấc ngủ sau một thời gian dài căng thẳng, tôi luôn có những giấc mơ kì quặc. Lần này, giấc mơ lại về Vỹ Thiên, về cái nụ cười chết tiệt khoe cái răng khểnh duyên thật duyên và cái gương mặt sáng thật sáng ấy! Tại sao hắn lại lởn vởn mãi trong đầu tôi thế kia?

“Yến, có nhà không?”

Tin nhắn mới, đến từ tên Thiên đáng ghét.

“Có. Có chuyện gì không?“.

“Đi ăn sáng không?”

Không kiểm soát được tay mình, tôi bấm nhanh:“Đi”

Thật là, chưa kịp suy nghĩ đã ấn nút gửi, chắc hắn sẽ nghĩ rằng tôi đang nằm chờ chựt, thấy hắn rủ là đồng ý ngay!

Năm phút sau, hắn đã ở dưới nhà tôi, bấm chuông inh ỏi. Anh tôi vừa nhác thấy bóng trai đã bay vội ra mở cửa. Lần này tôi không xuống ngay mà cẩn thận chải chuốt lại mái tóc cho gọn gàng.

Tôi xuống đến phòng khách khi anh Hai và Vỹ Thiên đang có cuộc trò chuyện với nhau khá vui vẻ. Hai người này lúc nào cũng vậy. Kể từ lần đầu tiên anh tôi gặp Vỹ Thiên vào năm tôi lớp 6 thì hai người họ đã nhận ra rằng dường như họ sinh ra là dành cho nhau, để cùng nhau bắt nạt tôi. Nhưng hôm nay, tôi vừa bước xuống, họ chẳng nói gì, chỉ nhìn tôi cười cười. Trong lòng cảm nhận được một sự nguy hiểm đang rình rập, tôi chẳng nói chẳng rằng bước ra cửa, xỏ chân vào đôi giày rồi vờ lúi húi buột dây giày. Anh Hai biết tôi muốn hóng chuyện nên im bặt, Vỹ Thiên cũng im nốt, không gian trong nhà mang một vẻ yên bình hiếm có.

Thấy kế hoạch không thành, tôi đứng dậy, chào anh Hai rồi ra cổng. Vỹ Thiên cũng theo sau.

- Ăn gì vậy Thiên?

- Mì cay.

- Êuzzz... tao không thích cay!

- Nhưng tụi nó đã chọn chỗ rồi, cũng đã đến nơi hết cả rồi, chỉ còn tao với mày thôi.

- Tụi nó nào?

- Tụi lớp mình chứ tụi nào.

Trong lòng tôi có chút thất vọng, dù rằng tôi luôn rất thích đi chơi với những đứa tinh nghịch lớp tôi, nhưng chẳng hiểu sao giờ đây tôi chỉ muốn đi với Vỹ Thiên - chỉ hắn và tôi mà thôi.

Lớp tôi là chúa lắm chiêu. Đến ăn uống cũng không được yên ổn. Bọn nó chơi trò ăn đua. Tuấn “cún” thách bọn tôi dám ăn mì cay level 6 (cay xé lưỡi!), bọn tôi không chịu, đòi ăn level 5. Kì kèo một lúc, tôi đành đánh liều gọi một tô mì cay level 4 trước ánh mắt coi thường của cái bọn ăn như hạm.

Tôi vốn không giỏi ăn cay, ngày thường chả bao giờ dám bén mảng đến quán mì cay này, hôm nay bất đắc dĩ phải ăn đến một cấp độ khá cay. Chỉ được một nửa, tôi cảm giác áo mình đã ướt đẫm mồ hôi. Miệng thì hít hà, lưỡi thì nóng rát. Tôi đành buông đũa, uống lấy uống để ly nước thứ...vài chục. Bọn bên cạnh cứ giục:

- Tiếp đi Yến!

- Sao dừng lại chứ? Tiếp tục đi!

- Mày không ăn hết là mày khao nước đấy nhé!

Tôi bị tấn công tứ phía đành đau khổ cầm đũa, định nhắm mắt ăn hết cho xong. Nhưng đứa bên cạnh đã giữ tay tôi lại, điềm đạm bảo:

- Yến ăn cay không giỏi, tao sẽ ăn thay nó.

Tôi tròn mắt nhìn hắn:

- Mày điên à? Mày đang ăn level 5 đấy, tô của mày còn hơn nửa cơ mà, sao mày ăn hết được?

Vỹ Thiên kéo tô mì của tôi sang phía hắn, tuyên bố:

- Tao sẽ ăn hết hai tô mì này, nếu không, tùy tụi mày định đoạt.

Cả đám vỗ tay rần rần, lại còn la ó, tỏ vẻ châm chọc hành động ga lăng của hắn đối với tôi, inh ỏi cả quán mì nhỏ. Tôi chỉ biết cúi mặt cho đỡ xấu hổ.

Vỹ Thiên lặng lẽ ăn, mồ hôi nhễ nhại. Bây giờ, cả bọn đã dồn hết ánh nhìn vào hắn. Hắn đã xong tô của hắn, bắt đầu ăn tô của tôi. Nhìn hắn thì có vẻ bình thường, nhưng tôi hiểu bên trong ruột gan chắc đã cháy xém hết cả!

Tôi ngồi cạnh, vừa hối hận vừa biết ơn, chỉ biết lấy khăn giấy thấm mồ hôi cho hắn. Cứ mỗi lần tôi nhẹ nhàng đưa khăn lên mặt hắn, hắn lại trở nên ngập ngừng thấy rõ, tay cầm đũa thao tác chậm hơn. Tôi đành buông miếng khăn xuống vì sợ làm phiền hắn.

Cuối cùng, hắn cũng xong thử thách của hắn, và cả của tôi. Cả bọn tung hô hắn như một người hùng thật sự, còn tôi lại xót xa khi thấy hắn hít hà mãi không thôi.

Bọn tôi di chuyển địa điểm đến một quán nước. Hắn vờ chạy thật chậm để tụt lại phía sau, rồi lại rẽ sang một hướng khác.

- Đi đâu vậy Thiên?

- Đi mua đồ ăn cho mày chứ đi đâu. Lúc nãy ăn có bấy nhiêu, làm sao no được.

Tôi hạnh phúc đến xúc động. Không ngờ hắn lại quan tâm tôi đến thế. Yêu chết đi được!