Ung Dung Ném Bút

Chương 26-2: Tiêu tan hiềm khích lúc trước




Editor: Trịnh Phương.

“Oh!”

Lăng Lệ vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm cùng Lâm Dung, rất nhanh đã đến nhà. Cao Vân cùng Cao Viễn đang chờ trong nhà, thấy xe đi vào, Cao Vân dẫn con trai ra đón. Cao Viễn mới bốn tuổi mới nhìn thấy Lâm Dung lần đầu, cho nên rất vui vẻ, nhưng cậu bé nghịch ngợm này căn bản không gọi Lâm Dung là “dì” theo lời dặn trước đó của ba cậu, huống chi Lâm Dung vốn đã có vẻ rất nhỏ tuổi, cho nên, khi nhìn thấy Lâm Dung xuống xe, cậu bé lập tức nhào qua ôm lấy Lâm Dung, vang dội kêu lên một tiếng “chị” làm cho Cao Vân cùng Lăng Lệ không thể không cười gượng.

“Viễn Viễn, vừa rồi ba đã nói với con như thế nào, phải gọi dì, dì là bạn gái của cậu nhỏ.” Cao Vân cau mày dạy dỗ Cao Viễn.

“Cái gì nha, cậu nhỏ vốn đã nhỏ, chị này còn nhỏ hơn.” Đứa nhỏ quệt mồm kháng nghị.

Có lẽ là do gien di truyền, Cao Viễn mới bốn tuổi đã rất anh tuấn lại xinh đẹp, huống chi đứa bé ở tuổi này vốn chính là độ tuổi ham chơi nhất, thấy một đứa nhỏ đáng yêu như vậy ôm mình không thả, trong lòng Lâm Dung cũng vui vẻ không thôi: “Không sao không sao, nó muốn thế nào thì liền gọi như vậy đi!” Mặc dù đã hai mươi tuổi rồi, nhưng Lâm Dung cũng không quen với cách xưng hô “dì” này, luôn cảm thấy mình vẫn chưa đủ lớn, dĩ nhiên là nghe người khác gọi mình là chị thì sẽ tương đối lọt tai, về phần có sai sót về bối phận hay không, cô cũng không quá quan tâm.

“Vậy cũng được, nhưng tốt nhất con đừng gọi như vậy trước mặt cậu nhỏ, nếu không khẳng định cậu sẽ đánh con.” Lăng Lệ cười nhắc nhở con trai.

Vừa cười nói, Lâm Dung cùng Cao Viễn và Cao Vân, Lăng Lệ vừa đi vào nhà. Ngồi bên bàn ăn, Cao Viễn nhất quyết muốn ngồi bên cạnh Lâm Dung. Vừa trở về từ nước ngoài, trong nước lại không có ai chơi cùng mình, ba mẹ lại càng thêm bận rộn mỗi ngày, cho nên nhìn thấy một “chị gái” đối với mình rất tốt, nó rất vui vẻ, tự nhiên cũng đặc biệt thích.

Lần này Lăng Lệ đặc biệt gọi điện thoại cho cha mẹ mình, hỏi rõ xem Lâm Dung thích ăn cái gì, có thứ bản thân có thể làm tốt, liền tự mình làm cho Lâm Dung; thứ mình không biết làm, dứt khoát gọi điện thoại kêu đồ ăn bên ngoài, tóm lại trên bàn ăn hiện tại phần lớn đều là món ăn Lâm Dung thích nhất.

Thấy những thứ này, suy nghĩ một chút về sự đối lập so với lần trước, Lâm Dung dĩ nhiên ăn rất vui vẻ.

Ăn cơm tối xong, Cao Vân xử lý chuyện của công ty, Lăng Lệ cùng Cao Viễn dẫn Lâm Dung đi thăm nhà một chút —— Cô ấy và Cao Viễn thường ở nước ngoài, căn nhà này bọn họ rất ít khi tới ở, cho nên hai người thương lượng với nhau rằng chờ khi Lăng Tị Hiên kết hôn thì liền tặng căn nhà này cho anh, như vậy về sau còn có thể ở.

Trong phạm vi nhà chính, dưới đất là một hồ bơi cùng một vài căn phòng thay quần áo và để những thiết bị khác; một tầng là đại sảnh tiếp khách, có lẽ là dùng để tổ chức hội họp gì đó, trang hoàng cao nhã (thanh lịch, tao nhã), hơn nữa còn rất tráng lệ. Giữa đại sảnh có sàn nhảy, xung quanh là bàn ghế cùng đồ dùng trong mỗi lần hội họp và phòng nghỉ ngơi. Tầng hai là mấy phòng ăn lớn nhỏ, một phòng bếp rất lớn—— nói thẳng ra là bởi vì phòng bếp không phải một phòng đơn, mà chia làm nhiều khu vực, còn có mấy gian phòng nghỉ ngơi, hai thư phòng (phòng làm việc), còn có một phòng giải trí, bên trong có đồ chơi phong phú, thư viện thiếu nhi, đoán chừng là chuẩn bị cho Cao Viễn. Tầng ba là phòng ngủ của mọi người trong nhà cùng phòng dành cho khách. Mặc dù đã thấy được độ xa xỉ của căn nhà nay, nhưng khi thấy phòng ngủ của Lăng Lệ và Cao Vân, Lâm Dung vẫn lấy làm kinh ngạc: căn phòng này lớn hơn tất cả các gian phòng bình thường, ít nhất cũng rộng khoảng một- hai trăm mét vuông, sát phòng bọn họ là phòng ngủ nhỏ của Cao Viễn—— nói là nhỏ nhưng cũng không phải thật sự nhỏ, chỉ là phòng này nhỏ hơn một chút so với phòng ngủ của Lăng Lệ, nếu so với phòng ngủ của đứa bé bình thường thì lớn hơn nhiều. Sau đó là những phòng dành cho khách được trang bị giống như khách sạn. Tầng bốn có lẽ là tầng dùng để tập thể dục. Lâm Dung thấy phòng tập Gym rất lớn, bên trong còn có bàn chơi pi-a, bóng bán, máy chạy bộ cùng đầy đủ các thiết bị thường dùng để tập thể dục.

Nhìn xong những thứ này, trong lòng Lâm Dung xúc động thật lâu. Điều kiện của nhà cô đã coi như tạm được, ba là giáo sư đại học, còn là Phó viện trưởng; mẹ là giáo sư, mặc dù anh trai đang du học ở nước ngoài nên rất tốn kém, nhưng bởi vì có thành tích tốt, cho nên chẳng những có được học bổng toàn phần, còn được giáo sư chọn làm trợ giảng, tiền lương giáo sư phát cho lại tương đối cao, cho nên, số tiền mỗi tháng anh trai cô gửi về nhà tiền còn nhiều hơn so với tiền lương của cha mẹ. Cho nên mặc dù nhà mình không phải loại đặc biệt có tiền, nhưng rốt cuộc cũng có thể coi là giàu có. Nhưng là hiện tại xem nhà Lăng Lệ, đoán chừng một trăm bốn mươi mấy mét vuông nhà mình vẫn không thể so sánh với spa tư nhân của Lăng Lệ, chứ nói chi là người khác.

Tham quan xong bên này, Lăng Lệ dẫn Lâm Dung ra khỏi nhà chính, đi tới vườn hoa, vừa đi vừa bảo Cao Viễn hái trái cây đi rửa. Không ngờ Cao Viễn nhìn như nghịch ngợm, trong chuyện này lại rất nghe lời. Nghe thấy mẹ nói vậy, tung ta tung tăng cầm một cây gậy nhỏ, hái được một rổ đầy trái cây mang đi rửa.

Lăng Lệ vừa đi vừa chỉ vào từng cái một nhà phụ, giới thiệu cho Lâm Dung: “Căn nhà bên trái này là nơi ở của người giúp việc, bởi vì phần lớn là nữ giới, cho nên cũng ở cùng một chỗ; căn nhà sau nhà chính đó là nơi ở của một vài thân tín.”

“Thân tín?” Nghe đến đó, Lâm Dung tò mò lặp lại.

Lăng Lệ cười cười: “Đúng vậy. Bởi vì chị cùng Cao Vân thường nước ngoài trong thời gian dài, nhưng hiện tại, gần một nửa công việc của tập đoàn Lăng Vân đều diễn ra trong nước, hai người bọn chị căn bản là không thể quản hết, cho nên khó tránh khỏi người có rắp tâm bất lương, dĩ nhiên cần vài người có thể tin được.” Những chuyện ngươi lừa ta gạt trong thương trường, Lâm Dung khẳng định không hiểu. Thật ra thì không riêng tập đoàn Lăng Vân, hiện tại, phàm là công ty lớn một chút thì cũng sẽ có một đội ngũ như vậy.

“Nhưng mà, sao chị biết bọn họ chính là người đáng tín?” Lâm Dung không nhịn được hỏi.

“Những người này phần lớn đều là cấp dưới lúc trước của ba hoặc là con của họ, còn có vài người được cùng Cao Vân cứu, đều là người mà bọn chị có thể tin tưởng, hơn nữa giữa bọn họ cũng sẽ có sự dò xét lẫn nhau.” Lăng Lệ lôi kéo tay Lâm Dung. Dò xét lẫn nhau là rất cần thiết, bây giờ Lăng Lệ còn nhớ thời điểm hai- ba năm trước, vợ chồng cô ấy thường sẽ phát hiện có người không hề trung thành trong những người này, chỉ là hai năm gần đây đã không còn. Hai năm qua, thanh thế của tập đoàn Lăng Vân phát triển vô cùng hưng thịnh thế cũng không phải không có chút quan hệ nào với những người trung thành và tận tâm này.

“Oh, chị, có phải là em hỏi quá nhiều không?” Mặc dù Lâm Dung lần đầu tiên biết những chuyện này, nhưng vẫn hiểu chuyện này cũng có thể xem như chuyện tương đối với một công ty.

“Nào có nào có, bây giờ chúng ta là người một nhà, em hỏi một chút đương nhiên là không sao rồi.” Lăng Lệ cười sờ sờ đầu Lâm Dung.

Hai chữ “người nhà” khiến trái tim Lâm Dung ấm áp.

Hai người đang nói chuyện, Cao Viễn đã lảo đảo chạy tới: “Chị chị, trái cây có thể ăn rồi, dâu tây nhà em ăn rất ngon đấy!” Nói xong liền muốn đút dâu tây trong tay vào trong miệng Lâm Dung, nhưng do vóc dáng mình quá lùn, dù cậu bé đã kiễng mũi chân lên thì vẫn không thể làm gì được. Lâm Dung cười cúi người xuống, để Cao Viễn dễ dàng tả dâu tây vào trong miệng mình.

“Ăn ngon không ăn ngon không?” Mắt Cao Viễn lóe sáng, nhìn chằm chằm Lâm Dung nhai dâu tây, trong ánh mắt tràn đầy mong đợi.

“Ừ, thật ngọt.”

Lăng Lệ ở một bên không nhịn được mà cười con trai: “Viễn Viễn, sao con nhìn thấy cô gái xinh đẹp thì liền chân chó (ân cần hỏi han) như vậy? Đây là học ai?”

“Học từ cậu nhỏ ạ.” Vẻ mặt Cao Viễn phớt tỉnh trả lời: “Cậu nhỏ thích thì con cũng thích, cậu nhỏ nhất định rất ưa thích chị Lâm Dung, con cũng thích!”

Lâm Dung cùng Lăng Lệ cũng bị Cao Viễn chọc cho cười ha ha, Lăng Lệ thật vất vả mới có thể ngưng cười, nói: “Viễn Viên, lời này của con ngàn vạn đừng để cậu nhỏ của con nghe thấy, nếu không cậu nhỏ khẳng định không thương con nữa.”

“Hừ, cậu nhỏ sẽ không làm như vậy.” Cao Viễn bĩu môi. Bởi vì công việc của cha mẹ, từ nhỏ Cao Viễn đã có rất ít người chơi cùng. Lăng Tị Hiên là một ngoại lệ, từ lúc Cao Viễn còn nhỏ đã thường xuyên chơi cùng cậu bé, cũng thường mua đồ bé thích cho bé, cho nên từ nhỏ, trong lòng Cao Viễn đã có một loại sùng bái đối với cậu nhỏ của bé, rất nhiều chuyện, cậu bé có thể không nghe lời ba mẹ, nhưng lại rất nghe lời cậu nhỏ.

Trở về phòng, Cao Viễn lôi kéo Lâm Dung chơi trò chơi cùng mình, Lâm Dung không thể làm gì khác hơn là cùng cậu bé đến phòng trò chơi. Vốn cho là mình dù gì cũng là sinh viên đại học hai mươi tuổi rồi thì sẽ không thua kém quá nhiều, nhưng không ngờ là từ nhỏ Cao Viễn đã làm bạn với máy chơi game mà lớn lên, tình độ chơi trò chơi không phải là cao bình thường, Lâm Dung rất nhanh đã đầu đầy bụi đất mà thua trận, hơn nữa bại đến vô cùng thê thảm.

Muốn không chơi nữa, nhưng Cao Viễn lại không đồng ý, nhất định bắt Lâm Dung chơi tiếp, Lâm Dung đang do dự, cửa phòng trò chơi đã bị đẩy ra —— Là Lăng Tị Hiên. Anh cười đi tới nói với Lâm Dung: “Không cần chơi cùng nó, anh cũng chưa bao giờ thắng nổi nó.” Lại nói, Lăng Tị Hiên cũng rất mất mặt. Từ nhỏ anh đã được công nhận là “Thiên tài máy tính” nhưng chơi trò chơi còn không bằng một đứa bé bốn tuổi.

Lâm Dung gật đầu một cái, muốn đi ra ngoài cùng Lăng Tị Hiên nhưng Cao Viễn kéo tay áo Lâm Dung nói không cho đi: “Không cần nha, chị, chơi với em một lần nữa đi!”

Lăng Tị Hiên đã xoay người chợt quay đầu lại, nhìn chằm chằm Cao Viễn: “Cao Viễn, con gọi cô ấy là gì? Chị?”

“Đúng ạ, sao vậy?” Cao Viễn hả hê ngẩng đầu lên.

“Không sao cả, không thể gọi như vậy, gọi dì!”

“Con không muốn, con muốn gọi là chị. Hừ, không mượn cậu xen vào, chị Lâm Dung cũng không nói gì!” Bình thường Cao Viễn rất sợ Lăng Tị Hiên, nhưng hôm nay không biết vì sao lại lớn gan như vậy, đoán chừng là thấy bên cạnh có Lâm Dung làm chỗ dựa, lần đầu tiên mạnh miệng với Lăng Tị Hiên.

Lăng Tị Hiên bất đắc dĩ trợn mắt một cái: “Không gọi chị cũng được, gọi dì nhỏ, được không?” Nói xong cười xấu xa nhìn về phía Lâm Dung.

Quả nhiên, Lâm Dung xấu hổ đến đỏ bừng mặt, tức giận trừng anh: “Anh lặp lại lần nữa? Viễn Viễn, không cần nghe cậu nhỏ nói, gọi chị là được rồi!”

“Hừ!” Nhìn ra được cậu nhỏ có chút sợ Lâm Dung, Cao Viễn càng thêm không chút kiêng kỵ.

Lăng Tị Hiên thấy Cao Viễn không ăn cứng, không thể làm gì khác hơn là mềm giọng dụ dỗ: “Viễn Viễn, có phải con luôn muốn bộ đồ chơi điều khiển từ xa hay không? Hôm nay cậu thấy ngoài thị trường đã sắp bán hết rồi, có muốn cậu nhỏ mua cho con không?”

“Vâng vâng vâng, muốn!” Hai mắt Cao Viễn nhất thời tỏa sáng. Bộ đồ chơi điều khiển từ xa đó có giá hơn 1600 tệ, mình không có nhiều tiền như vậy, có cũng không đành lòng lấy ra toàn bộ, cha mẹ đã nói không mua cho mình, cho nên không thể làm gì khác hơn là trông cậy vào cậu nhỏ.

“Vậy thì tốt, nếu con muốn, liền kêu Lâm Dung là dì nhỏ, có được không?”

“Ách...... Dì nhỏ, dì cũng muốn con có bộ đồ chơi điều khiển từ xa kia chứ?” Bản lĩnh gió chiều nào theo chiều ấy (nịnh hót) của Cao Viễn thật đúng là không tầm thường, đôi mắt to lóe sáng hỏi Lâm Dung, dáng vẻ muốn bao nhiêu ngây thơ liền có bấy nhiêu khiến Lâm Dung không biết nên nói gì, không thể làm gì khác hơn là hung hăng trừng Lăng Tị Hiên một cái.

Lăng Tị Hiên cười hả hê, Cao Viễn thấy vậy liền nhân cơ hội nói: “Cậu nhỏ cậu nhỏ, vậy cậu đồng ý mua cho cháu rồi ạ?”

“Ừ, yên tâm đi, nhất định mua cho con.”

“Nha, tuyệt quá! Chị chị, chị xem, cậu đã đồng ý, vậy về sau em cũng không cần bảo gọi chị là dì nhỏ, vẫn gọi là chị, có được không?”

Lâm Dung vừa mừng vừa sợ: “Ừ, được, Viễn Viễn thật thông minh!”

Lăng Tị Hiên không ngờ trở về liền gặp tình huống này, tức giận: “Cao Viễn, sao con lại gọi như vậy?”

“Cậu chỉ bảo con gọi, lại không nói gọi mấy lần, mà con đã gọi rồi nha!” Cao Viễn tiếp tục giả vờ vô tội.

“Đúng là, Lăng Tị Hiên, sao anh có thể bắt nạt trẻ con chứ?” Lâm Dung cố ý giúp Cao Viễn nói chuyện.

Lăng Tị Hiên ngửa mặt lên trời thở dài.