Ung Dung Ném Bút

Chương 3: Hữu kinh vô hiểm (Bị hoảng sợ nhưng không nguy hiểm)




Editor + beta: lonbia

Sau khi thở dốc, Lâm Dung bỗng chốc nhớ lại thời điểm vừa rồi khi gặp được người kia ở trong sân trường, dường như một người bạn học quen biết cũng không có, yên tâm rất nhiều.

Buổi trưa ngủ một giấc, Lâm Dung đi lấy nước ăn cơm chiều, buổi tối suy nghĩ một chút cũng không có bài tập gì cần làm, cô lấy cuốn sổ ghi chép ra bắt đầu ghi nhật ký, thật ra lúc trước Lâm Dung không có thói quen ghi nhật ký, nói một cách chính xác là, chưa từng có thói quen ghi nhật ký hàng ngày, có thói quen viết nhật kí khi gặp chuyện không vui. Trước kia nói chuyện với bạn bè, đặc biệt là với mấy người bạn thân về chủ đề liên quan đến nhật kí, Lâm Dung cũng thường nói đến thói quen không hợp thời của mình, mọi người đưa ý kiến phản đối, tất cả mọi người đều cho rằng nếu như vậy cô sẽ sống không thoải mái, nhớ kỹ chuyện không vui và quên mất những chuyện hạnh phúc. Nhưng bản thân Lâm Dung không nghĩ như vậy, cô cảm thấy chuyện thật sự vui vẻ cho dù không ghi nhật ký cũng có thể nhớ rõ ràng, tuy rằng chuyện đau lòng càng không dễ dàng quên, cô chính là muốn ghi lại cảm nhận thật sự củ mình khi xảy ra sự việc, và so sánh tâm tình đối với chuyện này sau một thời gian, nhìn xem nhận biết bản thân có thay đổi cái gì hay không. Về phần ở hiện tại, mặc dù nhìn qua không có chuyện gì đau lòng, nhưng Lâm Dung biết, bản thân mình có bóng ma xuất hiện khi thi không tốt trong kì thi tốt nghiệp trung học, huống chi là vừa mới vào đại học, cho nên hiện tai cô luôn ghi lại cảm nhận mỗi ngày của mình, so với trước kia có lúc có thể vui vẻ hơn một chút, có đôi khi đau khổ hơn một chút so với trước kia, nhưng côn đều ghi lại chính xác vào đây, bắt đầu từ ngày thứ nhất khi vào đại học, bắt đầu huấn luyện quân sự.

Viết xong nhật ký, thời gian vẫn còn sớm, Lâm Dung lại ngẩng người, nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Lăng Tị Hiên là vào đại hội báo cáo biểu diễn mãi cho đến hôm nay anh đưa cô trở về tái diễn lại từng cảnh tượng một, trong đầu bất giác cũng hiện ra tình cảnh ngày đó Lăng Tị Hiên đi về phía cô và nói chuyện, qua nhiều ngày như vậy, những đoạn kí ức này so với lúc trước rõ ràng hơn rất nhiều, khi đó Lăng Tị Hiên hoàn toàn không giống so với các huấn luyện viên khác, bước đi theo thói quen cực kì ngay ngắn, đúng theo tiêu chuẩn, anh tùy ý cho hai tay vào túi đi tới, hình như tai vẫn còn đeo tai nghe MP3, cẩn thận nghĩ lại, lúc đó tuy rằng anh mặc quần áo quân nhân không sai, nhưng màu sắc so với người khác dường như không cùng một dạng, mà lúc đó bản thân cô cùng với bạn học đoán chừng cũng chỉ quan tâm đến khuôn mặt của anh, căn bản không chú ý đến những thứ này. Đang suy nghĩ thì điện thoại trong phòng ký túc xá kêu lên, bởi vì chính cô cách điện thoại gần nhất, cho nên Lâm Dung theo thói quen cầm lấy điện thoại: “Alo, xin chào!”

“Xin chào, Triệu Hân thực sự ở phòng này không?” Là con trai.

“Đúng vậy, chờ một lát.” Lâm Dung quay đầu lại gọi người. “Hân Hân, điện thoại của cậu!”

Triệu Hân hưng phấn chạy tới nghe điện thoại, tất cả những người còn lại trong ký túc xá đều dời lực chú ý lên trên điện thoại, ai cũng không nói, chuyên chú chờ người nào đó nới chuyện điện thoại xong sau đó thuận tiện thẩm vẫn Triệu Hân. Trước đây, mọi người trong ký túc xá mới tiếp xúc nhau không lâu, hoàn toàn không biết gì nhiều về đối phương, hơn nữa, vừa mới thích ứng với cuộc sống đại học con gái đối với chuyện này đặc biệt quan tâm, đừng nói là chuyện xảy ra trên người bạn cùng phòng cùng sống với nhau bốn năm của mình.

Một lát sau, kết thúc cục gọi, mọi người bắt đầu quay quanh Triệu Hân bát quái: “Nói mau, người gọi điện thoại đến là ai? Là bạn trai của cậu sao?”

“Hân Hân tốt, cậu có bạn trai vậy ma không nói cho tụi mình biết, rất không thật thà đi?”

“Chính là, nói, anh ta đang làm cái gì?”

“...”

Triệu Hân chống đỡ không được: “Các tỷ tỷ, tha cho mình đi, mình nói thật, anh ấy không phải bạn trai mình, là một huấn luyện viên của mình khi học quân sự.”

“Hả? Thật sự chứ, vậy các cậu quen biết như thế nào?” Vừa mới huấn luyện quân sự không lâu, hơn nữa sau khi huấn luyện quân sự xong trừ bỏ nam sinh trong khoa ra, tất cả mọi người không có cơ hội tiếp xúc thêm với con trai bên ngoài, chất lượng cùng số lượng nam sinh khoa văn học tương đối kém càng để cho các cô nhớ mãi không quên, hứng thú không giảm, đối với huấn luyện viên quân sự.

“Đúng rồi, anh ta có đẹp trai không, cao bao nhiêu? Học nghành gì hả? Điện thoại di động của cậu có hình không?”

Nhìn bộ dạng hăng hái bừng bừng của đám bạn cùng phòng, Lâm Dung nhịn không được gia nhập chung với họ, bất quá mặc dù cô tham gia sau, nhưng là sóng sau xô sóng trước, hỏi ra mấu chốt quan trọng nhất của vấn đề.

Triệu Hân lấy điện thoại ra cho các cô nhìn hình, kết quả dẫn đến một trận oán trách cùng thất vọng: “Này, cũng bình thường thôi, nhìn thấy qua còn phải dừng lại xác định có năng lực không đấy, hoàn thoàn không thể tính là soái ca.”

“Chính là, vóc dáng nhìn qua giống như cũng không cao, khoảng 1m7 sao? Yêu cầu của mình là phải 1m8 trở lên!” Bản thân Cổ Lệ cao 1m7, đối với con trai vóc dáng thấp cực kì khinh bỉ.

“Đúng rồi đúng rồi, mình nhớ rõ ngày đó có một huấn luyện viên bộ dạng rất đẹp trai cũng rất cao cùng Dung Dung nói chuyện kia mà, đưa cho Dung Dung số điện thoại, Dung Dung, cậu có ảnh chụp của anh ta không?” Triệu Hân thông minh dời đề tài này đến trên người Lâm Dung, dáng người cô cùng Lâm Dung không cao, lúc đó đều đứng ở hàng cuối, cho nên chỉ cô thấy được cảnh kia.

“Thật sự hả? Dung Dung, cậu thật không có nghĩa khí, ngắm soái ca một mình cậu, cũng không cho chúng mình xem một chút, nhanh nhanh, cho chúng mình xem ảnh chụp!” Mấy cô bạn cùng phòng rất nhanh vây xung quanh người Lâm Dung.

Lâm Dung không khỏi mỉm cười: “Mình không có ảnh của anh ấy, ngày đó Hân Hân ở bên cạnh mình, Hân Hân có thể chứng minh, mình không có chụp ảnh của anh ấy. Đúng không Hân Hân?”

“Hình như không có chụp, nhưng mà không sao, nói số điện thoại di động của anh ấy cho chúng mình biết đi, mình gửi tin nhắn cho anh ấy, mời anh ấy ăn cơm, cái này so với nhìn hình tốt hơn nhiều.” Triệu Hân đưa ra lời đề nghị.

“Được á được á, nhanh nói số đi, Dung Dung!” Những người khác trong phòng đều phụ họa theo.

Lâm Dung mỉm cười: “Được rồi.” Nói xong cô đọc số điện thoại của Lăng Tị Hiên cho bạn cùng phòng, đương nhiên cô là người đầu tiên Lăng Tị Hiên cho số điện thoại, tuy rằng biết Lăng Tị Hiên thích mình, nhưng cô lại không có tâm tư gì.

“Đúng rồi, anh ta tên là gì vậy, Dung Dung?”

Lâm Dung suy nghĩ một chút, nói: “Mình cũng không biết, lúc đó anh ấy chính là gọi cho mình một cuộc điện thoại, cũng không nói cho mình biết tên của anh ấy là gì.” Lâm Dung suy nghĩ Lăng Tị Hiên cũng không phải là binh lính bình thường, nếu nói cho bạn cùng phòng biết tên của anh, các cô rất nhanh cũng biết được chuyện này, cho nên dứt khoác nói không biết.

Không nghĩ tới mấy cô bạn cùng phòng kia cực kì tích cực, lập tức gửi tin nhắn đi, hỏi Lăng Tị Hiên có thời gian hay không, nếu có mời anh đi ăn cơm.