Ước Hẹn Trọn Đời

Chương 1




Sân bay Quốc Tế Bắc Kinh.

Cảnh Vân Hi sải bước dài ra khỏi phòng chờ tại sân bay, điện thoại trong túi đột nhiên rung lên.

Tin nhắn mới, là của anh trai cô Cảnh Thiếu Sinh.

“Vân Hi, em về đến Bắc Kinh nhớ gọi cho anh hai. Ba mẹ ngày ngày đêm đêm trông em về nhà đấy.”

Vân Hi nở một nụ cười ngọt ngào, cô gõ từng chữ một: “Em đã về. Nhưng em muốn tạo cho ba mẹ một điều bất ngờ. Anh đừng nói với họ nhé.”

Cô nhắn xong tin nhắn nọ, liền cất điện thoại vào túi xách thương hiệu Salvatore Ferragamo nổi tiếng. Những năm học tập ở Mỹ cô cũng từng làm qua rất nhiều công việc, phần lớn là 'part - time job'. Tiền bạc vốn dĩ cô cũng không thiếu, nhưng là bản thân cô muốn kiếm tiền từ những công việc nhỏ nhặt thường nhật.

Công việc chính của cô vẫn là học.

Thật sự, cô vẫn chưa muốn trở về Bắc Kinh. Bởi vì khóa học cùng rèn luyện kỹ năng dành cho cô vẫn chưa kết thúc. Nhưng tại vì người anh trai luôn luôn hối thúc cô về, anh là đang sợ em gái mình sẽ ở hẳn bên đó luôn, không muốn về nhà nữa.

Cô bất giác mỉm cười, anh hai luôn thương yêu cô như thế. Bao nhiêu năm rồi kể từ khi cô rời xa quê hương du học nơi đất khách quê người, hằng năm anh vẫn cố gắng dành thời gian đến Mỹ thăm cô.

Cô nhớ có lần tại trường Đại Học Howard - nơi mà cô đang theo học chuyên ngành tâm lý học tội phạm. Cảnh Thiếu Sinh đứng bên ngoài hành lang nhìn chằm chằm cô ở bên trong, anh còn đứng nơi đó mỉm cười hồi lâu. Bao nhiêu cô gái đi lướt qua anh nhưng không ai có thể rời mắt khỏi khuôn mặt đẹp như thiên sứ của anh, ánh mắt hẹp dài mỹ mạo, cũng có chút lạnh lùng xa cách.

Nhiều năm qua đi như thế, thời gian như thoi thấm thoắt đã là năm năm rồi.

Năm năm rồi Vân Hi không có gặp lại anh hai, người vĩnh viễn đứng về phía cô dù cả thế giới này có quay lưng...

Năm đó, Vân Hi chỉ mới mười lăm tuổi.

Khu biệt thự Đào Hoa Nguyên.

Đào Hoa Nguyên nằm ven hồ Độc Thự.

Tại thành phố Tô Châu, tỉnh Giang Tô.

Ngôi nhà này với cô mà nói, đã gắn liền từ khi vừa mới lọt lòng mẹ. Kỷ niệm năm đó như nước lớn ùn ụt ùa về.

“Không được, tôi quyết không thể cho nó theo học cái ngành nguy hiểm đó. Con có biết, hợp tác với FBI phá án không phải chuyện giỡn chơi. Tiếp xúc với tội phạm giết người hàng loạt, những kẻ tâm lý biến thái con cảm thấy vui lắm sao? Tiểu Hi, nhà chúng ta có một công ty bất động sản, con chẳng lẽ không chịu giúp Thiếu Sinh nắm vững cơ nghiệp mấy đời tổ tông chúng ta sao?” Cảnh Mạc Thần cau mày, bực dọc nói. Ông chỉ có hai đứa con này mà thôi, ông tuyệt đối không thể cho con gái ông làm cái nghề đó.

Một nghề mà nguy hiểm không biết đến lúc nào.

Bà Cảnh dường như không thành kiến, mở miệng khuyên can: “Mình à, Vân Hi nó cũng không còn nhỏ. Suy nghĩ của nó chúng ta không nên bác bỏ như thế. Công việc quả là có chút nguy hiểm, nhưng con bé từ nhỏ thân thể không được tốt. Em nghĩ nó sẽ chỉ là hậu cần phía sau của đội ngũ cảnh sát FBI mà thôi. Mình cũng đừng làm con nó sợ.”Bà Cảnh luôn luôn đứng về phía con cái, sự việc lần này cũng không ngoại lệ. Công ty đã có Thiếu Sinh, vậy thì hãy cho Vân Hi lựa chọn con đường riêng, làm công việc mà nó yêu thích đi.

Vân Hi ngẩng đầu nhìn mẹ, trong ánh mắt cô là sự cảm kích không nói nên lời, chỉ nỉ non một tiếng “Mẹ...” từ trong miệng thốt nên.

Bà Cảnh nhẹ vuốt tóc của Vân Hi, mỉm cười đầy ôn nhu.

Cảnh Mạc Thần nhíu mày, giọng nói dữ tợn lạnh đi vài phần: “Tôi - không - đồng - ý...” ông gằn từng chữ thể hiện rõ quan điểm bản thân, ngưng một chút ông lại nói: “Bà muốn thì bà đi cùng với nó đi. Một đứa con nít không biết trời cao đất dày, đường tương lai lát gạch mà nó không muốn đi. Tự chọn cho mình con đường khó khăn, ngu ngốc.”

Im tiếng từ đầu cuộc nói chuyện, lúc này Cảnh Thiếu Sinh không thể cứ im lặng nữa, anh nói: “Ba, đừng ràng buộc Vân Hi. Công ty này sẽ do con tiếp quản. Em gái tuổi còn nhỏ, con nghĩ ba vẫn là nên để em làm theo ý thích, hoài bão của nó. Đúng không, Vân Hi?” khi anh nói câu cuối cùng, ánh mắt đẹp liếc về phía Vân Hi, cười hỏi.

Vân Hi giật mình, gật đầu thật mạnh nhưng cô vẫn lặng im không nói tiếng nào.

Cảnh Mạc Thần lắc đầu: “Thiếu Sinh, con muốn em con đi vào chỗ chết đúng không? Vân Hi là máu thịt của ba, ba nói không tức là không. Người nào cũng đừng hòng thay đổi.”

Trước thái độ cương trực cùng quyết đoán của ba mình, Thiếu Sinh đột nhiên nghĩ đến một người. Anh cười nói: “Ba, con sẽ không cầu xin nữa. Không khí trong nhà hơi ngột ngạt, Vân Hi à! Em ra ngoài với anh nhé.”

Vân Hi ngây người, đôi mắt to tròn nhìn Cảnh Thiếu Sinh chăm chú.

Cảnh Thiếu Sinh cũng phát giác được ánh mắt của cô, anh khẽ đá lông nheo với cô, ý bảo hãy hợp tác với anh.

Cô chạy vội đến, ôm lấy cánh tay của Cảnh Thiếu Sinh rồi hướng ba mẹ cúi chào rồi mới cùng anh hai ra ngoài vườn.

Đào Hoa Nguyên là khu biệt thự có kiến trúc tinh tế, kết hợp giữa mô tuýp phương Tây hiện đại và Trung Quốc cổ đại. Nơi cô và anh đang đứng là một khu vườn nằm phía Tây biệt thự, cạnh đó có một dòng suối cùng hòn non bộ trông rất tươi mát, thoáng đảng.

Vân Hi cũng tinh ý nhận ra Thiếu Sinh không đơn giản chỉ là muốn đưa cô ra đây hóng mát cho đỡ ngột ngạt, anh có chuyện muốn nói nên cô mở lời trước: “Anh hai à, anh có chuyện gì thì cứ nói với em. Đừng ngại!”

Cảnh Thiếu Sinh bật cười, mỗi lần anh nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ vô tội vạ của Vân Hi lại nhịn không được muốn cười lớn, cô em gái nhỏ đáng yêu này thật sự là khiến anh quá mức lo lắng. Một mặt anh cầu xin giúp cô trước mặt ba, mặt khác anh có chút hi vọng ba không chấp nhận cho Vân Hi đi du học ở Mỹ.

“Vân Hi, anh biết có một người có thể giúp đỡ chúng ta lúc này.”

Anh vừa dứt lời, sắc mặt như mây đen u ám của Vân Hi nãy giờ như tìm thấy ánh sáng mặt trời, hồ hởi nói: “Gì chứ? Anh nói thật sao? Ai... ai là người nào vậy anh?” vì quá kích động nên những cử chỉ thường ngày ân cần của cô dành cho Cảnh Thiếu Sinh cũng tăng lên vùn vụt.Bình thường đến nắm tay anh cô còn ngại ngùng đỏ mặt, nhưng hôm nay lại ôm cả cánh tay của anh đung đưa qua lại, cười cực kỳ mãn nguyện.

Cảnh Thiếu Sinh trong lòng như có một dòng suối ấm áp chảy qua, anh cười đáp: “Em bị ba dọa đến quên đi nhiều chuyện quan trọng rồi phải không? Ngoài ba thì trong gia tộc Cảnh gia chúng ta, em nghĩ ai có tiếng nói nhất?”

Vân Hi chợt như nhớ ra điều gì đó, liền nói: “Ông nội.”

Cảnh Thiếu Sinh mỉm cười, nụ cười của anh đẹp như ánh nắng ban mai những buổi sớm mùa xuân, rồi anh khẽ gật đầu với Vân Hi. Ý cười trên khóe môi của anh sâu thêm vài phần.

Vân Hi nghe vậy liền thay đổi sắc mặt, ông nội luôn rất thương yêu anh em cô. Cô nhớ ngày còn nhỏ, ông nội luôn la rầy ba cô vì hay bắt phạt hai anh em. Ông nói, con trẻ là không có lỗi, nếu chúng lầm lỗi cũng là do người lớn không biết cách dạy dỗ chu đáo. Đánh đập, la mắng không phải phương cách thông minh của những người làm việc nơi thương trường và có tri thức cao.

Cô luôn ghi nhớ điều này sâu trong tâm khảm của mình.

Ngày hôm nay vừa về nước, người cô nghĩ đến đầu tiên chính là ông nội đã ngoài thất tuần của mình - người đã nâng đỡ cô, giúp cô tự tin trên con đường sự nghiệp mà cô đã chọn.

Vân Hi nhìn lướt qua màn hình điện thoại, vẫn đen như cũ không có chút tí nào tín hiệu có tin nhắn mới, xem ra anh hai cô đang bận bịu với công chuyện ở công ty nên vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô.

Cô cười cười rồi cất điện thoại vào túi, bước nhanh ra phía khu vực đón xe taxi.

Chiếc taxi màu vàng Geely quen thuộc đổ đầy trên các mặt phố, cô chọn bừa một chiếc rồi đem hành lý đến chỗ người tài xế, anh ta thoạt nhìn trông rất nho nhã, nhưng ánh mắt của anh ta không có lấy nửa tia thiện xúc. Vân Hi cảm thấy người này có gì đó không bình thường.

Phát giác được cô đang nhìn, anh ta mới ngẩng mặt nhìn cô, nói: “Quý khách muốn đến đâu, tôi rất quen thuộc đường đi nơi này.”

Vân Hi cười khẽ, cô lại quá đa nghi rồi. Chuyên truy lùng, phân tích tâm lý của những tên giết người máu lạnh đến một người lái taxi bình thường cũng bị cô nhìn thành bất thường.

Cô nói: “Phiền anh đưa tôi đến thành phố Tô Châu, tỉnh Giang Tô.”

Lời nói của cô vẫn lạnh nhạt, không thể nghe ra tí cảm xúc nào. Cô đang tự cười nhạo bản thân mình quá đa nghi đây mà, ám ảnh công việc luôn hiện hữu quanh cô. Không chừng nhìn thấy anh hai sau bao năm xa cách cũng biến thành tên tội phạm nguy hiểm nào đó cũng không chừng.

Người lái taxi mỉm cười, đáp: “Được!”một tiếng rồi nhanh chóng cất nốt những thứ hành lý còn sót của cô vào cốp xe, cười trừ.

Trên con đường đến nhà ông nội cô, sóng yên biển lặng.

Đột nhiên, người lái taxi cười khẽ rồi lên tiếng hỏi: “Cô chắc là người mới đến đây nhỉ? Khu vực tỉnh Tô Châu thời gian gần đây xảy ra rất nhiều vụ mất tích bí ẩn. Đối tượng là học sinh và sinh viên trên Đại học tỉnh. Còn nữa, có cả những cô gái trẻ trung xinh đẹp như cô đấy. Cô hãy cẩn thận chú ý an toàn.”

Vài giây trước khi chưa nghe đến hai câu cuối cùng của anh ta Vân Hi còn cảm kích trong lòng, thầm nhủ anh ta là một người tốt. Nhưng hai câu cuối của anh ta làm cho cô cảm thấy không rét mà run.

Người đàn ông này, cách nói chuyện đúng thật khá lập dị. Dường như anh ta không quen tiếp xúc với người khác, có vẻ khá ngượng nghịu.

Thế nhưng ngoài mặt cô vẫn bình thản: “Rất cảm ơn anh. Tôi sẽ chú ý an toàn của bản thân.”

Người lái taxi 'ừ' khẽ một tiếng, tiếp tục tập trung lái xe.

Ngôi biệt thự mà ông cô đang sống tọa lạc ở nơi sầm uất của tỉnh, nhìn từ xa kiến trúc không có gì là nổi bật cả. Có điều, ít ai biết được ngôi biệt thự là kiệt tác của những họa sĩ, kiến trúc sư nổi tiếng đến từ Hương Sơn - vùng đất cổ thiền nổi tiếng toàn Trung Quốc.

Đến trước cửa chính lớn của biệt thự, người lái taxi nhanh chóng xuống xe giúp cô đem hành lý xuống. Sau khi xong xuôi mọi thứ, cô mới mở miệng nói: “Cảm ơn anh.” rồi xoay người bấm chuông cửa.

Rất nhanh, khi cô xoay người lại. Người đàn ông lái taxi cùng chiếc xe của anh ta đã mất hút trong làn xe cộ đông nghẹt khi trời về chiều.

Dì Hân - người giúp việc trong nhà nhìn qua camera quan sát trước cổng, tức thì khuôn mặt rạng rỡ như mùa xuân chạy thật nhanh ra bên ngoài đón người.

Bà vừa nhìn thấy Vân Hi, nhịn không được chực ứa lệ khóe mắt: “Tiểu thư, cô đi thật lâu. Bao nhiêu năm không liên lạc gì, cô đã lớn nhường này rồi sao?” bà nắm chặt lấy đôi tay trắng ngần của Vân Hi, trong vô thức siết chặt lại.

Vân Hi mỉm cười, nhẹ giọng an ủi: “Dì à, con trở về rồi đây. Dì đừng khóc nữa, dạo này ông nội con ra sao rồi dì? Mọi chuyện vẫn ổn chứ ạ?”

Dì Hân sa sầm mặt mũi, thút thít nói: “Ngài chủ tịch bệnh tình chuyển biến không khả quan...”

Vân Hi thừ người ra mất mấy phút.

Cô như người mất hồn bước nặng trĩu về phía cầu thang.