Và Anh Muốn Nói Yêu Em

Chương 33: Ghen




Thật khuya thì Ken mới đưa Bella rời khỏi nơi đó, ông Chí luôn miệng căn dặn con trai rằng phải nhớ đưa cô gái trở lại thật nhanh. Tommy thì chỉ nói ngắn ngọn một câu:“nhớ kỷ những gì em nói, lần sau em nhất định phải nghe thấy kết quả như ý mới được“.

-Đã biết sư phụ yêu quái, Bella cười hì hì. Quả thật là cô đang hết sức vui mừng vì thành quả của mình. “Đại Phật” chỉ kinh ngạc sau phản công của cô mà cũng không có hành động gì. Có lẽ mình thật sự là oai ghê đi, Bella cứ tủm tỉm cười.

Gió mát nhè nhẻ thổi, cơn bù ngủ ập tới thật nhanh với Bella sau mấy tiếng đồng hồ điên cuồng chạy trên núi với đám nhỏ. Chiếc xe đã quay trở lại và lặng yên đậu ở ngay cửa chính. Ông Thu kinh ngạc khi nhìn thấy cậu hai nhà mình bế cô nhóc trong tay. Giọng anh thật nhỏ:“đừng bật đèn, con bé đang ngủ ngon. Chú bận thì cứ ngủ đi“.

Một đường đem Bella về căn phòng nhỏ của cô, Ken đặt cô nhỏ xuống giường rồi đắp mền cho cô. Ánh mắt đen nhìn cô chăm chăm, ngón tay chạm vào hàng chân mày rồi xuống mi mắt, xuống nơi thỉnh thoảng xuất hiện nốt ruồi kia rồi xuống tới cánh mủi, ngón tay dừng lại thật lâu nơi bờ môi nhỏ. Một tiếng thở dài sau đó vang lên, Ken chậm rải đi khỏi nơi đó.

Sáng nay Bella vừa xuống lầu thì đã thấy “Đại Phật” ngồi ngay phòng khách, phía bên cạnh còn có một tách café. Cô hít mủi vài cái và tự hỏi không biết là loại café gì mà thơm dử vậy.

Ken đã nhìn thấy cô từ nảy giờ, anh lại biết con bé đang thưởng thức hương thơm cafe của mình, Ken nhìn lên rồi nói:“có muốn thử không?”

Bella ngẩn người một lát rồi gật đầu nhưng ngay sau đó lại lắc đầu lia lịa. Cô biết mình lại rất là kỳ cục nửa rồi, cô thở hắt ra.

-Uống thử đi. Ken đưa ly café tới trước mặt cô.

Giờ tính sao đây, không nhận lấy thì có bị gì không? Mà nhận lấy thì ra sao hả? Đại Phật có nổi giận không? Mà ổng là kêu mình thử nha, chắc không sao chứ?

-Sao vậy? Phải thử mới biết có vừa miệng hay không.

Bella đứng yên rồi lắc lắc đầu, cô nhỏ going:“Không, Bi không uống café. Chú mà biết được, Bi chết chắc. Bi uống sửa“. Dứt lời, cô hướng tới phòng ăn.

Một câu nói khiến cho gương mặt của Ken cứng đờ ra, ly café xém chút nửa đổ ra ngoài. Trời à, con bé này càng lúc công lực càng cao. Nó có thể thành công đem một người tức chết chỉ với một câu nói vô cùng đơn giản. Cái gì mà chú biết thì Bi chết chắc? Lú nào cũng Sony, Sony. Mình nhất định để con bé uống café đó, xem Sony làm sao trị mình được?

Bella quay lại phòng ngủ với ly sửa và bắt đầu bắt tay vào làm project của mình. Hôm nay cô định hẹn với Hoàng để hỏi ý kiến của anh về mẩu áo mà mình vừa mới vẽ. Chỉ mới bắt tay vào khoảng mười phút thì đã nghe tiếng gỏ cửa ở phía bên ngoài.

-Bi? Giọng Ken vang lên phía bên ngoài.

-Dạ, Bella trả lời.

-Vào được không? Ken hỏi.

-Dạ được.

Cánh cửa mở ra, Ken bước vào với ly café còn đang bốc khói. Anh thấy cô nhỏ đang bày ra trước mặt một đống hình vẽ, còn có ly sửa ở trên bàn. Ken chậm rải bước tới, anh chìa ra ly café trên tay rồi nói:“uống đi, không phải lúc nảy em muốn sao?”

Bella hít hít vài cái, cô nhìn ly café vài giây rồi hỏi:“chú.....chú sẻ không mét với chú Sony có phải không?”

-Sẻ không, Ken gật đầu. Con bé này thiệt là.....

-Thật?

-Ừ, uống thử đi. Ngon lắm, Ken đưa ly cafe tới trước mặt cô.

Bị hấp dẫn bởi mùi café thơm lừng, cô thử một ngụm rồi nhăn mày. Vừa nóng vừa đắng, Bella loay hoay lục lọi cái giỏ xách của mình.

-Em sao vậy? Ken hỏi.

-Đắng quá, nóng nửa. Bi tìm sugar. Sao chú lại có thể uống được vậy?

-Đắng? Tôi đã bỏ thêm đường cho em rồi.

-Chú.....bỏ ít quá. Nó đắng nghét hà, Bella tìm được hai bọc đường rồi xé bỏ vào ly café.

-Sao em lại uống café mà ngọt gắt vậy?

Bella nhìn ly café trên tay của Ken, cô cười cười rồi nói:“chắc chú đưa lộn ly cho Bi rồi, nhất định là như vậy“.

-Uh.....không có đâu. Ken lắc lắc đầu.

-Bi thử cái ly kia đi, nhất định là lầm rồi.

Ken không nói gì mà chìa ly café của mình tới cho Bella, anh muốn xem phản ứng của cô như thế nào. Ánh mắt như chờ xem chuyện vui.

Bella hít hít mủi và hài lòng với mùi café thơm lừng, cô quên mất một chuyện vô cùng quan trọng. Đó là cả hai ly cafe mà Ken bưng tới thì cô đều uống. Bella hớp một ngụm rồi đột nhiên trừng mắt thật to. Trời à trời, cứu cứu con với. Bella vội vàng nuốt xuống ngụm café đắng nghét kia.

-Sao vậy? Uh..... không.....là ngọt quá sao?

Bella thở phì phì rồi ánh mắt cô chợt dời tới ly cafe ở trên bàn của mình. Cô chợt nhớ ra mình đã thử luôn 2 ly café mà Ken đem tới. Trời à, sao mình lúc nào cũng bộp chộp trước mặt người này vậy? Giọng cô ỉu xìu:“chú không có đưa lộn“.

-Ah........vậy....uh.....

-Sao chú lại có thể uống kiểu đó vậy? Bảo đảm không có tí đường nào ở trong đó. Chú.....không thấy đắng sao? Bella chớp cặp mắt đáng thương nhìn Ken. Người này đúng là không bình thường.

-Đã quen uống kiểu đó rồi.

Bella không nói gì nửa, cô dời mắt nhìn bản thiết kế của mình. Còn chưa được bao lâu, phone của cô đã reo lên.

-Hello.

-Bi à, làm gì đó? Giọng Hoàng vang lên phía bên kia.

-Em mới làm xong bản vẻ, lát nửa định rủ anh coi có được không.

-Anh......

-Với lại em đói bụng, em muốn ăn hoành thánh. Bella cười hì hì.

-Anh....

-Sao vậy? Gì mà anh anh, anh ra sao?

-Anh bận.

-Cái gì?

-Anh...không rảnh hôm nay.

-Sao vậy?

-Anh Tâm phải về nhà......anh đi theo chơi.

-Uh...... Bella không nói thêm được chử nào.

-Vậy đi nha nhỏ, khi về thì anh bù lại cho cưng. Bye bye nhỏ, Hoàng cúp phone.

-Nè, nè……Bella trợn to mắt nhìn Hoàng tự nhiên cúp phone của mình. Cô gầm gừ: ”thiệt tình mà, người ta đói bụng mà... anh chết chắc rồi“.

Đột nhiên giọng nói ở bên cạnh vang lên khiến cô giật mình: “em đói bụng sao? Hay là mình đi ăn đi, tôi đói bụng”'

- Ah...... Bella nhìn Ken chăm chăm. Người này sao vậy nè?

- Sao vậy? Lúc nãy còn nghe em nói đói bụng mà, tôi cũng muốn hoành thánh.

- Nhưng mà...

- Mười phút sau gặp ở cổng chính nha, tôi đi lấy xe. Ken dứt lời thì quay lưng đi ra ngoài.

Thế là 30 phút sau đó có hai người tiến vào tiệm dimsum mà lần trước họ đã thưởng thức qua. Vẫn là ngồi ở trên lầu hai nhưng lần này thì ngồi ngay cánh cửa sổ, phía bên ngoài à một chậu lan với hai sắc màu vàng và cam thật rõ rệt. Phần trên của hoa lan thì là màu vàng và được nổi bật với những chấm màu tím li ti. Phía dưới thì là màu cam hòa lẫn với màu vàng nhìn thật đẹp mắt.

Bella dời mắt tới chậu hoa lan gần đó, chậu bông này khá đặc biệt. Hoa này có hai màu sắc là trắng và tím. Trời ạ, đây là lần đầu tiên Bella được nhìn thấy loại hoa như vầy. Cô chồm người về phía trước để nhìn xem cho rõ hơn. Quả thật là mình không nhìn lầm, loại hoa này nhìn sơ thì rất giống orchid nhưng hình dáng của nó thật là kỳ quái. Giống như một đứa bé có tay chân rõ ràng và được đội một cái mũ trên đầu. Cô mở to mắt nhìn kỹ thêm một lát thì chợt giọng nói của Ken vang lên ở ngay bên tai: “đó là Parrot Flower hay còn được gọi là Impatients Psittacina. Đây là một giống rất hiếm có và có thể được coi là loại cây mắc nhất trên thế giới. Nó được xuất phát từ Thái Lan và rất là khó khăn lắm thì nói mới có mặt được ở nơi này”.

- Chú à, sau chú… biết rành vậy? Còn biết rõ ràng tên nữa? Bella than thở trong lòng, người đàn ông này thiệt là…..

- Đó là vì do người chủ của cái cây này vì muốn đạt được một thứ nên đã đem món đồ mình yêu thích nhất để tặng lại cho người đầu bếp chính ở nơi này. Ông ấy không biết làm sao để nuôi loại cây mắc tiền này nên đã đặt nó ở đó. Em đừng nhìn thấy những chậu hoa ở ngoài kia mà cho là bình thường nha, mỗi một gốc cây đều có một loại tên khác nhau. Nói chung là rất quí hiếm.

- Vậy…. vậy… cái chậu hoa màu đỏ ở ngay sát bên lại là loại hoa gì vậy chú? Nhìn rất là đẹp nha.

- Một loại orchird mang tên happy Alien, còn được gọi là Calceolaria Uniflora. Em thích sao?

- Uh…. Thích, nhưng mà chỉ thích nhìn thôi. Nó mà vô tay Bi một cái là chết liền, Bi còn lo cho mình chưa xong thì làm gì mà lo cho cây được chứ.

- Nếu mà em thấy được chậu Kadupul Flower và loại Shenzhen Nongke Orchid thì em sẽ kinh ngạc vô cùng. Nơi này không có loại đó và không phải ai cũng có thể có được loại hoa đó. Nói chung là rất đặc biệt và rất quí hiếm.

- Là….là thứ gì đặc biệt lắm hả chú? Bella mở to đôi mắt, đôi mắt màu nâu rạng rỡ sắc màu trong lúc này.

- Uh… thì cũng đặc biệt. Nghe nói là loại thứ nhất và thứ nhì trên thế giới. Loai đứng thứ nhất thì hoa có màu trắng, nhìn rất được mắt. Cánh hoa dầy và rất đẹp, không thể diễn tả được hết hình dáng của nó, chỉ có thể tận mắt thấy thì mới có thể trải nghiệm được. Hình như còn có them loại Saffron Crocus, thứ bông này màu tím nhưng nhìn cũng đơn giản thôi. Không biết tại sao lại được sắp hạng thứ năm trong danh sách. Đó là theo sắp hạng những loại hoa mắc nhất gì đó. Tôi không rành mấy thứ này lắm.

- Vậy sao chú lại biết tên vậy?

- Thì ngay dưới những gốc cây có một bảng hiệu như vậy.

- Nhưng mà…. Nhưng mà… ở chỗ nào mà chút biết được vậy? Chú đã đi coi rồi hả? Giọng nói tràn ngập chờ mong.

- Rồi, còn xem vài lần nữa.

- Xa…. Không chú?

- Tôi đã nói với em bao nhiêu lần rồi? Em cứ muốn gọi tôi bằng chú sao?

Gương mặt Bella đờ ra, người này sao vậy nè? Sao đổi topic nhanh như vậy? Cô vẫn không muốn buông tha cho để tài này, cô nhỏ giọng:” chú à, khi nào rảnh, mình… mình đi xem mấy loại bông đó có được không?”

- Chừng nào em không kêu tôi bằng chú, tôi dẫn em đi xem ngay lập tức.

Thôi vậy đề tài này chấm dứt, Bella nghĩ ngợi trong lòng. Bưng ly trà cực thơm phưng phức lên uống một ngụm, ui cha, thật là ngon. Cô hít hít thêm mấy lần nữa và vẫn cảm thấy loại trà này thật đặc biệt.

- Đừng chỉ lo uống trà, một hồi no thì làm sao mà ăn được.

Thức ăn ngay lập tức mang ra đầy bàn, Bella trợn to mắt nhìn Ken chỉ lung tung những món ăn được đặt ở trên bàn. Cô vội vàng chụp lấy tay áo của Ken rồi nói nhỏ: “chú à, nhiều lắm rồi”.

Ken nhìn cô nhỏ rồi vài giây sau quay lại nói với người phục vụ là đủ rồi. Anh còn đang vui vẻ trong khi lòng bàn tay nhỏ đang nắm lấy tay áo của mình. Anh trầm giọng:”ăn đi, ăn nhiều một chút”.

Bella kinh ngạc với câu nói này, sau giống câu mà chú Sony thường nói vậy? Tóm lại là tốt, dẫu sao ông thần này cũng không còn ghét mình như trước thì được rồi. Cô tặng một nụ cười thỏa mãn tới gương mặt đối diện rồi ngọt ngào:”Bi sẽ ăn cho chú trả tiền chết luôn”.

Ken sém sặc vì nụ cười chết người đó và giọng nói ngọt ngào của cô nhỏ. Trời ạ, con bé này muốn giỡn mặt với mình sao? Thiệt là……

Bella tha hồ thưởng thức món cơm chiên thơm phức ở trong chén của mình, ngon….. tuyệt vời. Ôi, ước gì mình được rước ông đầu bếp này về nhà thì hay biết mấy. Mình sẽ giống như vừa rồi còn gì. Nghĩ sao là miêng hỏi ngay: “chú à, nếu như mà chú có thể rước ông đầu biếp tuyệt vời này về nhà thì chú sẽ giống như là ông vua đó nha”.

- Hả?

- Ừ, món nào ở trên bàn cũng rất là ngon. Bi lại không biết phải ăn món nào nữa, món nào Bi cũng thích hết.

- Em dễ dàng thỏa mãn như vậy sao? Tâm tình của Ken rất tốt trong lúc này.

- Hả?

- Tôi nói là… nuôi em rất dễ dàng.

Bella cười hi hi ha ha rồi nói: “Chú Sony cũng nói như vậy đó. Ai mà rước được Bi thì coi như đã không phải nửa đời đau khổ”.

- Là….sao? Cái gì không phải nửa đời đau khổ? Ken hoàn toàn không hiểu Bella đang nói gì.

- Thì… chú Sony định nói là….Nửa cuộc đời của người đàn ông là người vợ của mình. Nếu như rước Bi về nhà thì cuộc đời của người đàn ông đó coi như không phải đau khổ vì Bi rất là dễ nuôi. Ý của chú Sony là như vậy đó, Bella vừa nói vừa gim chiếc nĩa vào viên hoành thánh.

Ken nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn nhai rất là ngon lành kia. Cứ y như là cô nhỏ đang thưởng thức một món đồ ngon nhất mà mình chưa bao giờ được ăn vậy đó.

Trời ạ, con bé này nó còn đang tự nhiên thưởng thức hương vị đồ ăn mà không cần biết người đối diện đang nhìn mình hay sao? Coi bộ ăn rất là ngon và còn…. cái lưỡi hồng hào đang liếm liếm bờ môi nữa. Thiệt là chết người mà. Ken tối sầm mắt lại, con bé này thiệt là biết trêu ngươi.

Bóng dáng của ai đó đang đứng ở cạnh bàn, Bella ngơ ngác nhìn khi thấy người đó ở ngay trước mặt. Trời ạ, có thật không đây? Cô bị sặc khi nhìn thấy ai đó ở ngay trước mặt mình. Một đôi mắt không mấy hài lòng với mình, Bella hoàn toàn có thể nhìn ra được đôi mắt này đang rất là giận dữ. Viên hoành thánh nửa trong nửa ngoài, Bella ho khan thật dữ dội.

Ken vụt đứng dậy, anh như một làn gió rồi giơ tay lên vỗ vỗ vào sau lưng của Bella. Ấn hơi mạnh lòng bàn tay vào sau lưng để giúp cô nhỏ không bị mắc nghẹn, một phần của viên hoành thánh thuận lợi chạy vào trong cổ họng. Bella nước mắt lưng tròng vì không kịp thở?

- Bi…. Không sao, uh… không sao nữa rồi. Cô thở phào nhẹ nhõm.

- Em làm sao vậy? Sao lại ăn nhanh như vậy? Ken vẫn mặc kệ người đang đứng ở ngay cạnh bàn, anh đưa ly nước trà ấm tới trước miệng cô và hối thúc cô uống nó.

Trong lúc này thì Bella vô cùng sợ hãi, đầu óc của cô họat động liên tục trong lúc này. Tại sao ánh mắt đó lại nhìn mình kiểu đó vậy? Uh…..uh…..thì đúng là không được vui, không, phải nói rất là không vui. Tại sao lại như vậy chứ? Uh…..ahhhhhh….. thì ra là vậy. Nhìn người đàn ông của mình đi ăn chung với một người khác, thì chính là….ghen. Đúng rồi, là ghen.

Bella chậm rải nhìn đôi mắt đen ở ngay trước mắt mình. Ánh mắt rất không là hài lòng khi nhìn thấy mình. Bella lại nhìn Ken, hình như là Đại Phật lại không phát hiện ra có người đang giận hay sao á? Rỏ ràng lúc nảy Đại Phật đã nhìn thấy người này nhưng tại sao lại làm như là không phản ứng gì vậy? Uh... sao lại không sợ “mỹ nử trung niên” nổi giận vậy? À không, tại sao lại không nghĩ tới cảm giác của “bạn gái“.. uh...cái quan hệ bất bình thường này....Đại Phật không sợ mình biết sao? Đôi mắt nâu chuyển động liên tục, rất nhiều câu hỏi được hiện lên rỏ ràng ở trên gương mặt của cô.

Bàn tay to đột nhiên chạm vào làn da khiến Bella giật mình, ngón tay kia cũng rángchà vào nơi có nốt ruồi ở dưới mi mắt của mình. Bella kinh người kêu lên:”Ahh….. sao vậy? Đừng, đừng nha….”.

-Em nhìn rất không được chút nào, Ken vừa nói vừa đưa ngón tay chà vào nốt ruồi ở trên mặt của cô. Đột nhiên anh rất muốn người nào đó thấy được gương mặt của Bella trong lúc này.

- Đừng mà…. Bella chụp lấy bàn tay của Ken.

- Bella, giọng nói đang ở trước mặt vang lên khiến cho cô không cử động nữa. Bella dời đôi mắt về phía bà Thùy.

Cô thấy bà nhìn mình chằm chằm, gương mặt tràn đầy kinh ngạc khi nhìn thấy cái thứ trên tay của Ken. Bà Thùy kêu lên: “con… mặt của con…”.

Bella oán giận nhìn Ken, cô trừng mắt nhìn anh rồi bất mãn kêu lên: “chú làm cái gì vậy? Tự nhiên lại… tháo xuống mụt ruồi của người ta… thiệt là…..”

- Em nhìn như vậy tốt hơn nhiều. Em chỉ cần nó khi ở trước mặt người khác nhưng không cần phải dán nốt ruồi này trước mặt của tôi.

- Chú… chú Sony mà biết được, Bi chết chắc.. Bella khổ sở rên rỉ.

- Ngoan, đừng sợ. Tôi sẽ nói với Sony.

- Hai người, ….. bà Thùy sợ hãi nghe mẩu đối thoại ở trước mặt mình.. Trời ạ, có ai nói cho mình biết chuyện gì đang xảy ra hay không? Sao lại… con bé này sao lại… có thể… quen cùng lúc với Don và Ken chứ. Bà sợ hãi nhìn Ken chằm chằm.

- Bác à, bác… Bella chợt nhớ ra mình còn chưa có chào bà, cô lí nhí: “bác à, bác… con…”

- Em quen với… người này sao? Ken nhìn cô chằm chằm.

Bell không biết phải trả lời ra sao, cô gật nhẹ đầu rồi nói nhỏ: “dì… dì.. nhìn còn rất trẻ có phải không?” Xí, người phụ nữ trung niên của chú thì Bi đã biết từ lâu rồi, bà ấy còn là mẹ của anh Don nha. Đừng tưởng Bi không biết, Bella hò hét trong lòng.

Ken không vội vàng trả lời, anh uống một ngụm trà. Khộng vội quay trở về ghế ngồi của mình, anh nhún nhún vai rồi nói: “nếu như đã tới thì ngồi chung bàn đi, tôi cũng không có ngại”.

Bella sợ hãi, cô thấy trước mặt mình tối sầm. Trời ạ, Đại Phật có biết mình đang làm gì không? Ánh mắt kia thật là đáng sợ nha, mình không muốn bị giết chết với ánh mắt đó đâu.

- Bella, sao con lại …. Có nốt ruồi đó? Bà Thùy hỏi.

- Dạ…uh…uh… chú Sony nói là… chú… đồng ý để cho con… dán cái mụt ruồi đó dưới mắt của con… Uh… mẹ con nói là như vậy sẽ an toàn cho con. Con cũng không có ý định giấu bác… Bella giải thích.

- Bi, em… rốt cuộc đã quen với người này bao giờ vậy? Ken, gắp một đũa thức ăn tới trong chén của cô.

- Uh.. ….uh…. Bác đây là… mẹ của người…. bạn của Bi… Bella nói nhỏ.

- Cái gì? Ken buông đũa xuống.

- Chú… sao vậy? Bella ngơ ngác.

- Con gọi…. Ken … bằng chú hả? Tới phiên bà Thùy kinh ngạc.

- Uh…. Hai người….. sao vậy? Bella hoàn toàn mù tịt trong lúc này.

- Em quen sao với người đó? Ken gầm gừ.

- Người đó…. Là ai? Bella không hiểu gì cả?

- Người bạn của em tên là …. Don?

- Chú cũng biết hả?

-Em…. Ken thở phì phì nhìn Bella, bàn tay nắm chặt lại lúc nào không hay. Ánh mắt thật khó hiểu và chợt dời tới bà Thùy. Một đôi mắt không một ai có thể đoán ra được chuyện gì đang xảy ra.

Bà Thùy cũng nhìn Ken chằm chằm, gương mặt thật khổ sở và nhiều lúc muốn nói nhưng lại không mở miệng được.

Bella nhìn thấy Ken nổi giận trong lúc này, mặt bà Thùy thì lúc trắng lúc xanh. Chuyện gì xảy ra vậy nè? Dường như hai người có chuyện muốn nói riêng với nhau thì phải. Cô kiếm cớ rằng mình muốn đi restroom rồi chạy nhanh vào trong.