Vẫn Chờ Người Online - Tựu Đẳng Nhĩ Thượng Tuyến Liễu

Chương 21: Phát sốt




Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Sáng sớm ngày hôm sau, Hà Tấn tỉnh lại trong cảm giác đầu óc choáng váng, cổ họng đau rát, tứ chi bủn rủn và vô cùng khó thở — Cậu phát sốt rồi!

Cũng đúng thôi, hôm qua đi du thuyền thì lại mắc mưa, sau khi về đến ký túc xá lại không tắm nước ấm, còn cảm giác thân thể mình được nạm kim cương mạnh mẽ vô đối không gì cản nổi nữa chứ… Hà Tấn không biết tự lượng sức mình cố gắng chống đỡ đứng dậy uống chén nước, rồi lập tức bò về giường nằm ngay đơ.

Mãi đến khi Hầu Đông Ngạn biếng nhác thức dậy liền thấy con ong chăm chỉ Hà Tấn vẫn đắp chăn nằm ngủ — “Mày còn chưa dậy đi nữa à?”

Hai người ở chung hai năm rưỡi, trong khoảng thời gian đó Hà Tấn vẫn luôn kiên trì theo đuổi “đảng sáu giờ”, quả thực vô cùng thần thánh, cho nên cảnh tượng cậu lười biếng ngủ nướng dưới con mắt của Hầu Đông Ngạn chính là chuyện lạ ngàn năm có một.

Hà Tấn rầu rĩ nói: “Không khỏe, hình như phát sốt rồi.”

“Nhìn mặt mày cũng không tệ lắm mà, “Hầu Đông Ngạn đi qua dùng tay sờ sờ cái trán của Hà Tấn, “Ặc, đúng là hơi bị nóng, đi bệnh viện không?”

Thể chất của Hà Tấn là vậy, bất kể cảm mạo hay là mệt mỏi, sắc mặt cũng đều không thay đổi, cổ họng cũng tuyệt không khàn, cùng lắm là khi nói chuyện giọng như kiểu nghẹt mũi chút thôi. Vì thế cho nên mặc dù bị bệnh cậu vẫn tự mình chống đỡ, người khác đều nhìn không ra.

“Không cần, nằm một lúc là ổn…” Lần này cũng thế, cậu cảm thấy cứ đắp chăn nghỉ ngơi là đủ.

Hầu Đông Ngạn không phải người biết quan tâm chăm sóc, thấy Hà Tấn nói vậy, cũng không hỏi gì thêm.

Giữa trưa tới canteen mua cho Hà Tấn một phần phần cơm, Hầu Đông Ngạn còn chơi suốt cả buổi chiều, đến chạng vạng thấy Hà Tấn vẫn nằm, cơm nước một miếng cũng chưa ăn, mới cảm thấy không ổn. Cậu ta đi tới vươn tay thăm dò thân nhiệt người kia, chỉ cảm thấy đối phương còn sốt cao hơn lúc sáng, hơn nữa toàn thân toát ra một đống mồ hôi…

“Tấn đại ca, Tấn đại ca…” Kêu vài tiếng không được người hồi đáp, Hầu Đông Ngạn bắt đầu thấy sợ, nhanh chóng lôi Hà Tấn dậy, mặc quần áo qua loa cho đối phương rồi đi sang phòng đối diện tìm người giúp đỡ, “Đầu to! Thất ca! Có trong phòng không!” Song, cậu ta gõ cửa hồi lâu vẫn không thấy ai trả lời, hai người phòng này đều là dân bản địa, phỏng chừng cuối tuần về nhà chơi còn chưa về trường. Cuối cùng Hầu Đông Ngạn đành bất đắc dĩ về phòng tự mình cõng Hà Tấn lên lưng.

Hà Tấn không nặng, nhưng vóc người Hầu Đông Ngạn quá nhỏ, chỉ cao có 1m65, hiện tại cậu phải cõng một người cao hơn mình đến 10cm, đích thực có hơi cố quá… Hì hà hì hục tha người tới cửa thang lầu, cậu liền đụng phải hai người từ lầu trên đi xuống, “Làm sao thế này?”, một người trong số đó hỏi.

Hầu Đông Ngạn dừng bước ngước mắt nhìn lên: “Bạn cùng phòng tôi phát sốt, mê man luôn rồi!”

“Ơ, đây không phải là Hà Tấn sao!” Người nọ giật mình kêu lên.

“Ế, cậu quen à?” Hầu Đông Ngạn vui mừng nói, “Thế mau mau giúp hộ cái đi!”

Lời vừa nói ra, trên lưng đã nhẹ bẫng, một nam sinh có vóc người cao ráo nhanh tay bế Hà Tấn vào lòng, thoạt nhìn vô cùng nhẹ nhàng mà chạy nhanh xuống cầu thang…

Trong lúc nhất thời Hầu Đông Ngạn phải gánh chịu đả kích cực kỳ to lớn – cũng là nam sinh, vì sao thể trạng lại cách nhau đến cả vạn cái mình ngựa như thế được! Quả nhiên cậu vẫn thích tìm cảm giác tồn tại trong game hơn!

“Đi phòng y tế trường à?” Người còn lại lên tiếng hỏi.

Hầu Đông Ngạn chạy theo phía sau trả lời: “À, đúng… Các cậu ở hội sinh viên sao?”

Người nọ cười nói: “Không phải, tổ tennis.”

Hầu Đông Ngạn: “Ể, thế sao lại quen Hà Tấn?”

Người nọ đáp lời: “Hôm qua cùng đi du thuyền, vừa mới quen thôi.”

— Người mà Hầu Đông Ngạn gặp chính là Tưởng Bạch Giản và Tần Dương đang xuống lầu chuẩn bị đi ăn cơm chiều.

Phòng y tế trường cách ký túc xá nam một quãng, suốt cả quãng đường Tần Dương vẫn luôn bế Hà Tấn vội vã chạy ở phía trước, vì thế mà thu hút không ít tầm mắt của nam nữ sinh viên.

Bởi vì vội vã cho nên Hầu Đông Ngạn không kịp mang theo thẻ học sinh hoặc chứng minh thư của Hà Tấn, hộ sĩ bảo cậu cứ điền thông tin người bệnh trước, về sau lại bổ sung thêm. Thời điểm viết tên của bệnh nhân, Tần Dương đứng ngay bên cạnh nhìn Hầu Đông Ngạn hạ xuống từng nét từng nét một, đến chữ thứ hai, “Tấn” trong “A Tấn” được hiển hiện trên mặt giấy… Nhất thời, ánh mắt Tần Dương đột nhiên thay đổi.

Bác sĩ đo nhiệt độ cho Hà Tấn, thế mà cậu sốt trên bốn mươi độ luôn!

Tưởng Bạch Giản cảm thán: “Chẳng trách lại hôn mê, có lần anh sốt đến 39 độ đã cảm giác lâng lâng bay bổng lắm rồi.”

Sau khi thử máu, truyền dịch có chứa thuốc hạ sốt, bác sĩ nói rất nhanh sẽ ổn, Hầu Đông Ngạn mới nhẹ nhàng thở ra.

“Cảm ơn các cậu, bảo tôi một mình cõng người lại đây chắc tôi đứt quá!” Hầu Đông Ngạn quay sang nói với Tần Dương, thế nhưng vừa thấy đối phương con mắt bỗng chốc sáng ngời, vừa rồi không nhìn rõ, hiện tại mới nhận ra bạn học này đúng là rất đẹp trai, “Chờ Hà Tấn tỉnh tôi sẽ nói với cậu ấy, sau này cậu ấy sẽ hậu ta các cậu nhé, không làm phiền hai người nữa, có tôi ở đây trông coi là được rồi.”

Tưởng Bạch Giản gật gật đầu, xoay người định rời đi, song lại nghe Tần Dương lên tiếng: “Không việc gì, chờ cậu ta tỉnh chúng tôi sẽ đi.”

“Đợi à?” Tưởng Bạch Giản có phần kinh ngạc, trong ấn tượng của anh, hình như Tần Dương không phải kiểu người “thích giúp đỡ người khác” như vậy. Ban nãy bất đắc dĩ đưa người tới phòng bệnh thì còn có thể hiểu, dù sao Hà Tấn cũng đã hôn mê rồi, mạng người là số một… Thế nhưng hiện tại, trong phòng y tế có bạn cùng ký túc lại có cả bác sĩ, hai “người ngoài” bọn họ cố tình nấn ná làm chi.

Tần Dương nói với Tưởng Bạch Giản: “Anh đi ăn trước đi, ăn xong mua giúp em hộp cơm mang tới đây, em ở đây xem tình hình như thế nào.”

Tưởng Bạch Giản gật gật đầu: “Ờ, anh đi trước, thế còn cậu,” nhìn về phía Hầu Đông Ngạn, “Cậu cũng chưa ăn cơm chiều nhỉ, hay tôi mua luôn cho cậu một hộp nhé?”

“Tôi là Hầu Đông Ngạn, cứ gọi Hầu Tử là được rồi,” Hầu Đông Ngạn sờ soạng người mình, lấy phiếu cơm ra đưa cho người nọ, “Ngại quá, làm phiền đến cậu rồi…”

Trong phòng chỉ còn lại Tần Dương và Hầu Đông Ngạn, Tần Dương tự giới thiệu sơ qua sau đó bọn họ liền trò chuyện đôi câu. Tần Dương hỏi: “Hà Tấn phát sốt khi nào?”

Hầu Đông Ngạn nghĩ Tần Dương ở lại là vì thân quen với Hà Tấn, cho nên cũng không che giấu mà thẳng thắn nói: “Hình như là sáng nay, tôi thấy tối qua cậu ta còn khỏe lắm.”

Tần Dương dùng giọng điệu bâng quơ hỏi: “Tối qua cậu ấy làm gì?”

Hầu Đông Ngạn thuận miệng trả lời: “Làm PPT thì phải? Hình như cậu ta phải tham gia toạ đàm…”

Nghe được đáp án, cảm xúc trong lòng Tần Dương lập tức tụt xuống, hắn cảm thấy mình đã suy diễn quá nhiều rồi.

Kỳ thật Hà Tấn làm PPT vào buổi chiều, Hầu Đông Ngạn lại không nhìn vào máy tính của đối phương nên cũng không biết cậu ta làm xong vào thời điểm nào. Mà khi Tần Dương hỏi cái vấn đề này, cũng không biết có thâm ý gì cho nên Hầu Đông Ngạn chỉ thuận miệng hồi đáp một câu đại khái.

“Toạ đàm gì thế?” Tần Dương không còn được mấy tâm tình nhưng vẫn tiếp tục theo đuổi đề tài.

Hầu Đông Ngạn: “Nghe nói là toạ đàm tiếng Anh cho một em gái khóa dưới vào thứ tư tuần tới…”

–『 Tiểu tiên A Tấn 』: “… Tôi sẽ online vào tám giờ tối các ngày thứ hai tư sáu, nhưng mà tối thứ tư tuần tới tôi có việc, có thể sẽ không lên mạng được.”

Tâm tình lại có chút lên cao, Tần Dương liếc mắt nhìn Hà Tấn đang nằm trên giường bệnh, liên tưởng thời điểm người kia thuận miệng gọi “sườn chua ngọt” vào bữa cơm trưa, liền kiên trì hỏi tiếp một câu: “Tối qua mấy giờ cậu ấy mới đi ngủ?”

Hầu Đông Ngạn: “Muộn lắm, tối qua cậu ta còn chơi game nữa kìa.”

Tần Dương: “…!”

Nghe được câu trả lời, Tần Dương cảm giác tâm trạng mình liên tục biến chuyển, cứ như thể từ đáy vực lập tức vọt thẳng lên tới tận trời!

Tần Dương nhướng mày cười hỏi: “Còn chơi game? Game gì?”

Nhắc tới game, Hầu Đông Ngạn lập tức hưng phấn: “Thần Ma, một game trong nước, rất thú vị đấy, mà cũng sắp có bản thực tế ảo rồi, cậu đã từng nghe nói tới chưa?”

Tần Dương: “…!!!”

Sinh viên Hoa đại, hơn hắn một khóa, tên viết tắt là “ht”, tối qua còn chơi “Thần Ma”, trùng hợp đến như vậy liệu có thể gặp được mấy người?

Tần Dương: “Có nghe nói, cậu ấy… thường chơi lắm à?”

Hầu Đông Ngạn lắc đầu: “Không, bình thường cậu ta rất bận, tôi cũng không ngờ con mọt này còn biết chơi game… Chẳng là mấy ngày trước thấy tôi chơi, cậu ấy liền hỏi tôi bộ cài, còn nói cái gì mà lúc nhỏ đã từng chơi, sau đó hình như gặp lại bạn cũ ở trong game nữa hay sao ấy…”

Tần Dương: “!!!!!”

Hắn không hỏi Hầu Đông Ngạn về những vấn đề khác nữa – khắp cả Hoa đại, nếu còn có thể tìm ra người thứ hai hội tụ đủ các yếu tố “Hơn hắn một tuổi, tên viết tắt là ht, thích ăn sườn xào chua ngọt, tối qua chơi Thần Ma, gặp được bạn cũ nhiều năm xa cách trong game”, vậy thì hắn liền đi đầu xuống đất!

Hiện tại, Tần Dương gần như có thể xác nhận tới chín phần mười, Hà Tấn chính là “Tiểu tiên A Tấn”, còn có một phần mười nữa, chờ khi Bành Vũ Hạo tra ra được chân tướng liền có thể xác minh.

Nhất thời cảm xúc trong lòng hắn vô cùng nhộn nhạo…

Thì ra A Tấn mà hắn vẫn luôn chờ đợi lại ở ngay trong cùng một tòa nhà với hắn, còn cùng hắn đi du thuyền, cùng hắn ăn cơm trưa…

Tần Dương bỗng chốc thay đổi đề tài, nói chuyện thêm với Hầu Đông Ngạn một lúc, cả hai nhanh chóng trở nên thân thuộc.

“Tôi thấy lát nữa Hà Tấn có tỉnh lại, có lẽ cũng mệt mỏi không bước đi nổi đâu, tôi ở lại đây với cậu, chờ khi truyền xong thuốc hạ sốt sẽ cõng cậu ta trở về.”

Hầu Đông Ngạn vạn phần cảm kích: “Cậu bạn đẹp trai à, cậu thật sự là Lôi Phong sống nha!”

Tần Dương cười cười: “Nhưng mà, tôi thấy cậu ấy ăn mặc thế này có hơi phong phanh đấy, buổi tối rất có khả năng trời sẽ trở lạnh, cậu có định về ký túc xá lấy giúp cậu ấy ít quần áo không?”

Hầu Đông Ngạn đơn thuần không chút nghi ngờ “lòng tốt” của Tần Dương, liền đứng lên nói: “Được, tôi đi một chút sẽ trở lại ngay!”

Sau khi Hầu Đông Ngạn rời đi, Tần Dương mới đứng dậy, chậm rãi tới gần giường bệnh, nhìn từ đầu tới chân người kia một lượt.

Người ở trên giường, bởi vì mồ hôi vã ra mà tóc mai ướt nhẹp bám lên gương mặt thanh tú, bờ môi cậu tái nhợt, thân thể nhỏ gầy, tay chân so với nam sinh bình thường còn nhỏ hơn một chút…

Hai mắt lóe sáng, Tần Dương tựa như muốn đem bộ dáng người nọ tạc vào thật sâu bên trong ký ức, chồng chéo lên ảo ảnh mình đã trông ngóng suốt tám năm trời, hòa thành một thể, in hằn ghi khắc tận đáy nội tâm…

Cho dù cậu là con trai, tôi cũng chấp nhận.

“Hà Tấn…” Tần Dương lẩm nhẩm tên của người kia, vươn tay dùng ngón trỏ cọ nhẹ lên mặt cậu một chút, chậm rãi cong cong khóe miệng, thấp giọng thì thầm, “Thế giới này thật nhỏ, đúng không?”

— Tôi còn chưa hao tâm tổn sức đi tìm cậu, vậy mà cậu đã vội vàng nhào tới trước cửa rồi.

Tần Dương vừa thu tay lại thì Tưởng Bạch Giản vào phòng, may mắn anh không nhìn thấy một màn kia, nếu không thế nào cũng kinh ngạc đến mức cằm rơi xuống đất.

“Này, mua bánh trứng cuốn cho hai người… Ơ, ‘Hầu tử’ kia đâu?” Tưởng Bạch Giản nhìn quanh, hỏi.

“Về ký túc xá lấy quần áo cho Hà Tấn rồi.” Tần Dương tiếp nhận bánh cuốn, trên mặt còn mang theo một nụ cười.

“Sao mà tâm tình tốt vậy?” Tưởng Bạch Giản cảm thấy cực kỳ khó hiểu, “Chú mày và Hà Tấn… trước kia đã từng quen biết nhau sao?”

Tần Dương gật gật đầu: “Cứ xem là thế đi.”

Nghe vậy, Tưởng Bạch Giản nghĩ thầm “chẳng trách”. Anh ngồi xuống không bao lâu thì Hầu Đông Ngạn đi lấy quần áo trở về.

Hai bình nước thuốc được truyền hết, Hà Tấn cũng liền tỉnh lại. Nhìn thấy Tần Dương và Tưởng Bạch Giản đều ở đây, cậu tương đối bất ngờ, sau khi được Hầu Đông Ngạn giải thích một phen mới gật đầu ra điều đã hiểu.

Bởi vì sinh bệnh gây phiền toái cho mọi người nên Hà Tấn cảm thấy rất ngại, vừa tỉnh đã nhanh chóng rối rít xin lỗi cùng cảm tạ mọi người.

“Được rồi, hôm nào mời bọn tao ăn một bữa là ok mà!” Hầu Đông Ngạn cười nói, “Nhất là bạn Tần đẹp trai này này, chính bạn ấy bế mày xuống đây đấy.”

… Bế?

Hà Tấn nhìn về phía Tần Dương, chỉ thấy ánh mắt đối phương sâu hun hút, vì thế lập tức bối rối tránh đi: “Chờ ngày mai, tôi mời các cậu ăn cơm.”

“Không vội, trước hết cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi đã.” Trái lại, giọng điệu của Tần Dương lại vô cùng bình thản.

Thấy dịch truyền đã gần hết, Hầu Đông Ngạn liền gọi hộ sĩ đến rút kim và xin kê một đống thuốc uống.

Hà Tấn chống tay muốn đứng dậy, Tần Dương lập tức đi tới vươn tay đỡ lấy đối phương: “Tôi cõng cậu về.”

Hà Tấn ngẩn ra: “Ơ…”

Nhưng là, khi cậu vừa định nói “Không cần” thì Tần Dương đã xoay người gấp gáp ngồi xổm xuống…