Vạn Cổ Đại Đế

Chương 32: Ngọn núi Cửu Dương




"Bế quan sao?"

Lăng Tiêu khẽ nhướng đôi lông mày, sau khi Nam Cung Hiên và Nam Cung Tình nhận được Kinh văn Trường Sinh Chí Tôn thì chỉ sợ là đã bắt đầu tu luyện.

Nhưng Đặng Á Lâm có thể ra mặt thay Lăng Tiêu thật sự khiến hắn kinh ngạc. Xem ra tính cách tên kia thật ra không xấu.

Viuuu!

Lăng Tiêu khẽ búng ngón tay, ba viên linh đan xuất hiện trong tay ba người Lưu Truyện Hùng.

"Ăn nó đi. Chữa trị vết thương cho tốt, các người làm tốt lắm rồi. Chuyện tiếp theo hãy giao cho ta đi."

Ánh mắt Lăng Tiêu nhìn về phía ba người Lưu Truyện Hùng đã dịu đi chút ít.

Lâm Hạo Vũ mạnh như thế nhưng ba người Lưu Truyện Hùng vẫn đồng ý đứng ra che chắn cho Tuyết Vi. Chuyện này Lăng Tiêu sẽ nhớ kỹ.

"Đây là...Đại Hoàn Đan?"

Lưu Truyện Hùng nhìn đan dược trong tay, vẻ mặt hoảng hốt, lập tức nhận ra.

Đại Hoàn Đan chính là linh đan chữa thương cho cường giả Hóa Linh cảnh đột phá cũng như chữa trị vết thương. Cực kỳ quý báu! Là linh đan đứng hàng thượng phẩm, có giá trị mấy vạn linh thạch, thật không ngờ Lăng Tiêu dễ dàng đưa cho họ như này.

Sau khi Liễu Phiêu Phiêu nhìn thấy, khẽ nhếch miệng. Tất nhiên nàng biết những Đại Hoàn Đan này là do đại sư Tiêu Mộc luyện chế ra, bị Lăng Tiêu cầm đi trả ân nghĩa.

"Đa tạ Thánh tử! Nhưng mà.... Lâm Hạo Vũ khí thế rất lớn, lại có thái thượng trưởng lão Lâm Sơn làm chỗ dựa. Thánh tử không được kích động."

Lưu Truyện Hùng nói cẩn thận.

"Các ngươi yên tâm đi! Ở trong Trường Sinh Môn, có thể khiến ta mất bình tĩnh chỉ sợ không đến một bàn tay."

Lăng Tiêu nhếch mép cười, sau đó cất bước đi.

Liễu Phiêu Phiêu tất nhiên lại theo sát.

Nàng cũng hết sức tò mò, Lâm Hạo Vũ có tu vị Hóa Linh cảnh tầng chín, mặc dù Lăng Tiêu kỳ tài ngút trời nhưng chỉ là Chân Khí cảnh tầng ba. Khoảng cách là mười hai cảnh giới nhỏ, huống chi đằng sau Lâm Hạo Vũ còn có một Tông Sư cảnh. Lăng Tiêu dám đi đòi người, rất cục là lấy sức mạnh ở đâu!

Hơn nữa, thật tâm nàng cũng rất mong đợi, thiếu niên thần kỳ khiến Tiêu Mộc kiêu ngạo cam tâm tình nguyên nhận làm thầy, có thật sự sẽ tạo ra kỳ tích hay không?

Ba người Lưu Truyện Hùng thất thần nhìn Đại Hoàn Đan lấy trong tay.

"Đại ca! Ngươi thử nói xem Thánh tử có phải đối thủ của Lâm Hạo Vũ không?" Cổ Chung nói.

"Khó nói."

Lưu Truyện Hùng cười khổ: "Mặc dù Thánh tử đánh bại. Nhưng là Đặng Á Lâm chỉ là Hóa Linh cảnh tầng một, mà Lâm Hạo Vũ lại là Hóa Linh tầng chín. Ngoài ra hắn còn luyện thành công Thất Tinh Hóa Nguyệt Kiếm là võ học Địa cấp hạ phẩm. Hoàn toàn không thể so sánh cùng Đặng Á Lâm."

" Đại ca! Chỉ sợ Thánh tử sẽ thua mất." Vương Hàm cũng nhẹ giọng nói.

"Mà dù Thánh tử thắng thì sao? Đừng quên đằng sau Lâm Hạo Vũ còn có một cường giả Tông Sư Cảnh."

Lưu Truyện Hùng lắc đầu, nghĩ đến sự khủng bố của cường giả Tông Sư Cảnh. Hắn cảm giác da đầu tê tái.

"Nhưng đại ca có phát hiện ra không? Nghe nói ngày Thánh tử đánh bại Đặng Á Lâm và vượt được chín tầng Trường Sinh tháp, hắn mới chỉ là Khai Mạch cảnh tầng bốn. Mà vừa rồi ta thấy tu vi của Thánh tử đã là..."

" Chân Khí cảnh tầng ba!"

Vương Hàm mỉm cười nói, hai mắt hiện lên vẻ khác thường.

"Cái gì?"

Lưu Truyện Hùng và Cổ Chung giật mình hoảng hốt, vẻ mặt kinh hoàng.

"Có lẽ... Lúc này Thánh tử có thể sáng tạo ra kỳ tích cũng nên!"

Vương Hàm nhìn về phía Lăng Tiêu rời đi, ánh mắt mong đợi.

...

Đỉnh núi Cửu Dương.

Có một mạch hỏa diễm dưới ngọn núi này, linh khí thuộc tính hóa vô cùng dồi dào, đối với người tu luyện võ học nghiêng về hỏa rất có lợi.

Nơi này là chỗ ở của Lâm Hạo Vũ.

Trước khi Lăng Tiêu trở thành Thánh tử, trong hàng đệ tử Trường Sinh Môn, chỉ có Nam Cung Tình và Lâm Hạo Vũ có thể độc bá một ngọn núi.

Khi Lăng Tiêu cùng Liễu Phiêu Phiêu đi tới núi Cửu Dương thì bị hai đệ tử cầm kiếm ngăn cản.

"Người nào? Đây là động phủ của Lâm sư huynh. Còn không mau cút đi!"

Vẻ mặt của hai thanh niên áo trắng rất kiêu căng, lạnh lùng.

Tay cầm kiếm dài, trên người cũng có chân khí lập lòe, tu vi Chân Khí cảnh tầng ba!

Để cho hai đệ tử nội môn là người canh núi, có thể thấy Lâm Hạo Vũ cường thế bá đạo như nào!

"Gọi Lâm Hạo Vũ chui ra đây gặp ta!"

Lăng Tiêu đứng chắp tay, nói rất tự nhiên.

"Láo xược! Chỉ có tu vi Chân Khí cảnh tầng ba mà cũng dám gọi thẳng tên của Lâm sư huynh! Chán sống rồi phải không?"

Ánh mắt hai thanh niên lóe lên sự tàn độc, cầm kiếm đâm về phía Lăng Tiêu.

Chân khí ào ra, mạnh như sóng biển, có ba đường ánh sáng toát ra từ thanh kiếm, cuộn xoáy lao về phía Lăng Tiêu.

Hai người này thi triển võ học Huyền cấp hạ phẩm, Hãn Hải Kiếm Quyết!

"Cút!"

Ánh mắt Lăng Tiêu khẽ nhìn qua, không ngờ hai đệ tử canh núi cho Lâm Hạo Vũ lại hung hăng càn quấy như thế, không hỏi một lời đã ra tay tàn độc.

OÀ..ÀNH!

Lăng Tiêu di chuyển đôi chân, nguyên một vùng đất lớn rung chuyển, chân khí màu vàng nhạt phủ lên tay của hắn, sau đó một đưa một quyền về phía hai kẻ kia.

"Dám lấy tay không đón kiếm? Tự đâm đầu vào chỗ chết!"

Hai người thanh niên cười khểnh, đầu kiếm sáng chói, đưa một đường thẳng xuống cánh tay Lăng Tiêu, muốn chặt đứt tay hắn.

Nhưng ngay sau đó bọn hắn biết nước đi này sai rồi.

Một quyền này cứng rắn vô cùng, giống như đánh tan hư không, mạnh mẽ không thể phá. Nháy mắt đã đánh vào thân hai thanh kiếm đó.

Răng rắc!

Vẻ mặt hai thanh niên áo trắng lập tức biến đổi, bọn hắn chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, thanh kiếm trong tay gãy thành mấy đoạn. Một sức mạnh to lớn đánh tới ngay sau đó khiến bọn hắn bay thẳng về đằng sau mấy chục trượng.

Phụt!

Hai người đập mạnh xuống đất, miệng phun ra máu tươi, tay vẫn cầm chuôi kiếm bị gãy.

"Rốt..rốt cuộc ngươi là ai?"

Một trong hai người lên tiếng. Rõ ràng đều là Chân Khí cảnh tầng ba, nhưng Lăng Tiêu lại chỉ cần dùng một quyền đã đánh hai người họ trọng thương, quyền đó cứng rắn mạnh mẽ, dường như còn có quyền ý. Hai người đó nghĩ lại mà rùng mình.

"Ta nhớ ra rồi, hắn là...hắn là...là Lăng Tiêu! Không xong! nhanh đi bẩm báo Lâm sư huynh!"

Một người khác chợt hoảng hốt, nghĩ gì rồi run rẩy nói.

Hai người không để ý vết thương trên cơ thể, vừa ngã vừa chạy đến cung điện của Lâm Hạo Vũ.

"Cơ thể thật biến thái."

Liễu Phiêu Phiêu âm thầm tặc lưỡi. Đây là lần đầu tiên Liễu Phiêu Phiêu nhìn thấy Lăng Tiêu ra tay. Thật không ngờ ngoài việc có thành tựu cự cao ở phương diện đan dược thì Lăng Tiêu còn có sức chiến đấu mạnh như vậy.

Lăng Tiêu làm như không thấy hai người kia đang chạy, hắn tiếp tục bước từng bước lên núi Cửu Dương.

Một quyền kia mới chỉ là hắn tiện tay thôi, nếu như phát ra sức mạnh kinh khủng của thân thể Giao Long ở đây thì chỉ sợ đã đánh hai người kia thành tro.

Đỉnh núi Cửu Dương, một cung điện to lớn.

Khi Lăng Tiêu đi tới cửa cung điện thì đã có rất nhiều đệ tử hung hăng đi từ bên trong ra, giống như gặp phải quân địch, cứ nhìn chằm chằm Lăng Tiêu.

"Lăng Tiêu! Ngươi dám ra oai lúc này? Còn không mau quỳ xuống xin tha thứ. Có lẽ Lâm sư huynh còn có thể tha cho mạng chó của ngươi."

Mọi người tập trung lại, Lăng Khôn đang đứng ở giữa nhìn Lăng Tiêu cười nhếch mép, vẻ mặt oán hận và tàn độc.

Lăng Tiêu bình thản nhìn tất cả mọi người, nói: "Hôm nay ta không muốn giết người. Để cho Lâm Hạo Vũ lăn ra đây đi. Nếu không ta không ngại mà tàn sát ngọn núi Cửu Dương này!"