Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 276: Sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, phòng ngừa chu




Quân Thường Tiếu uống rượu với Tạ thành chủ, mới có thể hiểu ra thiên hạ này nhìn như thái bình, thực ra là ngấm ngầm tranh đấu, nếu như Tây Nam Dương Châu có chiến sự xảy ra, quận Thanh Dương nhất định có khả năng bị tiêu diệt.

Tổ trứng rớt, đâu ra trứng còn nguyên vẹn?

Thiết Cốt Phái nằm trong địa phận của quận Thanh Dương, một khi chiến sự bùng nổ nhất định sẽ bị ảnh hưởng, vì thế giúp Tạ thành chủ cũng là giúp bản thân.

“Vẫn là phải cần thời gian?”

Quân Thường Tiếu nói.

Thiết Cốt Phái hiện tại đang ở trạng thái vừa bước đi, nếu như ngoại quận phát động chiến tranh, tiến công quận Thanh Dương, khẳng định rất khó tổ chức lực lượng chống đỡ, chỉ còn có đủ thời gian lớn mạnh, mới có thể có sức mạnh để tự bảo vệ bản thân.

Cần bao lâu?

Đương nhiên càng dài càng tốt.

Đương nhiên.

Quân Thường Tiếu cũng không làm cái gì chúa cứu thế.

Nếu như chiến tranh thật sự sắp đến, cũng chỉ bảo vệ thành Thành Dương nơi môn phát đặt chân, còn những thành trì khác...

Ừm, xem quan hệ với Ngải gia, nếu như có năng lực đương nhiên sẽ tận lực cứu giúp.

Nếu như không ổn, chỉ có thể lấy phòng ngự làm cốt yếu.

Quân chưởng mông không có ý chí tranh bá thiên hạ, bởi vì đây là chuyện nhân vật đế vương chơi đùa, bản thân hắn chỉ là chưởng môn một phái, há có thể vượt chức lấn phận mà chen vào.

“Lê đường chủ.”

Trong đại điện, Quân Thường Tiếu nói:

“Ngươi lệnh cho thành viên Tế Vũ Đường thu mua hàng loạt nhu yếu phẩm ở các thành trì.”

Chiến tranh không chỉ dựa vào người, còn phải dựa vào đầy đủ trang bị.

Không quản có thể dùng cho việc luyện chế hay không, trước hết mua tích trữ chắc chắn sẽ không sai lầm.

Lê Lạc Thu nói:

“Chiến tranh đánh vào kinh tế, không phải nói đánh là lập tức đánh, chưởng môn có chút lo xa.”

“Sống yên ổn nghĩ đến ngày gian nguy, phòng ngừa chu đáo.”

Quân Thường Tiếu nói.

“Được.”

Lê Lạc Thu xoa bàn tay ngọc nói:

“Cần phải tốn khá nhiều tiền.”

Quân Thường Tiếu đưa ra vài chiếc không gian giới chỉ.

Lê Lạc Thu kiểm tra một hồi, phát hiện bên trong tổng cộng có 5000 vạn lượng, tinh thần hơi hoang mang nói:

“Chưởng môn định mua bao nhiêu?”

Quân Thường Tiếu đưa ra tài liệu luyện chế của Hàn Phong Kiếm và những vật khác, nói:

“Trước tiên mua khoáng thạch viết ở bên trên, nếu không có, mua những khoáng thạch khác.”

“Ừm.”

Lê Lạc Thu triệu hồi đám người Độc Xà, sau đó phân phát ngân lượng, lệnh cho bọn họ dùng tốc độ nhanh nhất đi thu mua từ tám thành trì của quận Thanh Dương.

Thành viên Tế Vũ Đường học được Túng Vân Bộ, hiệu quả làm việc vô cùng nhanh, chỉ hai ba ngày đã lần lượt thu mua trở về.

Tài liệu khoáng thạch của ba loại Hàn Phong Kiếm, Bá Vương Thương và Kiên Thiết Thuẫn đều được bổ sung, các loại khoáng thạch bất đồng phẩm chất cũng mua về không ít.

Còn 5000 vạn lượng đương nhiên cũng là theo gió mà bay.

Quân Thường Tiếu muốn phòng ngừa chu đáo đương nhiên sẽ không tiếc tiền, sau khi hắn hoàn thành tu luyện, kéo ra Chú Tạo Các bắt đầu luyện chế vũ khí.

Sau một hồi kiểm kê, Hàn Phong Kiếm luyện chế được hơn 200 cây, Bá Vương Thương luyện chế được hơn 300 cây.

Nhờ có lần trước thu được một lượng lớn khoáng thạch từ Tiêu gia, Kiên Thiết Thuẫn trực tiếp luyện chế ra hơn 700 cái.

Cho dù là vậy, cũng không thể trang bị cho một nghìn tên đệ tử, mỗi người một vũ khí và một tấm khiên được.

Chiến tranh khi nào xảy ra, quận có dã tâm tự mình rõ ràng, vì thế sau khi chế tạo không ít vũ khí và tích trữ khoáng mạch xong, Quân Thường Tiếu tiếp tục tu luyện.

Thời gian này luôn sử dụng Tụ Khí Đan và linh thạch, tốc độ ngưng tụ linh lực có thể gọi là tương đối nhanh, chỉ trong nửa tháng, hắn đã đột phá Võ Sư bát phẩm bước vào Võ Sư cửu phẩm.

Muốn thăng cấp nhanh, cũng cần trả giá nhiều.

Thời gian bốn mươi ngày, Quân Thường Tiếu hấp thụ số lượng linh thạch lên đến hơn 450 viên, bình quân một ngày tiêu hao 10 viên.

Đây là không tính Tụ Khí Đan, chỉ tính riêng linh thạch.

Tu luyện giống như hắn, cho dù tông chủ tông môn tứ ngũ lưu cũng không thể chơi nổi!

Đệ tử nội môn cũng dùng Tụ Khí Đan và linh thạch tu luyện, cảnh giới nâng cao càng thêm rõ ràng.

Dạ Tinh Thần bước vào Võ Sư tứ phẩm.

Đám người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ bước vào Võ Sư tam phẩm.

Điền Thất chỉ có linh căn thượng phẩm, bởi vì bản thân hắn đột phá Võ Sư muộn một bước, mặc dù sau này cũng có linh thạch hỗ trợ nhưng cảnh giới chỉ đạt đến Võ Sư nhị phẩm.

Lúc này, cách thời gian thách đấu với Thánh Tuyền Tông chỉ còn lại tròn ba tháng, nếu như vẫn còn đủ linh thạch cung cấp, bình quân đạt đến Võ Sư ngũ phẩm không khó.

Nhưng… hết rồi.

Ngược lại trong khoảng thời gian này, đám người lão Ngụy thu hoạch trồng trọt Tụ Khí Đan, đã trở thành vòng tuần hoàn mỹ, đạt đến trình độ tự cung ứng đầy đủ.

Tụ Khí Đan gấp n lần tất nhiên không tệ, nhưng theo cảnh giới ngày càng cao, cho dù luôn sử dụng cũng cần phải tốn một khoảng thời gian không ngắn.

Đây coi như đã rất không tệ rồi.

Nếu như võ giả bên ngoài biết đệ tử nội môn Thiết Cốt Phái luôn được tiếp tế Tụ Khí Đan gấp 10 – 15 lần, nhất định sẽ hâm mộ đến hộc máu.

Quân Thường Tiếu vừa có suy nghĩ trong lòng, lập tức xuống núi một chuyến đến thành Thanh Dương, dùng hết 2000 vạn lượng mua 2000 viên linh thạch, cung cấp cho bản thân và đệ tử tu luyện, chuẩn bị cho ngày khiêu chiến Thánh Tuyền Tông.

Ngài gia chủ tặng 10000 vạn, từ việc mua hạt giống, lại mua khoáng thạch, sau cùng mua nhiều linh thạch như vậy, đếm đi đếm lại cũng chẳng còn thừa bao nhiêu.

Vốn có sự chênh lệch không nhỏ so với nội tình vững chắc của tông môn, nếu không dựa vào hệ thống và số lượng lớn tiền bạc lắp vào, làm sao có thể thu hẹp khoảng cách đây?

Khoảng thời gian tu luyện này, môn phái tổ chức môn phái luận võ nhỏ ba tháng một lần và kiểm tra lực lượng hàng tháng.

Cho dù tiến trình thời gian có tăng nhanh, nhưng những việc phải tiến hành vẫn phải tiến hành, không phải bởi vì tác giả không viết thì sẽ không xảy ra.

Cũng tương tự như vậy, Ngải gia chủ vẫn theo thời gian cố định đến tặng tài nguyên, Dược Đường vẫn tiến hành vòng tuần hoàn thu hoạch và trồng dược liệu.

Hai tháng sau.

Cách thời gian khiêu chiến Thánh Tuyền Tông chỉ còn khoảng mười ngày.

Bên ngoài bàn tán càng ngày càng nóng nảy!

Rất nhiều võ giả, lúc này cũng lưu ý những tin tức mới nhất, ví dụ như Thiết Cốt Phái có xảy ra chuyện gì không?

Người của liên minh Bách Tông, bố trí tai mắt khắp ở dưới núi, chỉ cần Quân Thường Tiếu dẫn đệ tử xuất phát, sẽ lập tức tiến về Thánh Tuyền Tông.

Đây là muốn trợ uy cho Thiết Cốt Phái?

Không thể nào!

Bọn hắn nhất định phải đi xem chuyện cười, nhất định phải châm chọc cười nhạo nhân vật phản diện không não tìm đường chết, miễn cưỡng da mặt dày một lần.

Lý do bọn hắn không xuất phát trước, còn phái người ngầm giám sát, chính là vì sợ Thiết Cốt Phái lo ngại mà từ bỏ thách đấu, vì thế mới cho người đến giám sát.

Ý đồ của liên minh Bách Tông rất đơn giản.

Đã dám tuyên bố khiêu chiến với Thánh Tuyền Tông, vậy nhất định phải mạnh dạn khiêu chiến đến cùng.

Trốn tránh, tuyệt đối không thể được!

Trong thành Thành Dương, Tạ thành chủ sớm đã bắt đầu sắp xếp công việc, dành đủ thời gian để đến trợ uy cho Thiết Cốt Phái.

Tại thời điểm này, Ngải gia biểu hiện càng tốt hơn, thậm trí bởi vì ngày thách đấu khá gần với ngày tổ chức buổi đấu giá, cho nên không tiếc lùi thời gian đấu giá lại.

Khi thế lực các phương không coi trọng Thiết Cốt Phái, Tạ thành chủ và Ngải gia vẫn có thể kiên trì không động đứng ở bên đầu này, đây thực sự là hoạn nạn mới thấy chân tình!

Ngày hẹn thách đấu sắp đến gần.

Quận Thanh Dương vốn rất yên bình trở nên náo nhiệt, một số thế lực của quận khác cũng có động tĩnh.

Môn phái bát lưu khiêu chiến tông môn ngũ lưu, thực sự là chuyện xưa nay chưa từng có, đương nhiên không ngại chạy đến Thánh Tuyền Tông xem náo nhiệt.

Diệu Hoa Cung linh khí bay lượn.

Hề Tịnh Toàn ngồi trong đình nhỏ tình thơ ý họa, nói:

“Ngày Quân chưởng môn đến khiêu chiến Thánh Tuyền Tông còn bao lâu?”

“Vẫn còn tới 10 ngày.”

Lệ Nhi trong lòng thầm nói, từ lần đấu giá trước kết thúc đến nay đã hơn nửa năm, thế mà vì cái gì cung chủ vẫn còn nhớ Thiết Cốt Phái vậy.

“Chuẩn bị đi.”

Hề Tịnh Toàn nói:

“Chúng ta đi Thánh Tuyền Tông.”

“Vâng.”

“Mộ Dung sư muội.”

Trên đường phố của một quận nào đấy, một nữ tử mạnh mẽ nói:

“Nghe nói một môn phái bất nhập lưu, đi thách đấu tông môn ngũ lưu, có muốn đi xem náo nhiệt một chút không?”

Nàng có dung mạo không tồi, nhưng so với sư muội đi trước rõ ràng kém hơn hẳn.

Nữ nhân đi phía trước khoảng mười sáu mười bảy tuổi.

Trên người mặc trang phục màu xanh lam, làn da trắng như tuyết, dáng người thanh mảnh, khuôn mặt trái xoan, nét mày lá liễu, khí chất cao quý.

Đây là vị hôn thê lúc trước của Tiêu Tội Kỷ, Mộ Dung Hân!

Các võ giả trên đường dường như biết hai người là đệ tử của Bách Hợp Thánh Tông, vì thế ào ào tránh đường, ánh mắt từng người biểu hiện sự sợ hãi.

“Môn phái bất nhập lưu?”

Mộ Dung Hân nói.

Vị sư tỷ đáp:

“Hình như tên là Thiết cái gì đó Phái, ồ, đúng rồi, cũng trong một quận với tên vô dụng từng có hôn ước với sư muội đấy.”

“Thiết Cốt Phái sao?”

Mộ Dung Hân hơi trầm mặc, nói:

“Rèn luyện đã kết thúc, thời gian vẫn còn nhiều, chúng ta cũng vừa khéo thuận đường, bằng không đi đến một chút.”

“Sư muội..”

Vị sư tỷ nói:

“Tức lúc gia nhập môn phái đến nay, muội đã đột phát lên Võ Đồ cửu phẩm, tốc độ nhanh nhất trong số các đệ tử mới, đại tỷ thí môn phái không lâu sau nhất định sẽ giành được thành tích tốt.”

“Đều là do trường lão chỉ dẫn tốt.”

Mộ Dung Hân khiêm tốn nói.

Sư tỷ nói:

“Kiều nữ thiên hạ giống như sư muội, tên vô dụng quận Thanh Dương làm sao xứng, giải trừ hôn ước, thật đúng là hành động sáng suốt.”

Mộ Dung Hân cau mày liễu nói:

“Sư tỷ có thể đừng nhắc đến hắn được không?”