Vạn Cổ Tối Cường Tông

Chương 88: Quần hùng khẩu chiến!




Tôn chỉ của Thiết Cốt Phái đầu tiên là “là đệ tử của phái Thiết Cốt, hành động vì phái Thiết Cốt”, sau đó đổi thành “Coi nhẹ sống chết, không phục thì giết”, hiện tại lại thêm một cái mới “người phạm ta, ta phạm người.”

Mặc dù tôn chỉ của môn phái thay đổi nhiều lần nhưng tất cả đều nhấn mạnh một câu ‘đừng chọc vào ta’.

“Hừ!”

Môn chủ Trường Đao Môn, lạnh giọng nói:

“Cho dù Linh Tuyền Tông có đắc tội gì với ngươi thì cũng không thể tiêu diệt môn phái người ta.”

Quân Thường Tiếu nhìn môn chủ Trường Đao Môn một cái, nhàn nhạt nói:

“Nếu như quý phái cũng tạo phiền phức cho Thiết Cốt Phái ta thì kết cục cũng sẽ giống như Linh Tuyền Tông.”

Ngông cuồng, tự đại!

Môn chủ Trường Đao Môn tức giận không thôi.

Tông chủ Hổ Tiếu Tông lạnh giọng nói:

“Quân chưởng môn, làm người đừng nên quá cứng ngắc, chừa cho người khác một đường sống để tiếng thơm cho đời sau, quy tắc này trong giang hồ, ngươi có hiểu hay không?”

Quân Thường Tiếu dựa lưng vào ghế, hai chân bắt chéo, nhàn nhạt đáp:

“Ai chọc đến ta thì ta tiêu diệt, nói nhiều vô ích.”

Tên tiểu tử này.

Các vị chưởng môn nổi giận đùng đùng.

Năm đó, Vương chưởng môn ở hội nghị liên minh Bách Tông chỉ ngồi một góc không dám lên tiếng vậy mà tên tiểu tử - chưởng môn đời thứ hai lại đám ngang ngược hống hách như vậy. Điều này làm cho chưởng môn các môn phái không thể chấp nhận được.

Một vị chưởng môn lên tiếng:

“Coi thường nguyên tắc của liên minh, tự ý tiêu diệt thành viên của liên minh. Đây là tội bất dung thứ, xin Tấu minh chủ nghiêm khắc trừng phạt.”

Chưởng môn các môn phái khác cũng lần lượt lên tiếng, muốn dùng hình phạt nặng nhất để trừng trị Quân Thường Tiếu.

“Tội không thể tha?”

Quân Thường Tiếu nhàn nhạt đáp:

“Các vị chưởng môn, bổn tọa muốn hỏi ngược lại các vị một chút, một môn phái cấu kết với sơn tặc, thuê sát thủ dùng mọi thủ đoạn, mưu mô đen tối thì theo quy định của liên minh Bách Tông là phạm tội gì?”

“...”

Chưởng môn các phái im lặng như chốn không người.

Một vị chưởng môn đột nhiên lên tiếng:

“Quân chưởng môn, nếu như chuyện đó là có thật thì đưa ra bằng chứng, tổng bộ liên minh sẽ giương cao chính nghĩa, còn nếu không có chứng cớ gì thì chính là ngươi đã làm điều nghịch thiên lý, trái với luân thường đạo lý.”

“Giương cao chính nghĩa?”

Quân Thường Tiếu nhàn nhạt đáp:

“Theo như bổn tọa thấy, các ngươi vốn chẳng có gì là chính nghĩa cả, mà chỉ đang giả nhân giả nghĩa thôi.”

“Ngươi...”

Một vị chưởng môn phẫn nộ lên tiếng.

Quân Thường Tiếu tiếp tục nói:

“Linh Tuyền Tông cấu kết với sơn tặc, sát thủ, ta là có lý do chính đáng để tiêu diệt bọn chúng, hà cớ gì lại bị coi là có tội lớn?”

“Ngược lại là các ngươi, một lũ kiêng dè Thánh Tuyền Tông, cả ngày bàn chuyền đạo nghĩa giang hồ nhưng lại không ra sức diệt tặc, chỉ biết lo bát cơm của mình thì lấy tư cách gì lên mặt nói đạo lý với ta hả?”

“Ngươi… Ngươi...”

Một vị chưởng môn giọng nói run rẩy vì tức giận.

Quân Thường Tiếu tiếp tục:

“Người ngồi đây đều là chưởng môn của các môn phái vậy mà trước nay chưa từng vì dân lập công, chỉ biết ngày đêm khua môi múa mép, ta tiêu diệt môn phái cấu kết với sơn tặc Linh Tuyền Tông, thì lại bảo ta là ngụy biện giống như chó rơi vào đường cùng kêu oan sủa oán, ta trước nay chưa từng gặp ai trơ trẽn vô liêm sỉ như các ngươi.”

“Phụt!”

Một vị chưởng môn nghe xong, tức đến nỗi phun máu.

Quân Thường Tiếu hút một hơi thuốc, trầm giọng nói:

“Mượn một câu của Gia Cát Khổng Minh nói, quả là tức chết người ta luôn mà.”

Muốn dùng khẩu chiến?

Đến đây! Đến đây! Lão tử sẽ chơi đến các ngươi nổ não mà chết hết cho xem.

Chưởng môn các phái trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Tấu minh chủ trầm mặc không nói, rõ ràng không thể ngờ tới, một thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi mà lại biết mắng người đến thế, không biết phải tự mình phải tiếp lời thế nào bây giờ.

Quân Thường Tiếu nói:

“Mọi người cứ nói chuyện thoải mái đi.”

“...”

Khóe miệng của các vị chưởng môn giật giật.

Bọn họ tất nhiên là muốn lên tiếng tiếp lời rồi nhưng muốn nghĩ kỹ trước rồi mới lên tiếng, bất quá nghĩ lại so với những lời Quân Thường Tiếu vừa nói, lập tức cảm thấy lời nói của mình không có chút uy hiếp nào cả.

“Nhị sư huynh.”

Tô Tiểu Muội đứng ở đằng sau, thì thầm:

“Chưởng môn làm cho lão già kia tức đến thổ huyết. Thật đáng sợ!”

Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ gật đầu tán thành, đối với chưởng môn lại sùng bái thêm vạn phần.

Dạ Tinh Thần thì khinh bỉ nghĩ trong lòng:

“Ở thế giới này, chỉ có kẻ yếu mới dùng lời nói để phản bác, còn kẻ mạnh sẽ dùng nắm đấm để quyết định tất cả.”

“Đinh!”

“Chúc mừng chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ ẩn: “Quần hùng khẩu chiến”, nhận được 50 điểm cống hiến.”

“Đinh!”

“Điểm cống hiến môn phái: 127/500.”

Quả nhiên nhiệm vụ ẩn thường có liên quan đến thành ngữ bốn từ.

Lầu Tinh Nguyệt yên tĩnh không một lời nói, các vị chưởng môn đã giữ trạng thái trầm mặc được một lúc.

Lúc mời đầu, bọn họ ai cũng chuẩn bị rất nhiều lời để chỉ trích Quân Thường Tiếu, kết quả những lời chửi móc khéo của Quân Thường Tiếu đã làm cho bọn hắn câm nín.

“Không ai nói gì sao?”

Quân Thường Tiếu đứng dậy đi về phía bàn giữa, tay đặt một tờ giấy xuống bàn nói:

“Vậy thì để bổn tọa nói, từ hôm nay trở đi, Thiết Cốt Phái rời khỏi liên minh Bách Tông.”

Trên tờ giấy ghi rõ Thiết Cốt Phái tự nguyện rời khỏi liên minh Bách Tông và còn có dấu đại ấn của môn phái.

Tấu minh chủ tức giận nói:

“Quân Thường Tiếu, liên minh Bách Tông không phải là cái quán trọ cho ngươi muốn ở thì ở, muốn đi thì đi.”

Quân Thường Tiếu nhún vai nói:

“Một liên minh vì e sợ Thánh Tuyền Tông mà chỉ trích uy hiếp thành viên của mình, loại liên minh này Thiết Cốt Phái ta không muốn cùng thuyền cùng hội.”

“Rầm!”

Tấu minh chủ đập bàn đứng dậy.

“Soạt! Soạt!”

Lý Thanh Dương, Tô Tiểu Muội và Tiêu Tội Kỷ đồng loạt rút kiếm, nhanh chóng đi đến phía trước Quân Thường Tiếu, thủ thế bảo vệ.

“Sao vậy?”

Quân Thường Tiếu nhếch mép cười nói:

“Tấu minh chủ muốn động thủ hay sao?”

Tấu Hạo Nhiên tất nhiên không dám động thủ, hắn biết đây là địa bàn của Tạ Quảng Côn, hắn kìm nén tức giận tuyên bố:

“Từ hôm nay trở đi, Thiết Cốt Phái chính thức bị gạch tên khỏi liên minh Bách Tông.”

Thành viên tự ý rời khỏi liên minh nếu bị truyền ra ngoài, đây là một chuyện vô cùng mất mặt, thế nên hắn tiên hạ thủ vi cường ra tay khai trừ đối phương.

Quân Thường Tiếu không để ý, nhàn nhạt đáp:

“Chỉ cần không liên quan đến lũ ham sống sợ chết như các ngươi, tự rời khỏi hay bị khai trừ thế nào cũng được. Tấu minh chủ cứ từ từ thưởng thức bữa ăn nhé.”

Nói xong, Quân Thường Tiếu quay người rời đi.

Các đệ tử cũng rút kiếm vào bao rồi theo sau rời đi.

Tấu mình chủ và hơn ba mươi chưởng môn các môn phái đưa mắt mình Quân Thường Tiếu và đệ tử đi xuống bậc thang.

“Đinh!”

Tiếng hát đột nhiên nổi lên:

“Đừng xem thường ta là một con cừu, thảo nguyên vì có ta mà càng xanh tốt, bầu trường vì có ta lại càng thêm cao...”

Sau khi Quân Thường Tiếu đi, môn chủ Trường Đao Môn đập bàn tức giận nói:

“Tên tiểu này quá ngang ngược rồi.”

“Từ khi liên minh Bách Tông thành lập đến nay, Thiết Cốt Phái là môn phái đầu tiên rời khỏi liên minh.”

“Rời khỏi cũng tốt, Thánh Tuyền Tông đến hỏi tội thì chúng ta cũng không bị vạ lây.”

“Có lý! Có lý!”

Chưởng môn các môn phái vốn dĩ đang vô cùng tức giận, nộ hỏa lập tức giảm bớt ba phần.

Môn chủ Trường Đao Môn nói:

“Tấu minh chủ, Thiết Cốt Phái hiện đã không còn là thành viên của liên minh Bách Tông chúng ta, về sau các đặc quyền dành cho các thành viên cũng không còn nữa phải không?”

Tấu minh chủ đứng dậy rời đi, bước đến cầu thang thì lên giọng nói:

“Không là thành viên của liên minh Bách Tông thì một đặc quyền cũng không có!”

Môn chủ Trường Đao Môn nghe xong liền đứng dậy đá vỡ cửa sổ, nhìn về phía Quân Thường Tiếu đang rời đi, hét to:

“Quân chưởng môn, xin dừng bước.”

“Có việc gì?”

Quân Thường Tiếu dừng bước nói.

Môn chủ Trường Đao Môn cười lạnh, chắp tay nói:

“Đệ tử quý phái giành được bốn vị trí mạnh nhất của môn phái luận võ, chắc chắn Quân chưởng môn phải có tài nghệ phi phàm, Thân mỗ muốn lĩnh giáo một chút, không biết Quân chưởng môn có thời gian hay không?”

Đấu võ mồm không lại ta chuyển sang động thủ sao?

Quân Thường Tiếu xoay người, hút một hơi xì gà, cười nói:

“Lúc nào cũng rảnh!”