Vân Điệp Xuyên Qua

Chương 29




Tiểu yêu tinh chăm chú quan sát xung quanh, cố gắng ghi nhớ lại tất cả hình ảnh và tiến trình của cuộc thi vào trong đầu. Sau khi nghe một câu nhắc nhở kia của Tây Mộc Lí Tư thì rất rõ ràng cuộc thi này một chút cũng không tầm thường

Tiêu chí của cuộc thi đề ra là người nào có thể ngâm trong bồn nước thuốc hơn nữa canh giờ mà vẫn trụ được tỉnh táo thì sẽ chiến thắng.

Tiểu yêu tinh nhìn người trên khán đài đang nhận phần thưởng nhịn không được buộc miệng thắc mắc

"thật không ngờ một đại phu như người kia lại có tướng mạo cường tráng như vậy. Nhìn những vết sẹo trên người hắn xem.. chậc chậc"

Tây Mộc Lí Tư cười khẽ ý vị thâm lường nhìn Sở Hiên: "Vân cô nương suy nghĩ không sai, điều này chẳng phải đã chứng minh kẻ này là có người cố ý sắp đặt hay sao"

Nhìn ra ý tứ của hắn tiểu yêu tinh liền phản bác: "cho dù có kẻ sắp đặt đi chăng nữa thì những người ngoài cuộc có mặt tại đây điều không thoát khỏi nghi ngờ. Cớ gì thế tử lại đánh đòn phủ đầu người khác như vậy"

Nàng vừa dứt lời liền có một cổ nguy hiểm không báo trước ập đến, môi mỏng nóng ấm của Sở Hiên vồ tới cắn vào bầu má phúng phính của nàng: "câu này của nàng thực khiến uất ức của ta đều tan biến" sau đó lại nhìn Tây Mộc Lí Tư khiêu khích: "thế tử sau này đừng tùy tiện dùng lời nói vu oan người vô tội như ta"

"ta cũng chưa nói là ai" Tây Mộc Lí Tư rủ mi mắt, vị cô nương này thoạt nhìn ngơ ngác nhưng mắt nhìn và phán đoán vẫn là rất nhạy bén. Lời nói lại có thể khiến hắn nghẹn lại như vậy không thể đáp trả.

Khi Hạ lão hạ màn cuộc thi kết thúc, mọi người rất nhanh chóng tản ra khiến đường đi có chút tắc nghẽn

Hiện tại đã là giờ hợi, đêm khuya thế này rất thuận tiện để làm việc xấu... chẳng hạn như ám sát

Vị đại phu ở trên khán đài vừa nãy hiện tại đang cùng một nhóm người đứng sau vách tường đá của Tình Thiên khách điếm, trên tay hắn xuất hiện thêm một túi bạc - phần thưởng của người thắng cuộc.

"Lão đại"

"Chia cho các huynh đệ" Hắn thảy túi bạc cho kẻ vừa nói. Sau đó quắc tay, một nhóm người chụm đầu vào nhau lắng nghe kế hoạch

Sở Hiên cởi ra áo bào bên ngoài chùm lên đầu tiểu yêu tinh: "sương đêm rất độc không cẩn thận sẽ lâm bệnh"

Không màn tới hai kẻ đang ân ái kia Tây Mộc Lí Tư thấp giọng: "chẳng lẽ vương gia không có ý định ngăn cản bọn chúng"

Hai người đồng thời nhìn ra phía ngoài, nhóm người thường dân kia đang tụ lại một chổ nếu quan sát kĩ sẽ thấy vẽ mặt của chúng có phần khẩn trương

"hừ...tại sao ta phải ngăn cản. Hơn nữa nhiệt độ ở Bình Yến tuy khá thấp, đặc biệt hôm nay đông người như vậy... Để chen lấn cả một đêm bọn chúng đã vất vả không ít"

Sở Hiên vòng tay quấn chặt áo bào quanh người tiểu yêu tinh, hắn nói: "Đối với một thích khách tay cầm kiếm bất kì lúc nào đều phải đảm bảo khô ráo" dừng một chút lại nhìn Tây Mộc Lí Tư

"việc trà trộn vào nơi đông người như vậy đã khiến bọn chúng tiết ra không ít mồ hôi"

Tây Mộc Lí Tư ánh mắt lóe sáng, Thần Cung chủ yếu dụng độc không lấy binh khí làm cốt yếu đạo lí này hắn quả thật không tường. Lại nghe tiếng thở dài bên cạnh truyền tới, Sở Hiên không mặn không nhạt nói

"Có điều, thói quen tốt cũng chỉ hữu dụng với kẻ còn sống"

Người sau không hiểu thắc mắc "Không lẽ lí do đơn giản như vậy lại khiến chúng thất bại"

"dù là một thói quen nhỏ nhưng sống trong giang hồ sắp đầy thiên la địa võng cũng đủ khiến ngươi chết trong tức khắc" Cưng nựng bế người trong lòng lên Sở Hiên liếc nhìn Tây Mộc Lí Tư

"hơn nữa nghe giọng điệu của thế tử chắc cũng sẽ không để việc này xảy ra. Ngươi có lẽ muốn đào sâu hơn nữa tìm ra kẻ bí mật đứng sau Tiết Bình. Vậy bổn vương khuyên ngươi một câu... mau lên kết thúc bọn chúng. Tạm biệt" Dứt lời liền xoay người cùng tiểu yêu tinh rời đi

Người phía sau cũng nhanh chóng lắc thân biến mất

Tiểu yêu tinh nằm trong vòng ngực ấm áp, thân thể dập dềnh theo nhịp bước chân của Sở Hiên. Nàng cũng không phản đối loại thân mật này, cảm giác được nam nhân mình yêu thích sủng ái quả thật rất ngọt ngào. Nhưng lòng dạ cũng có chút xót xa

Tay nàng đặt sau gáy hắn vọc nhẹ tóc mai: "lạnh không"

Sở Hiên nâng người trong ngực lên, chun mũi ra vẻ đáng yêu meo meo nói: "thật lạnh quá đi mất"

Nàng cọ mặt vào lồng ngực hắn, ngón tay xoay tròn cái ti nhỏ gồ lên sau lớp áo, chốc chốc lại đẩy nhẹ một cái đôi mắt lúng liếng gợi tình: "lạnh sao, về nhà lại sưởi ấm cho ngươi... thế nào?"

Cặp mắt của sắc lang trong đêm tối sáng rực như hai viên minh châu, môi hắn nhếch lên đường cong đểu cán: "được được..." Sở Hiên ép lực đạo trên lưng nàng, dùng lực đẩy khiến bộ ngực non mềm kia cọ vào thân thể bản thân. Cảm giác này hắn thích, va chạm nhẹ nhàng không đáp ứng đủ ham muốn nên bất giác vị vương gia vô lại này được nước lấn tới cọ ngày càng mạnh. Lực đạo ma sát như vậy khiến gương mặt của tiểu yêu tinh đỏ bừng. Nàng chỉ trêu đùa một chút thôi có cần biến lời nói thành hành động như vậy không

Tức tối nàng bẹo thật mạnh lên hông của hắn, Sở Hiên vặn vẹo thân mình miệng la oai oái than đau

Trong tiết trời lạnh lẽo thế này, hình ảnh đôi tình nhân vui đùa lại khiến người bên đường chẳng hề thấy lố lăng. Bởi vì chính hai người kia cũng không biết tiếng cười của họ như thế nào vui vẻ, cử chỉ nam nhân kia có bao nhiêu cưng chiều vô hạn, vẻ mặt của nử tử kia có bao nhiêu là hạnh phúc. Họ không biết hình ảnh này đập vào mắt người nhìn lại là một cổ ấm áp, khiến bao kẻ ao ước ganh tị

--- ------ ------ ------ ------ ----

Trăng đã treo cao, gió đêm lạnh buốt...

Đứng trên nóc nhà của Phong Tinh Các có đôi nam nữ kẻ ngắm trăng, người đập muỗi. Thủ Huyết là một thiếu niên nóng nảy không có nhẫn nại, hắn bực bội lên tiếng

"Kiều tiểu thư, đêm khuya như thế này cô ở đây ngắm trăng sở thích cũng thật kì lạ"

Kiều Vãn Ninh vẫn đứng yên như tượng gỗ dường như không để lời nói bực dọc kia vào tai.

Một lát sau mới mở lời

"Ngươi có thấy Sở Hiên đối với nữ nhân dịu dàng bao giờ chưa?"

Kẻ không có mắt cũng biết Kiều Vãn Ninh có tình ý với Sở Hiên, Thủ Huyết lại chính là kẻ có mắt nhưng hắn không biết dùng chọt ngay chổ đau của nàng ta: "trước đây thì không, hiện tại không phải có Vân cô nương rồi hay sao. Bây giờ tại hạ mới thấy vương gia giống người một chút"

Hắn bịt miệng, giả vờ vả nhẹ hai bên gò má "thật là... vương gia thuộc hạ không nên mắng người"

Kiều Vãn Ninh trừng mắt nhìn Thủ Huyết, nàng ta bắt đầu tẩy não: "thân là thuộc hạ của Sở Hiên, ngươi không lo lắng nữ nhân lạ mặt kia có ý đồ không tốt sao?"

Thủ Huyết trừng mắt nhìn lại: "ta chỉ biết quân lệnh như núi, một lòng phò trợ người. Việc của vương gia người sẽ tự biết như thế nào là tốt không đến phiên ta quản... cả cô nữa Kiều tiểu thư"

"nhưng xuất thân nàng ta có vấn đề" Kiều Vãn Ninh không bỏ cuộc nói

"Nếu cô quan tâm đến vương gia như vậy chi bằng trực tiếp nói với ngài ấy"

Kiều Vãn Ninh cười nhẹ, trong đôi mắt không giấu đi ưu thương: "hắn sẽ nghe ta nói sao"

Nàng xoay người ngắm nhìn ánh trăng: "năm mười tuổi ta gặp được Sở Hiên. Kể từ lúc hắn giang tay bảo vệ ta phía sau, Kiều Vãn Ninh ta lúc đó đã tự hứa với lòng. Đời thành chỉ trở thành vương phi của hắn"

Dường như việc xuất hiện của Vân Điệp làm nàng ta phát giác ra Sở Hiên không phải không biết yêu, mà vì hắn chưa gặp được người hắn yêu. Hiện tại có lẽ đã gặp được đi. Càng nghĩ tâm lại càng đau, nàng ta trút hết tâm tình ra ngoài

"Những khi thấy bóng lưng cô độc của hắn mỗi đêm trầm tư ở vương phủ ngươi có biết lòng ta đau đến thế nào không. Nhưng lòng Sở Hiên lại bài xích ta đến gần, tâm tư này ta không tin hắn không biết.." Nói đến đây nàng ta gào lên "Ta ở bên cạnh hắn tám năm, cùng nhau trải qua khổ luyện, dùng chân thành để quan tâm. Vậy thì tại sao... tám năm...tám năm..." Nàng ta dơ bàn tay mở ra từng ngón, đôi mắt ngập nước

"tám năm...lại không bằng mấy ngày ở bên cạnh cô ta"

Thế nhưng tên Thủ Huyết kia rất vô tình cắt ngang giúp vương gia nhà hắn đạp lên một tấm chân tình của cô nương người ta: "Ah... có phải lần đó cô gặp vương gia là năm Chính Vân thứ bảy vương gia cùng sứ thần viếng thăm nước Tề không?"

Kiều Vãn Ninh xoay đầu, ánh mắt ngưng trọng nhìn hắn như muốn hỏi làm sao ngươi lại biết

"Năm đó vương gia đã bí mật mang theo mười ảnh vệ, ta cũng đi theo. Thời điểm đó Diệp thái úy ở Tề quốc đã vang danh thiên hạ, lúc đó vương gia chỉ mới mười hai tuổi lại thân cô thế đơn sống trong cung cấm bị Trịnh hoàng hậu lòng như rắn rết kia ngày ngày tìm cách ám toán" Thủ Huyết nhìn Kiều Vãn Ninh trong mắt có chút thương hại

"Cô biết không. Càn Phong không phải tự nhiên mà vương gia có được. Năm đó hoàng thượng muốn biết được Triệt Quyền Đạo của Diệp gia lợi hại như thế nào liền phái sứ thần sang dò xét, vương gia nhân cơ hội này trao đổi lợi ích muốn rời khỏi kinh thành tránh đi móng cuốt của Trịnh hoàng hậu"

Hắn nhìn Kiều Vãn Ninh ánh mắt lóe lên sự kiên định, như muốn chặt đứt đi tình cảm nhiều năm của cô ta: "Bảo vệ cô, là ngoài ý muốn. Bởi người đồng cảm với cô, đều là những đứa trẻ không được phụ mẫu thương yêu. So với vương gia cô còn đáng thương hơn vì phải làm con tin cho tề quốc luôn sống trong cảnh lo sợ, nhận lấy ánh mắt coi thường của người khác... Nhưng sau đó chẳng phải cô đã đổi lấy sự bảo vệ trong lúc nhất thời đó của người bằng Triệt Quyền Đạo rồi sao. Cô biết không, hiện tại ngay cả một tên lính canh cửa ở cổng thành Sở quốc cũng biết Triệt Quyền Đạo đấy"

Kiều Vãn Ninh kinh ngạc xen lẫn tức giận: "hắn lợi dụng ta"

Thủ Huyết cười khan lắc đầu: "vương gia sẽ lợi dụng người, nhưng không phải kẻ bỉ ổi. Triệt Quyền Đạo này cũng không phải học từ cô, đừng nói như người đã lợi dụng tình cảm của cô vậy..." Hắn xuy một tiếng sau đó nói tiếp: "là vào phủ của Diệp thái úy dạo chơi, vô tình thấy Diệp Tư Đằng cùng cô luyện võ mà thôi"

"Nếu không có ta hắn có thể đường hoàng bước vào Diệp phủ mà vô tình nhìn thấy sao. Ngươi nên biết Diệp phủ không phải là nơi muốn đến thì đến muốn đi thì đi. Nơi tập huấn của kỵ binh Ô Long cơ quan trùng trùng, lúc đó một đứa trẻ mười hai tuổi sao có thể dễ dàng bước vào?" Kiều Vãn Ninh viền mắt đỏ ngầu hét lớn

"Cô tức giận?"

Thở dài một hơi nàng ta đau lòng nói: "đúng, ta giận ta. Vì ta, Tề quốc sau này có thể sẽ diệt vong. Ta có lỗi với Tư Đằng"

Thủ Huyết cười gằn: "cô là con dân của Sở quốc lại đi lo lắng cho những kẻ rắp tâm dòm ngó nước nhà. Qủa nhiên là nữ nhân" khinh thường một tiếng trong lòng "chủ tử nói không sai, Tề quốc dẫu sao cũng là cái nôi của Kiều Vãn Ninh. Vẫn nên cảnh giác với cô ta"

"cô không cần cảm thấy có lỗi. Triệt Quyền Đạo là truyền thừa của họ Diệp, nó có sự uyên bác mà kẻ khác không thể lãnh ngộ được. Huống hồ lúc đó vương gia chỉ mười hai tuổi, dù thiên bẩm đến đâu cũng không tiếp thu được tất cả chiêu thức trong đó. Chỉ là quân lính Sở quốc quả thật đã học được một môn công phu không tệ, ít nhất hiện tại nếu ra chiến trường đối thủ đã thua mất ba phần"

Kiều Vãn Ninh im lặng quệt nước mắt đi thẳng về phòng của mình. Lời nói của Thủ Huyết hôm này quả thật làm nàng ta kinh hách không ít

Đã trải qua nhiều năm như vậy sự việc đã không còn kịp cứu vãn. Nàng biết tên kia cũng không phải do nhất thời mà lỡ miệng tiết lộ, hắn là muốn dìm chết tâm tư của nàng với Sở Hiên mới nói ra những lời như vậy. Nhưng tình cảm sao có thể nói bỏ là bỏ, hình ảnh đứa bé trai năm đó đã ấn sâu vào lòng nàng. Đối với Kiều Vãn Ninh, Sở Hiên như một vị thần, là rồng trong loài người. Tình yêu của nàng còn chứa sự ngưỡng mộ không sao kể xiết. Nàng chỉ biết Sở Hiên là người sinh ra để thống trị kẻ khác nên khi nhìn thấy hắn vì một nữ nhân mà xuống nước, vì nàng ta gắp đồ ăn, vì nàng ta mà lo lắng. Kiều Vãn Ninh cảm thấy những việc làm đó, những tình cảm đó không nên đặt trên người của Sở Hiên. Bởi vì hắn rất tôn quý

Thủ Huyết trở về phòng nhớ lại những điều Kiều Vãn Ninh nói lúc nãy liền cười nức nẻ: "cái gì mà bóng lưng cô độc mỗi đêm trầm tư chứ"

Hắn nhớ đến cảnh tượng chim chóc đang bay trên trời lại rơi lộp bộp chết trước cửa vương phủ liền cảm thán: "nếu cô ta mà biết vương gia đứng đó mỗi đêm thực chất là để dùng độc trên người giết hại biết bao đàn chim thì sẽ ra sao nhỉ

Aizz..Chỉ vì để bữa tối trong vương phủ bớt đi một ít chi phí mà đã chiếm mất trái tim của đại mỹ nữ người ta. Vương gia thật quá suất,.....