Vấn Đỉnh Cung Khuyết

Chương 60: Năm mới




Hạ Vân Tự lật mặt: "Chỉ mới gặp mặt hai lần ma thôi, không thể nói là thân thiết, chỉ cảm thấy tính tình nàng tạm được, không giống Cát Kinh Nga kia, được Hoàng Thượng sủng ái liền nghĩ thần thiếp lâu ngày không gặp thánh nhan!"

"Bình dấm chua này!" Hắn nhéo mặt nàng, "Nàng ta không hiểu chuyện, trẫm phạt cũng phạt rồi, nàng còn không chịu buông tha?"

"Hừ." Hạ Vân Tự bĩu môi, "Ngược lại thành thần thiếp không đúng..." Nói tới đây, nàng làm bộ thở dài, "Thần thiếp xin cáo lui để đi trò chuyện với Hòa Cơ!"

Dứt lời nàng liền xoay người rời đi, hoàn toàn không có chút chần chờ. Hắn không khuyên nhiều, chỉ cười nói: "Cung yến tối nay, nàng cứ ngoan ngoãn ngồi đợi bên cạnh trẫm."

Không nhận được câu trả lời, ý cười trên mặt hắn càng đậm, tay mở tấu chương, vừa cười vừa lắc đầu, cũng không biết có xem vào không.

Cung nhân ngự tiền nhìn theo, trong lòng ai nấy đều nghiền ngẫm.

Mấy ngày trước đó Cát Kinh Nga được sủng ái, nhưng so với Yểu Cơ, dù sao vẫn còn kém xa. Hoàng Thượng đối với Cát Kinh Nga, nói đến cùng chỉ là cảm thấy mỹ nhân phiên bang mới mẻ thú vị, Yểu Cơ dám ghen tuông trước mặt thánh giá còn khiến Hoàng Thượng thêm vui vẻ, nơi nào "người mới" có thể so được?

Xem ra Cát Kinh Nga thịnh sủng trở thành quá khứ từ đây.

Còn việc có thể lấy lại hoàng kim hay không, phải xem tạo hóa sau này của nàng ta.

OoOoO

Hạ Vân Tự rời khỏi Tử Thần Điện liền tới chỗ của Hòa Cơ. Hòa Cơ được sắp xếp ở nơi Tống Sung Hoa vừa sửa lại án xử sai, Tống Sung Hoa chọn cho nang Lưu Yến Uyển rộng rãi thoải mái, còn điều thêm cho nàng hai cung nhân, miễn để nàng không kịp thích ứng.

Có điều, phụng dưỡng bên cạnh Hòa Cơ vẫn là người xưa mang từ Lạc Tư, tuy là người Lạc Tư, bọn họ nói Hán ngữ lại rất tốt, so với Hòa Cơ câu chữ rõ ràng kém một chút, nhưng so với ngữ điệu của Cát Kinh Nga thì dễ nghe hơn nhiều.

Hai người tươi cười mời Hạ Vân Tự vào nhà chính đợi một lát, Hòa Cơ liền từ phòng ngủ ra gặp nàng.

Hai người bình lễ gặp nhau, Hạ Vân Tự ngước mắt nhìn, Hòa Cơ tuy rằng ăn mặc chỉnh tề, vết sưng trên mặt đã được đắp thuốc cũng tốt hơn nhiều, nhưng hốc mắt rõ ràng hồng hồng.

"Hòa Cơ muội muội vừa khóc sao?" Hạ Vân Tự vừa ngồi xuống vừa cười hỏi, "Đừng khóc nữa, buổi tối con có cung yến. Trừ tịch là ngày vui, muội muội mang đôi mắt này ra ngoài không biết sẽ bị người ta truyền thành gì, hơn nữa vì Cát Kinh Nga mà phải như vậy cũng không đáng."

Hòa Cơ ảm đạm rũ đầu, nghẹn ngào nức nở: "Hôm nay còn phải đa tạ Yểu Cơ tỷ tỷ ra mặt giải vây."

"Khách khí rồi. Cát Kinh Nga không có quy củ, ta không ra mặt cũng sẽ có người khác đứng ra." Nàng khẽ cười, "Chỉ là... Từ việc hôm nay, có thể thấy nàng ta oán hận từ lâu, muội không nên để nàng ta cùng mình gả tới nơi này, bây giờ cùng sống trong cung, tuy Hoàng Thượng đã phạt nàng ta, nhưng cũng không biết ngày sau liệu có gặp phiền toái khác hay không."

Hòa Cơ nghe đến đây liền ngẩng đầu, nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt, trông yếu đuối vô cùng đáng thương. Nàng nhìn Hạ Vân Tự, cười khổ: "Yểu Cơ tỷ tỷ cũng cho rằng muội và nàng ta kết oán đã lâu?"

Hạ Vân Tự ngẩn ra: "Chẳng lẽ không phải?"

Hòa Cơ lắc đầu: "Không phải, nàng ấy vốn là tỷ muội tốt nhất của muội."

Hạ Vân Tự kinh ngạc, theo bản năng nhìn Oanh Thời bên cạnh, Oanh Thời cũng vô cùng ngạc nhiên.

Hòa Cơ cúi đầu, nhẹ giọng: "Nhà nàng ấy tuy là quý tộc nhưng thân phận không cao, bảy tám tuổi được chọn vào vương cung Lạc Tư làm thư đồng cho muội, bọn muội từ đó đã trở nên thân thiết. Hòa thân lần này... Theo ý của ca ca muội, vốn định để nàng ấy lấy thân phận thị tỳ đi theo, ngày sau hoặc gả cho một tiểu quan ở Đại Túc, hoặc là trở về Lạc Tư kết hôn, là muội cảm thấy kéo dài thêm mấy năm khó tránh sẽ chậm trễ nàng ấy. Còn nữa... Muội nghĩ, Đại Túc này muội vốn đã không quen ai, thân phận phi tần vẫn tốt hơn cung tì, cho nên mới thuyết phục ca ca để nàng ấy cùng muội gả tới đây, ai ngờ..."

Hòa Cơ nhịn không được mà hối hận, lã chã chực khóc: "Hoàng Thượng chẳng qua mới lâm hạnh nàng ấy mấy lần, nàng ấy đã trở thành con người khác, không còn giống trước kia, càng đừng nói lúc trước vì sợ thân phận của muội, mọi chuyện không thể không dựa vào muội, bây giờ ở hậu cung Đại Túc, nàng ấy liền muốn cùng muội ganh đua cao thấp."

Hòa Cơ càng nói càng kích động, cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà khóc thành tiếng: "Muội không rõ, muội thật không rõ! Mấy năm nay muội chưa từng bạc đãi nàng ấy! Muội không có thân tỷ muội, nên coi tỷ ấy như người thân bên cạnh, mỗi lần có chuyện tốt đều nghĩ đến nàng ấy! Nàng ấy sao có thể đối xử với muội như vậy! Muội không rõ..."

Từng tiếng "Muội không rõ" đều bao hàm sợ hãi khi rời xa quê hương cùng sự không tin khi bị bằng hữu phản bội. Nang lẩm bẩm rất nhiều, giọng nói ngày càng yếu đi, không ngừng run rẩy.

Hạ Vân Tự thở dài: "Chuyện tri nhân tri diện bất tri tâm mỗi ngày đều xảy ra, trong cung càng nhiều. Lời muội nói nếu là thật, nàng ta có lẽ ngay từ đầu đã ghen ghét muội, nhưng vì thân phận của muội còn ở đó, nàng ta vì bản thân, vì vinh hoa phú quý của gia tộc, không thể không nhẫn nhịn."

Hòa Cơ lau nước mắt cẩn thận: "Việc này muội sẽ suy nghĩ cẩn thận."

"Nếu đã suy nghĩ cẩn thận, ngày sau đừng vì thế mà khổ sở." Hạ Vân Tự nhẹ giọng, "Ngày tháng ở hậu cung này, muội cảm thấy nó khổ thì nó sẽ khổ, muội cảm thấy nó tiêu dao thì nó sẽ tiêu dao. So với việc khổ sở thương tâm vì hạng người này, còn không băng nghĩ xem làm thế nào để sống. Với thân phận của muội, chỉ cần không mắc sai lầm, muội sẽ sống tốt, Hoàng Thượng cũng sẽ không bạc đãi muội. Ngày sau nếu được làm thái phi, thì cũng coi như được ngồi hưởng vinh hoa phú quý, vẫn tốt hơn Cát Kinh Nga đã bị hỏi tội một lần."

Lời này nghe qua có vài phần chân thành, Hòa Cơ, cảm kích: "Đa tạ tỷ tỷ nhắc nhở."

"Nào là nhắc nhở gì? Dù sao tương lai cùng sống trong cung, ta cũng muốn kết giao thêm bằng hữu." Hạ Vân Tự tươi cười dịu dàng, "Những lúc rảnh rỗi, nếu không ngại thì có thể đến Khánh Ngọc Cung ngồi chơi, Chiêu Nghi nương nương, Chu Mỹ Nhân và Ngọc Kinh Nga đều rất tốt, chúng ta cùng trò chuyện."

Hòa Cơ gật đầu liên tục: "Được. Như Mỹ Nhân cùng muội gả tới cũng không tồi, ngày khác sẽ dẫn nàng đi gặp tỷ tỷ."

Hạ Vân Tự khẽ cười: "Ta sẽ đàn tỳ bà cho các muội nghe."

Hòa Cơ cười rộ lên: "Vậy bọn muội sẽ nhảy một điệu của Lạc Tư cho tỷ tỷ xem."

Xem ra bọn họ đã ăn nhịp với nhau, khi Hạ Vân Tự rời đi, Hòa Cơ tự mình tiễn đến cửa. Phần hạ lễ nàng mượn hoa hiến Phật Hòa Cơ cũng rất thích, nói đêm nay sẽ mang đi tham gia cung yến.

Nàng lên kiệu về Khánh Ngọc Cung, Oanh Thời có chút lo lắng, trên đường thấp giọng hỏi: "Nương tử chỉ mới gặp Hòa Cơ hai lần, có phải đã nói quá nhiều rồi không?"

"Ta chưa nói gì cả." Hạ Vân Tự khẽ cười, "Nếu nàng ấy không thân thiện, cũng không thể làm gì ta; nếu thật sự có thể kết giao, ta đây nhất định phải kết giao."

Nhất định phải kết giao, đương nhiên không phải vì cái gọi là "hợp ý", cũng không phải vì không quen nhìn Cát Kinh Nga hống hách mà "rút đao tương trợ".

Mà vì Lạc Tư sau lưng nàng ấy.

Thời gian nàng ấy tiến cung không lâu, quốc vương Lạc Tư đối tốt với nàng ấy mọi người đêu biết. Một vị công chúa hoàng thân như vậy sau này có mệnh làm thái phi ở Đại Túc, Lạc Tư sẽ càng tôn sùng nàng ấu.

Một người như vậy, vì sao hông kết giao?

OoOoO

Đêm đó lại thêm một buổi cung yến long trọng, quần thần thăm viếng, ca vũ thăng bình.

Cung yến như vậy nghìn bài một điệu nhưng cũng đủ khiến tâm trạng mọi người đều mênh mang.

Ngay từ đầu Hạ Vân Tự được hoàng đế gọi đến bên cạnh làm bạn giá, khi yến hội được một nửa, bọn họ lại giống năm trước cùng nhau rời đi trước, đến Tiêu Phòng Cung làm bạn với Giai Huệ Hoàng Hậu.

Thời điểm rời khỏi Tiêu Phong Cung màn đêm đã sâu thẳm, pháo hoa lộng lẫy đầy trời. Hai người song hành đi dạo, hắn nắm tay nàng, pháo hoa thỉnh thoảng chiếu lên gương mặt nàng khiến hắn càng nhìn càng muốn được trân trọng.

Đột nhiên nàng quay đầu, đón nhận ánh mắt của hắn: "Hoàng Thượng nhìn gì vậy!"

Hắn sửng sờ, ho nhẹ một tiếng: "Hung như thế, đáng tiếc, nữ tử trời sinh mỹ lệ lại là người đàn bà đanh đá."

"Thần thiếp chưa nói gì cả..." Nàng nhỏ giọng lẩm bẩm, "Hoàng Thượng không về Tử Thần Điện sao?"

Hắn nói: "Ở cùng nàng."

Nàng nhướng mày: "Ngày mai Hoàng Thượng còn triều hội mồng một Tết."

Từ mười lăm tháng chạp đến mười lăm tháng giêng, hoàng đế và văn võ cả triều có thể ở nhà nghỉ ngơi, chỉ có triều hội mồng một Tết này là ngoại lệ.

Ngày này không chỉ có đủ loại quan viên, ngay cả phiên bang cũng đến, bình thường sẽ bận rộn hơn nửa ngày, so với thượng triều càng khiến người ta mệt mỏi.

Hắn vẫn nói: "Vậy cũng ở cùng nàng." Nói rồi hắn nắm tay nàng càng chặt, cười thì thầm bên tai Hạ Vân Tự, "Trời lạnh như vậy không thể ngủ một mình, trẫm ôm nàng, giúp nàng làm ấm cơ thể."

Hạ Vân Tự thẹn thùng: "Hoàng Thượng sao lai không đứng đắn như vậy! Thần thiếp không sao..."

Thật là không sao, gần đây nàng không hề cảm thấy không khỏe. Chỉ là thái y nói độc tố còn sót lại, trước khi giải độc hết ít nhiều cơ thể cũng có ảnh hưởng.

Ví dụ như nhất thời nàng khó có thể hoài hài tử, cho dù có thai, cũng khó mà hạ sinh hài tử khỏe mạnh.

Đây không phải việc lớn đối với nàng, nàng còn trẻ, muốn có đứa con của riêng mình, tương lai còn dài.

Trước mắt điều làm nàng bận tâm là Ninh Nguyên.

Hết năm nay, Ninh Nguyên cũng được tám tuổi, trong cung chỉ có ba hoàng tử, trong đó một người đã mất đi thánh tâm.

Như vậy, Ninh Nguyên càng lớn địa vị càng ổn định, phi tần trong cung dù sớm hay muộn cũng sẽ đấu tranh. Cho dù không thể danh chính ngôn thuận làm dưỡng mẫu của đích trưởng tử, cho dù ngày sau chỉ có thể làm thái phi, thái phi dưỡng dục tân quân bất kỳ ai cũng không thể so sánh được.

Hạ Vân Tự không vội vã nói gì cả, về Sương Mai Hiên liền làm như không có việc gì mà đi tắm gội thay y phục. Chờ bước ra, hắn đã lên giường nằm, quả nhiên nhìn thấy món đồ đặt dưới gối.

Là chuỗi đồng tiền được xâu lại bằng tơ hồng.

Hắn hứng thú thưởng thức trong tay, cười hỏi: "Nàng bao nhiêu tuổi rồi, còn nhận tiền mừng tuổi như vây!"

"A!" Hạ Vân Tự vỗ trán, gọi Oanh Thời vào, lệnh nàng ấy trang điểm hầu hạ mình thay y phục.

Hạ Huyền Thời không khỏi nhíu mày: "Sao vậy? Còn muốn ra ngoài sao?"

Hạ Vân Tự cười than: "Đó là tiền mừng tuổi Nninh Nguyên, vốn định đêm giao thừa sẽ cho nó, kết quả bận rộn cả ngày nên quên mất, thần thiếp phải đi đưa cho nó."

Việc này là thật, trong lúc vô tình Ninh Nguyên có nói muốn được như hài tử dân gian nhận tiền mừng tuổi, nàng đã đồng ý, nghiêm túc làm cho nó một chuỗi.

Nhưng "quên mất" là giả, nàng là muốn Hạ Huyền Thời nhìn thấy.

Nàng vừa nói vừa ngồi trước bàn trang điểm, Hạ Huyền Thời khuyên nàng: "Ngày mai đi. Ninh Nguyên hiểu chuyện, sẽ không so đo, vừa rồi nàng ở cung yến nó chưa từng nhắc tới."

"Nó hiểu chuyện là vì nó tốt." Hạ Vân Tự nhận khăn Oanh Thời đưa qua, vội vàng lau tóc, "Nhưng chuyện hứa với hài tử sao có thể lật lọng? Nó sẽ rất buồn."

Hắn lại nói: "Vậy nàng cứ kêu cung nhân đưa qua."

"Nhưng thần thiếp còn hứa sẽ cùng nó ăn sủi cảo." Nàng quay đầu, chăm chú nhìn hắn, "Thân mẫu mất sớm, cung nhân dù chiếu cố thế nào cũng sẽ có khuyết điểm. Hoàng Thượng chỉ thấy nó hiểu chuyện, nhưng hài tử bảy tám tuổi nào nên hiểu chuyện như vậy? Sao có thể không khóc lóc đòi quà với người lớn? Rõ ràng cái gì nó cũng nhịn!"

Hạ Vân Tự thương cảm lắc đầu: "Thần thiếp thật sự đau lòng cho nó, đi qua ở bên nó một lát sẽ về ngay, Hoàng Thượng cho thần thiếp đi đi."

Hắn thở dài: "Đi đi." Nói rồi, hắn ngồi dậy, "Trẫm đi cùng nàng."

Dứt lời, hắn gọi Phàn Ứng Đức vào hầu hạ mình thay y phục, lại nhìn chuỗi tiền xu một lát, trầm ngâm không nói gì.

Hạ Vân Tự biết hắn đang nghĩ tới ai.

Xâu đồng tiền thành chuỗi có rất nhiều cách. Cách của nàng, là tỷ tỷ tự tay dạy.