Vấn Đỉnh Cung Khuyết

Chương 78: Bất ngờ




Hạ Vân Tự không từ chối nữa.

Hoàng đế bằng lòng ban cho những đặc ân như thế chính là vinh dự, nàng nên tiếp nhận và tạ ơn. Từ chối vị trí chiêu nghi là vì nghĩ cho Trang Phi, nếu từ chối nữa thì e là không hợp lẽ cho lắm.

Y cười hiền hòa: “Vậy trẫm phải suy nghĩ kỹ mới được.”

Sau đó y về Tử Thần Điện tiếp tục xử lý chính sự nhưng bữa tối hôm đó lại đến chỗ nàng, nói cho nàng nghe phẩm cấp mà y đã nghĩ ra. “Quý nghi được không?”

“Quý nghi?” Hạ Vân Tự nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút rồi mỉm cười gật đầu: “Dễ nghe.”

Hoàng đế vui vẻ. “Vậy là quý nghi nhé.”

Nói xong thì sai Phàn Ưng Đức đi truyền chỉ cho Lễ Bộ rồi bảo Thượng Nghi Cục chuẩn bị lễ sắc phong, nghi lễ cứ dựa theo cấp bậc chiêu nghi, đứng đầu cửu tần là được.

Nói xong y quay qua, mắt lại tập trung vào khuôn mặt nàng, thấy nàng đang nhìn mình với vẻ đăm chiêu.

“Nhìn gì vậy?” Y nhướng mày. Nàng dựa vào trường kỷ, yêu kiều đưa tay chống lên trán. “Không nói cho người biết đâu.”

Y bật cười: “Còn ra vẻ bí mật nữa, mau nói xem.”

Nàng khoan thai cụp mắt xuống. “Vậy hoàng thượng phải thứ tội cho thần thiếp.”

Y mỉm cười. “Nói đùa mà thôi, có gì mà tội hay không tội chứ. Cứ nói đi.”

Nàng đảo mắt một chút rồi liếc nhìn Oanh Thời, Oanh Thời hiểu ý nên cụp mắt, nhún người hành lễ rồi dẫn các cung nhân lui ra ngoài.

Cung nhân của hoàng đế thấy vậy cũng thức thời, âm thầm lui ra không một tiếng động. Nhất thời trong tẩm điện tráng lệ chỉ còn hai người họ.

Y vẫn nhìn nàng. Nàng chớp chớp mắt, vòng qua đầu bên kia trường kỷ, ngồi lên đùi y. Y bèn thuận thế ôm lấy eo nàng. Nàng mỉm cười dịu dàng, đưa tay vòng lấy cổ y, nói: “Thần thiếp tò mò.”

Y nheo mắt. “Tò mò chuyện gì?”

Nàng bèn từ từ dán sát vào tai y, mùi hương trên người nàng bay vào mũi khiến y mê mẩn.

“Thần thiếp tò mò…” Giọng nàng trầm bổng, nghe vô cùng gợi cảm. “Gần đây hình như hoàng thượng rất… ân cần với thần thiếp.  Tại sao vậy?”

Dùng từ “ân cần” để nói về đế vương có thể coi là khá bất kính.

Nhưng hoàng đế chỉ khẽ bật cười. “Nói gì vậy chứ?”

Nàng thoáng quay đầu qua, nhìn vào mắt y, giọng trở nên càng ranh mãnh hơn. “Tự dưng ân cần, không trộm thì cắp… Hoàng thượng đang có tính toán gì đây?”

Càng ngày càng trở nên bất kính.

Sự kiêu khích táo bạo này lại rất hợp ý y, khiến y cười càng sảng khoái hơn. “Trẫm tốt với nàng, trong mắt nàng chính là không trộm thì cắp à?”

Nàng đảo mắt, ra vẻ không thèm trả lời.

“Được rồi…” Y mỉm cười bất đắc dĩ, thu hồi vẻ vui đùa, sắc mặt trở nên nghiêm túc. “Chuyện Diệp mỹ nhân khiến nàng không vui, trẫm cảm thấy rất áy náy.”

Hạ Vân Tự ngẩn ra. “Làm gì có chuyện đó?” Dừng lại một chút, nàng nói: “Thần thiếp chưa từng đố kỵ với Diệp mỹ nhân.”

“Được rồi.” Y hôn lên má nàng, trong giọng nói trầm khàn toát ra vẻ yêu chiều. “Rõ ràng là một bình giấm chua mà giả vờ rộng lượng gì chứ. Trong lòng trẫm biết hết.”

Y còn nhớ rất rõ bộ dáng ghen tuông của nàng. Lúc đó Đàm Tây Vương dâng đám vũ cơ biết múa kiếm lên, y chưa từng sủng hạnh một ai, chỉ đến chỗ Chiêu Phi xem múa một lần mà mặt nàng đã sa sầm không vui.

Như thế, chắc chắn Diệp thị cũng khiến nàng buồn bực nhưng có lẽ vì dạo đó y sủng ái Diệp thị quá mức nên nàng không dám nói thẳng, mãi đến khi Diệp thị làm loạn nàng mới mượn cớ này đến Tử Thần Điện mách tội.

Vì thế y phát hiện ra sự bất mãn của nàng đối với Diệp thị. Sau khi hiểu ra thì càng thấy áy náy.

Cảm giác áy náy này hiếm khi xuất hiện trong y, nghĩ lại còn thấy hơi kỳ lạ. Nó nảy sinh vì sự khác thường của nàng, rồi lại nhắc nhở y về sự đặc biệt của nàng.

Tình cảm này được tích lũy dần dần theo năm tháng nhưng lại bất ngờ dâng trào trong một khoảnh khắc, muốn kìm nén cũng không được.

Vì thế gần đây y bèn tìm cách bù đắp lại, hễ thấy thứ gì tốt cũng sai người đưa đến Diên Phương Điện. Có điều y không ngờ nàng lại phát hiện ra, càng không ngờ nàng sẽ hỏi thẳng ra như vậy.

Con tiểu hồ ly tinh ranh này, không gì là giấu được nàng.

Y ôm nàng vào lòng, cúi đầu hôn khẽ. “Trẫm không muốn làm nàng buồn. Sau này nếu gặp người nàng không thích, nàng cứ nói thẳng với trẫm.”

Hạ Vân Tự ngoan ngoãn tựa vào lòng y, dịu dàng “ừm” một tiếng.

Trong lòng nàng đang dở khóc dở cười.

Nàng biết xưa nay y vẫn tự xưng là thâm tình, trước kia chắc là cũng “thâm tình” với tỷ tỷ như vậy.

Bây giờ, cuối cùng đến lượt nàng rồi ư?

Dù đó chỉ là “tự xưng” thì cũng tốt, bởi vì y tuyệt đối không có sự nhẫn nại như thế đối với mỗi một phi tần. Với nàng, như vậy đủ để chứng minh trong lòng y nàng khác với những phi tần còn lại.

Nàng ngửa đầu hôn lên cổ y. “Trong lòng hoàng thượng có thần thiếp là được, những chuyện khác thần thiếp không quan tâm.”

Câu này khiến y rất xúc động. Nàng lẳng lặng nhìn y, hít nhẹ một hơi rồi nghẹn ngào thêm một câu: “Đương nhiên… nếu hoàng thượng có thể thường đến thăm thần thiếp, đừng có người mới rồi quên mất thần thiếp thì thần thiếp sẽ càng vui hơn.”

Lời nói êm ái dịu dàng chạm vào trái tim y. Y lập tức quay người qua, thuận thế đè nàng xuống trường kỷ.

Y hôn nàng như muốn phát tiết tất cả tình cảm nhưng vẫn rất kiềm chế, luôn chống người lên vì sợ đè trúng nàng.

Đêm nay y lật thẻ bài của nàng, tuy nhiên chỉ đơn thuần là ôm nàng ngủ chứ không có bất cứ hành vi quá trớn nào.

Nửa đêm, Hạ Vân Tự thức giấc, mở mắt ra, im lặng ngắm nhìn gương mặt anh tuấn của hoàng đế hồi lâu.

Tốt lắm. Cuối cùng thì trong đã động lòng với nàng.

Khác với cảm giác động lòng rạo rực lúc trước, rốt cuộc thì nàng đã đi sâu vào trái tim y, khiến y thật sự để ý đến cảm nhận vui buồn của nàng.

Đây là điều nàng muốn, là điều nàng nhất định phải đạt được.

——-

Cuối tháng tư, trời dần dần nóng lên thấy rõ. Những phi tần yếu ớt nũng nịu một chút bắt đầu than vãn, cũng có không ít người đến chỗ Thuận Phi nói xa nói gần, chỉ mong Thuận Phi xin ý chỉ, sớm ngày đến hành cung tránh nóng.

Thuận Phi bèn viết một bản tấu sai người đưa đến Tử Thần Điện. Lúc này đang là chạng vạng, Hạ Vân Tự và hoàng đế đang ngồi ở hai đầu trường kỷ, ai đọc sách của người nấy.

Hoàng đế nhận lấy bản tấu của Thuận Phi đọc một lượt rồi nói: “Đi nói với Thuận Phi, quý nghi có thai nên năm nay không đi hành cung, mất công trên đường xóc nảy.”

“Ấy… hoàng thượng!” Hạ Vân Tự ngước đôi mắt đẹp lên, vội nói trước khi hoạn quan kia lui ra. “Đừng nha!”

Y nhìn nàng. Nàng cúi đầu vuốt bụng mình. “Thái y nói cái thai của thần thiếp rất khỏe, trên đường cẩn thận thì chút xóc nảy kia có là gì đâu. Trời nắng nóng còn khó chịu hơn, mấy ngày nay thần thiếp cứ mong sớm đến hành cung thôi.”

Nàng đang nói thật lòng. Tuy cách nhau không quá xa nhưng trong cung nắng nóng ghê gớm hơn hành cung nhiều. Hơn nữa  nàng cũng không muốn vì được “ưu ái” thế này mà bị bao nhiêu người oán giận. Lúc y đặt thêm địa vị quý nghi, trong cung đã bàn tán xôn xao lắm rồi.

Hạ Huyền Thời hiểu ra, mỉm cười rồi lập tức sửa lại: “Thôi được, vậy bảo các cung chuẩn bị đi, năm ngày sau sẽ xuất phát đến hành cung. Diệp mỹ nhân thì…” Y vô thức liếc nhìn nàng một cái. “Diệp mỹ nhân bụng đã lớn nên cứ ở lại trong cung dưỡng thai đợi ngày sinh nở đi.”

Hạ Vân Tự mỉm cười tươi tắn, không nói thêm gì nữa. Tuy nàng không thật sự ghen tỵ với Diệp mỹ nhân nhưng nếu không đi chung cũng tốt. Nàng ta quá ồn ào huyên náo, còn đáng ghét hơn lũ ve sầu cứ kêu râm ran suốt ngày nữa.

Vì thế năm ngày sau, thánh giá lại rầm rầm rộ rộ rời khỏi kinh thành. Các phi tần bị cái nóng trong cung làm khó chịu nay đã được thả lỏng. Không biết sao lại có lời đồn đại là Diệp mỹ nhân không được đến hành cung là vì lúc đó Yểu quý nghi cũng có mặt ở Tử Thần Điện nên ngăn cản, khiến nàng bỗng dưng nhận được một tràng ca ngợi.

Trong cung, người không thích Diệp mỹ nhân cũng rất nhiều.

Nhưng người có thể ra tay làm hại đứa bé thì lại rất ít.

Vì thế chừng một tháng sau, trong cung liền đưa tin mừng đến hành cung, báo Diệp mỹ nhân đã bình an sinh hạ ngũ hoàng tử.

Bình an sinh hạ hoàng tử là lập được công lớn. Dù Diệp thị đã sớm bị thất sủng thì vẫn được tấn phong từ tòng ngũ phẩm mỹ nhân lên thành tòng tứ phẩm cơ.

Có điều, lên đến hàng cơ thì thường sẽ được đặt phong hào nhưng hoàng đế lại không nhắc đến chuyện này, chỉ xưng là Diệp cơ thôi.

Các cung tần phỏng đoán theo thánh ý nên lễ vật cũng ít đi nhiều, càng không ai bày tỏ gì khác.

Cuối tháng sáu, Diệp thị đầy tháng, sai người đến hành cung bẩm báo rằng trong cung thời tiết nóng bức khó chịu, muốn mang ngũ hoàng tử đến hành cung tránh nóng.

Đương nhiên hoàng đế sẽ gật đầu đồng ý, có điều cũng “tiện thể” truyền thêm một câu, sai người mang ngũ hoàng tử ra khỏi Giai Nghi Cung, tạm thời do nhũ mẫu chăm sóc. Đến hành cung sẽ ở trong Hiếu Nhân Các mà đại hoàng tử, nhị hoàng tử và Thục Tĩnh công chúa ở trước kia, sau khi hồi cung cũng ở trong Vạn An Cung mà các hoàng tử công chúa đã ở.

Điều này có nghĩa là Diệp thị đã mất đi cơ hội đích thân nuôi dưỡng hoàng tử. Các phi tần trong cung đều thầm vui mừng: Đáng đời Diệp thị!

Ba ngày sau, Diệp thị và ngũ hoàng tử liền đến hành cung. Hoàng đế không gặp Diệp thị nhưng sai người bế ngũ hoàng tử đến thăm một lát.

Lúc đó trùng hợp là Hạ Vân Tự và Ninh Nguyên cũng có mặt nên bèn nhìn thử xem thế nào.

Diệp thị rất xinh đẹp, ngũ hoàng tử thừa kế ưu điểm của cha mẹ, mới đầy tháng không lâu mà đã rất đáng yêu. Ninh Nguyên bám vào chiếc nôi nhìn ngắm cả buổi, Hạ Vân Tự và hoàng đế nói chuyện với nhau một lúc mới phát hiện nó vẫn còn ngồi đó nhìn nên lên tiếng gọi: “Ninh Nguyên?”

Ninh Nguyên quay đầu lại, Hạ Vân Tự hỏi: “Sững ra đó làm gì thế?”

Ninh Nguyên chép miệng. “Ngũ đệ thật đáng yêu. Con đang nghĩ lục đệ sẽ như thế nào đây?”

Hạ Vân Tự mỉm cười. “Con dám chắc là di mẫu sẽ sinh lục đệ cho con à? Tam muội không được sao?”

“Cũng được.” Ninh Nguyên nói thế nhưng lại âm thầm phồng má lên. “Nhưng đệ đệ thì vẫn tốt hơn.”

Trong mắt thằng bé, dù gì đệ đệ vẫn chơi vui hơn.

Hơn nữa tuy di mẫu đã dùng tích Trịnh Bá khắc Đoạn vu Yển để nhắc nhở nó nhưng sau khi về chép lại mười lần, nó lại nghĩ trong lịch sử cũng không thiếu huynh đệ hoàng gia đồng tâm hiệp lực tạo nên thời thái bình thịnh trị.

Nó hiểu được nỗi lòng của di mẫu, nhưng cảm thấy trường hợp thứ hai càng làm nó ao ước hơn, nó hy vọng có một đệ đệ như thế.

Nhưng những lời này không thể nói trước mặt phụ hoàng, nó đã sớm biết chừng mực nên bèn tỏ vẻ ngây thơ trả lời: “Có đệ đệ thì sau này có thể cùng con cưỡi ngựa, bắn cung, tập võ… Muội muội ấy à…” Nghĩ ngợi một chút, nó thở dài: “Thôi được rồi, con sẽ dạy muội muội đọc sách, viết chữ, vẽ tranh vậy!”

Hoàng đế không khỏi bật cười, vẫy tay gọi thằng bé. “Đúng là một ca ca tốt. Qua đây ngồi một lát đi, để ngũ đệ của con ngủ.”

Lúc ấy Ninh Nguyên mới chịu rời khỏi chiếc nôi, ngồi đến bên cạnh hoàng đế.

——

Trong Vân Thủy Các, Diệp thị vừa đầy tháng không lâu, hai ngày nay đi đường xóc nảy nên không tranh được mệt mỏi. Nàng ta được cung nữ đỡ nằm xuống giường, thở ra một hơi thật dài nhưng khóe mắt thì đầy ý cười.

Nhưng các cung nữ bên cạnh thì lại vô cùng lo lắng, các nàng đưa mắt nhìn nhau, Tranh Hoa bước tới, hỏi: “Nương tử, tiểu điện hạ… cứ thế để người ta mang đi sao, người không lo lắng ư?”

“Lo lắng?” Diệp cơ cười xùy, khẽ lắc đầu: “Lo lắng cái gì? Hoàng thượng không thích ta cũng được, chê thân phận ta không đủ cao cũng được, đó vẫn là con của ta.”

Đó là cốt nhục máu mủ của nàng, sau này sẽ là niềm hy vọng của nàng. Dù được cung nhân chăm sóc thì khó tránh khỏi việc không gần gũi với nàng nhưng vì đạo hiếu, nó cũng phải báo đáp nàng.

Như thế là đủ. Người nhà nàng có thể dựa vào ngũ hoàng tử để lên như diều gặp gió, sớm muộn gì nàng cũng có thể trở thành chủ một cung, cuối cùng ngồi lên vị trí thái phi, hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Tiến cung để làm gì, chẳng phải vì những thứ này sao? Cầu mong có một hoàng tử mang dòng máu của mình, dẫn dắt người nhà vượt qua long môn, từ đó thật sự trở thành quan to, vinh hiển.

Diệp cơ nghĩ đến đây là cảm thấy rất vui vẻ, về phần đứa bé được ai nuôi dưỡng, nàng không quan tâm lắm.

Hơn nữa nàng cũng không thể tranh giành với hoàng đế, vậy chi bằng cứ yên tâm mà nghe lời y là được, hà tất tự chuốc lấy phiền toái.

Và đương nhiên, nàng cũng phải cố gắng thể hiện tấm lòng của người mẹ.

Diệp cơ liền căn dặn Tranh Hoa. “Bảo nhũ mẫu thường xuyên bế nó qua đây gặp ta. Nó còn nhỏ quá, cứ thế chuyển ra ngoài không biết có thích nghi được không.”

Nãy giờ mới nghe được một câu hợp tình hợp lý.

Tranh Hoa thở phào, vâng một tiếng rồi hỏi: “Nương tử xem… chúng ta có cần đưa chút ngân lượng, gửi gắm cho cung nhân bên đó không?”

Diệp cơ nghĩ ngợi rồi lắc đầu: “Trước nay hoàng thượng rất coi trọng các hoàng tử công chúa, bọn họ không dám lơ là đâu.”

Nàng biết Tranh Hoa sợ đứa bé chịu thiệt thòi nhưng đại hoàng tử, nhị hoàng tử và Thục Tĩnh công chúa đều được nuôi lớn như thế… Mẹ ruột của chúng mất sớm, không ai gửi gắm cũng có sao đâu, chứng tỏ cung nhân không dám khinh suất.

Nếu đã thế, chi bằng cứ giữ bạc trong tay, trong cung còn nhiều chuyện cần dùng đến nó. Dù có dư tiền dùng không hết thì cũng có thể gửi về nhà. Phụ thân lăn lộn trong chốn quan trường cũng không dễ dàng, trước mắt tuy có nàng làm chỗ dựa sẽ dễ dàng hơn nhưng vẫn cần dùng rất nhiều tiền.

Tiền phải dùng đúng chỗ đúng nơi, không được mù quáng đút lót không cần thiết.

——

Ngày tháng cứ thế trôi qua. Có thêm một đứa bé, hành cung trở nên náo nhiệt hơn nhiều.

Ninh Nguyên quả là một ca ca tốt. Hạ Vân Tự phát hiện ra trong quan hệ với các đệ đệ muội muội, có lẽ thằng bé cũng có chút tính toán nhưng tình cảm yêu thương của nó là rất thật lòng.

Bởi vì nó sẽ nghĩ cho chúng trong những chuyện tỉ mỉ nhỏ nhặt nhất.

Chẳng hạn như khi ăn những món điểm tâm mà chúng thích, nó sẽ kể ra ai thích món nào, món nào. Nếu bình thường không quan tâm thật sự thì làm sao nhớ rõ như thế.

Hạ Vân Tự cũng vui vẻ dẫn nó sang chơi với các đệ đệ muội muội. Ngoại trừ quan hệ với nhị hoàng tử – được Yến tu dung nuôi dưỡng – không ổn lắm thì những đứa bé khác đều qua lại rất thân thiết.

Hôm ấy vừa ra khỏi cung của Hòa chiêu dung, Ninh Nguyên vui vẻ đến độ dọc đường cứ nhảy chân sáo, không thể đi bình thường được.

Thời tiết oi gắt, thằng bé chạy một lát là mồ hôi ướt áo, Hạ Vân Tự cũng không để tâm lắm, cứ ung dung đi đằng sau, mỉm cười mặc cho nó vui như thằng ngốc.

Thật ra dáng vẻ vui như thằng ngốc này rất hiếm khi thấy ở Ninh Nguyên. Nàng có thể nhận ra được trong lòng nó đã có không ít tâm sự.

Nếu có thể, nàng rất muốn khơi thông cho nó, để nó có thể cởi bỏ những phiền não rối bời, vui vẻ làm một đứa trẻ.

Nhưng nàng không thể. Bởi vì nó là đại hoàng tử, ông trời đã định là nó phải lớn lên trong sự kỳ vọng to lớn nhất thiên hạ, càng sớm hiểu chuyện càng tốt.

Đi mãi, đi mãi, ngang qua một khoảng sân vườn.

Trong hành cung có rất nhiều khoảng sân vườn như thế này, phần lớn là núi đá san sát nhau, hồ nước trong vắt nhưng mỗi nơi bài trí một kiểu.

Lúc nhàn rỗi, các phi tần thường thích đến nơi này để dạo chơi, trẻ con thì càng thích thú. Ninh Nguyên liếc mắt nhìn thấy là lập tức chạy ù vào trong một hòn núi giả, Hạ Vân Tự lúc đầu không quan tâm lắm nhưng bỗng nghe từ xa có một tiếng thét lên.

“Ninh Nguyên!” Nàng vô thức gọi thằng bé. Bóng dáng còn chưa chạy xa kia lập tức dừng lại, quay qua nhìn nàng với ánh mắt khó hiểu.

Hạ Vân Tự bước vội tới trước, vừa ôm thằng bé vào lòng vừa nhìn về hướng phát ra âm thanh trong sắc trời lờ mờ tối rồi bảo Tiểu Lộc Tử. “Đi xem thử.”

Tiểu Lộc Tử cúi người nhận lệnh, nhưng còn chưa đi bao xa thì đã thấy một người ăn mặc như hoạn quan loạng choạng chạy về phía này, dù trời lờ mờ tối vẫn có thể nhận ra mặt hắn không còn chút máu, hai chân mềm nhũn.

Bất thình lình nhìn thấy phía trước có một người ra dáng là phi tần có phẩm cấp cao, hoạn quan kia bèn quỳ phịch xuống đất. “Nương nương!”

Oanh Thời tức khắc bước tới che trước mặt Hạ Vân Tự, quát hoạn quan kia. “Luống cuống tay chân làm gì! Đụng vào nương nương thì sao!”

“Nương nương tha tội!” Hoạn quan kia dập đầu thật mạnh, mỗi tiếng thốt ra đều run run. “Bên… bên kia có người từ trên sườn núi ngã xuống… Hình như… hình như còn có một đứa bé.”

Mắt Hạ Vân Tự quắc lên.

Đưa mắt nhìn sang, sườn núi mà hoạn quan kia nói chếch về hướng đông, cách đó không xa, đối diện với hòn núi giả mà Ninh Nguyên định chạy vào.

Sườn núi đó nàng vẫn có ấn tượng, nó không cao lắm, từ chân núi đến đình hóng mát trên đỉnh chỉ khoảng năm mươi bậc thang. Nhưng nếu từ trên năm mươi bậc thang ấy té xuống thì…

Hạ Vân Tự hít sâu một hơi. “Ngươi nói có đứa bé?”

Hoạn quan kia rụt vai lại. “Vâng…” Hắn tiếp tục dập đầu, giọng nói căng thẳng kèm theo tiếng nức nở: “Nô… nô tài không dám tới gần nhưng trong cung… không có trẻ con nào khác, chỉ e đó là… là hoàng tử công chúa!”

Vừa nói xong, xung quanh im ắng như tờ. Ninh Nguyên được Hạ Vân Tự ôm vào lòng mà vẫn run lên, hoảng hốt níu lấy cánh tay nàng. “Di  mẫu…”

Hạ Vân Tự cố trấn tĩnh, siết chặt thằng bé rồi bảo: “Con ngoan ngoãn đợi ở đây, di mẫu đi xem thử.”

Nói xong nàng ra hiệu cho Tiểu Lộc Tử bảo vệ Ninh Nguyên, còn mình thì dẫn vài cung nhân khác cùng đến chỗ sườn núi.

Khi nãy tiếng thét lớn của hoạn quan kia không chỉ làm kinh động đến nàng. Chỉ trong chốc lát đã có rất khá cung nhân quét dọn gần đó cũng chạy tới xem thử nhưng đều dừng lại khi nhìn thấy tình cảnh ở giữa lưng chừng núi.

Nghe sau lưng có tiếng bước chân, họ quay đầu lại, nhận ra là ai thì đồng loạt quỳ xuống. “Quý nghi nương nương…”

Hạ Vân Tự đứng từ xa nhìn tình cảnh phía trước.

Những bậc thang được tạc vào sườn núi, có hơn năm mươi bậc tất cả. Cứ hơn mười bậc là có một khoảng bằng phẳng khá rộng, họ té ngã ở thềm sân rộng thứ ba, vì cách quá xa nên không nhìn rõ là ai.

Nàng trầm giọng hỏi: “Gọi thái y và Cung Chính Ti chưa?”

“Vâng… lúc nãy đã có người đi bẩm báo, cũng đã có người đến chỗ Thuận Phi nương nương. Nhưng bên này…” Hoạn quan kia khép nép ngẩng đầu lên, liếc nhìn phía thềm đá. “Bọn nô tài thân phận thấp hèn, không dám qua đó.”

Hạ Vân Tự hiểu ý của hắn.

Nếu nơi này có một cung nhân địa vị cao một chút thì có thể đến xem xem, nếu còn chưa chết thì có thể kịp thời cứu người. Nhưng nếu là những hoạn quan thân phận thấp hèn, qua đó chính là đánh cược tính mạng của mình. Người đó không sao thì họ có công, chết rồi cũng không sao nhưng sợ nhất là người đó còn chưa tắt thở, đúng lúc họ đến thì lại tắt thở, vậy không cách nào giải thích rõ được, họ chỉ có nước dùng mạng đền vào.

Hạ Vân Tự gật đầu. “Các người không cần đi theo, bản cung sang đó xem sao.”

Nói xong thì nàng liền đi về phía thềm đá. Oanh Thời rất bất an. “Nương nương…”

Nàng khẽ quay đầu qua. “Em cũng không cần đi theo. Dẫn người đi xung quanh xem thử có gì đáng nghi không.”

Oanh Thời nghe thế thì dừng bước. Hạ Vân Tự ngước mắt lên nhìn, xách váy leo lên từng bậc thang.

Không có gì đáng sợ cả, nàng tự an ủi mình như thế.

Trước mắt còn chưa biết là người này trượt chân hay bị tính kế. Nhưng nếu là tính kế, nàng phải nhân lúc này xem nhét trước nhất mới là quan trọng.

Kẻ chủ mưu chắc chắn không phải là người lương thiện gì, nàng phải đi nhìn xem có thể tra ra rốt cuộc là ai không.

Nàng lấy lại bình tĩnh, cố nén nỗi sợ hãi đang dâng trào xuống.

Bây giờ đã là lúc chập choạng tối, hai bên cầu thang đá đều là cây cối um tùm, không rõ ràng sáng sủa như dưới chân núi. Nàng bước từng bậc một, mãi đến khi sắp bước lên tới bậc thềm rộng thứ ba mới dừng lại.

Nàng đã thấy rõ đứa bé đó.

Nhũ mẫu té ngã ở bậc thềm thứ ba này nhưng đứa bé thì rơi khỏi lòng nhũ mẫu, văng thêm hai bậc nữa, chỉ cách nàng vài bước.

Là ngũ hoàng tử.

Nó còn nằm trong tã lót, không thể nhìn ra có vết thương gì hay không, dường như đang im lặng ngủ. Cảnh tượng xung quanh thì hoàn toàn đối lập: Đầu nhũ mẫu bị đập vỡ, máu chảy lênh láng, người đã tắt thở nhưng mắt vẫn mở to, trừng lên nhìn chằm chằm vào đứa bé.

Máu tươi tanh nồng chảy từ đầu nàng ta xuống, đọng thành vũng trên bậc thang bên dưới.

Hình ảnh ghê rợn này đã phá nát sự bình tĩnh của nàng.

Nàng gắng hết sức kìm nén, lý trí cố bảo mình phải bước tới nhìn cho kỹ nhưng tinh thần thì lại rã rời, toàn bộ dũng khí của nàng tan biến hết.

Cuối cùng, chân mềm nhũn, nàng ngồi phịch xuống đất. “Thái y…” Nàng sởn gai ốc. “Thái y…”

Sao thái y còn chưa đến.

E là mạng của thằng bé cũng khó mà giữ được.

Đầu óc nàng rối bời, không ngừng lặp lại hai câu này nhưng không thể nói ra hoàn chỉnh được. Thậm chí, dần dần nàng cũng không thể thốt ra tiếng nào nữa.

——

Vì thế khi hoàng đế đến nơi, y được báo lại là quý nghi nương nương nghe nói đứa bé xảy ra chuyện nên một mình lên cầu thangg, đến giờ vẫn chưa thấy xuống.

Chân mày y giần giật, vội vàng leo lên núi, không lâu sau bèn nhìn thấy bóng dáng rã rời đang ngồi dưới đất, không ngừng run rẩy, trông rất yếu đuối bất lực.

Tầm mắt lướt qua vai nàng, y cũng nhìn thấy tình cảnh đầy máu me và đôi mắt trừng lên kia.

“A Tự!” Y hét lên, không kìm chế được mà nhảy vọt tới, lập tức che mắt nàng lại.

Y cảm thấy nàng rùng mình một cái thật mạnh, sau đó cả người mềm oặt trong vòng tay y. “Thằng bé…” Giọng nàng khàn đặc, dường như hai tiếng này đã rút hết toàn bộ sức lực của nàng, sau đó chỉ còn lại tiếng nghẹn ngào.

Y cũng thấy lạnh cả người. Tình cảnh ấy khiến y không dám nhìn lâu, quay phắt đầu đi, dùng chút lý trí còn sót lại ôm chặt nàng. “A Tự… A Tự đừng sợ, trẫm ở đây!”

“Thằng bé…” Nàng hoàn toàn kiểm soát, cố gắng muốn khôi phục lý trí nhưng đầu óc chỉ toàn trống rỗng.

Nàng cũng không phân biệt được mình đang nghĩ về ngũ hoàng tử, đứa bé trong bụng mình hay là Ninh Nguyên may mắn bình an lớn đến giờ. Nhưng tóm lại, nỗi kinh hãi đã lâu chưa từng có đang nuốt chửng lấy nàng.

Lần đầu tiên nàng kinh hãi như thế là khi nghe tin tỷ tỷ không còn sống được bao lâu nữa.

Sau này, khi tỷ tỷ thật sự ra đi, nàng không còn sợ đến vậy. Nàng cứ ngỡ mình đã khắc phục được sự yếu đuối đó.

Nhưng đứa bé này…

Đầu óc Hạ Vân Tự ong lên, hốt hoảng hồi lâu mới phát hiện ra mình đã được ai đó ôm vào lòng. Không biết như thế nào mà nàng há miệng cắn thật mạnh vào bờ vai ngay trước mắt mình.

Nỗi sợ hãi cùng cực dần dần tan biến trong lúc nàng ra sức cắn. Một lúc sau, nàng hoàn hồn lại, cảm giác người trước mắt bị mình cắn đau đến nín thở.

Nàng ngơ ngẩn ngước mắt lên, nhìn y một lát mới nhận ra được. “Hoàng thượng?”

Nói xong nàng lại vô thức muốn quay đầu nhìn về phía bên kia nhưng y lại che mắt nàng lần nữa. “Đừng nhìn.” Nói xong thì đưa tay đỡ nàng dậy. “Trẫm đưa nàng xuống dưới.”

Nàng không nói gì nữa bởi vì đầu óc không thể phản ứng kịp. Những gì vừa nhìn thấy quả thật quá rùng rợn.

Mãi đến khi được đưa xuống núi, hít sâu một hơi không khí không có mùi máu tươi, nàng mới miễn cưỡng hoàn hồn lại.

Nàng nghe y trầm giọng ra lệnh. “Mau chuẩn bị kiệu đưa quý nghi về cung, chuẩn bị thuốc dưỡng thai và truyền thái y bắt mạch!”

Tiểu Lộc Tử và Oanh Thời đều quen với việc thấy nàng bày mưu tính kế, không thể ngờ được vừa nãy nàng còn ung dung như thế mà bây giờ lại như vậy.

Biết mình suy nghĩ không chu toàn, hầu hạ không chu đáo nên hai người vội dập đầu rồi nghe lệnh làm việc.

Hạ Vân Tự nhanh chóng được dìu vào trong kiệu. Bức tường bằng gấm xung quanh ngăn cách với sắc trời mờ mịt bên ngoài, tinh thần nàng cuối cùng dần tỉnh táo trở lại.

“Oanh Thời.” Nàng ngước mắt lên, nhìn Oanh Thời đang lo lắng ngồi bên cạnh. “Có nhìn thấy gì khả nghi không?”

“Không nhìn thấy ai khả nghi cả.” Oanh Thời vừa nói vừa đưa tay lấy một vật ra khỏi ống tay áo. “Nhưng nhặt được cái này ạ.”