Vạn Giới Pháp Thần

Chương 39: Lên ngôi




Đêm ấy tất cả mọi người đều ngủ ngay tại đấy. Alan dùng pháp thuật của mình biến ra một núi thức ăn cho mọi người. Vị Ẩn sĩ cũng không kém, ông khua khua cây pháp trượng, một khu trại xuất hiện từ không khí.

Và bằng một cách nào đó bọn trẻ bỗng thấy mình ngồi trên một bãi cỏ trước một bàn trà rất ngon vào lúc 8 giờ tối. Phép thuật thật kì diệu.

Gấu Pooh và những người bạn muốn tổ chức một bữa tiệc chiến thắng, bọn họ sinh ra như để dành cho những bữa tiệc vậy.

Tuy nhiên, mọi người đã quá mệt mỏi rồi, vết thương thể xác đã được Alan chữa khỏi, nhưng gánh nặng tinh thần vẫn còn, Alan chỉ tạm xua nó đi thôi, họ bây giờ chỉ muốn ngủ thôi.

Đêm đó, Gấu nâu Pooh bọn người tới ngủ vẫn còn khua tay khua chân nhảy múa, tiếng gáy khò khè tạo thành một gia điệu.

Ngày hôm sau đoàn quân bắt đầu đi về hướng đông dọc theo bờ sông.

Lâu đài Cair Paravel nằm trên một ngọn đồi nhô cao vượt lên trước mặt họ. Phía trước mặt là những cồn cát với những tảng đá lớn, vụng biển, rong tảo biển và cái mùi mặn mòi của biển với hàng dặm dài những lớp sóng ngả sang màu xanh lá cây ào lên bờ bãi, vỡ ra thành hàng trăm con sóng nhỏ.

Lâu đài Cair Paravel không còn là đống tàn tích nữa, nó trở lại vẻ lộng lẫy như thuở những vị vua Narnia chân chính trị vì.

Lâu đài như một Vườn treo Babylon của Narnia vậy, từng lớp tường thành, lớp hành lang xen kẽ lớp cây cối, trên đỉnh cao nhất lâu đài là đại sảnh, nơi tổ chức những sự kiện lớn của đất nước.

Ngày hôm sau có nhiều việc làm quan trọng hơn. Bọn họ tổ chức một bữa tiệc chân chính, một buổi lễ đăng quang của vua và nữ hoàng mới của Narnia.

Trong đại sảnh lâu đài Cair Paravel - một gian phòng đẹp tuyệt vời với mái lợp bằng ngà, bức tường phía tây treo đầy những bộ lông chim công, cửa phía đông trông ra biển.

Cánh cửa đại sảnh bật mở, Alan dẫn đi trước đẫn theo bốn anh em nhà Penvensive tiến vào, bên trái ông là hai anh em Perter và Edmun, bên phai ông là hai chị em Susan và Lucy.

Bọn họ đều mặc nhũng bộ quần áo trung cổ lộng lẫy dành cho vua và nữ hoàng.

Xa xa đối diện cánh cửa là bốn cái ngay vàng, bên cạnh chúng, vợ chồng hải li chờ sẵn, hai người hai tay cầm bốn chiếc vương miện lấp lánh.

Alan năm người đi qua một hai hàng nhân mã mũ giáp chỉnh tề, bốn nah em Pevensive đứng quay lưng với ngai vàng, bọn chúng quỳ một chân.

Trước sự hiện diện của tất cả bạn bè và trong tiếng kèn trumpet rộn rã, Aslan trang trọng đặt vương miện lên đầu bốn anh em Pevensive và dẫn họ ngồi vào bốn cái ngai vàng trong lúc quần thần hô vang:



“Vua Peter vạn tuế! Nữ hoàng Susan vạn tuế! Vua Edmund vạn tuế! Nữ hoàng Lucy vạn tuế!”

“Một khi đã trở thành vua hoặc nữ hoàng của Narnia thì bao giờ cũng là vua hoặc nữ hoàng. Hãy đảm nhiệm tốt vai trò của mình hỡi con trai của Adam! Hãy làm tốt chức năng của mình hỡi con gái của Eve.” Aslan cao giọng nói.

Qua cánh cửa mở rộng về phía đông, vang lên bài ca của các thủy thần và các nàng tiên cá. Họ bơi đến gần bờ cất tiếng hát ca ngợi những vị vua và nữ hoàng mới của mình.

Thế là những bạn trẻ ngồi trên ngai vàng, những cây quyền trượng được đặt vào tay họ và họ trao phần thưởng với tấm lòng trân trọng đến tất cả bạn bè, đến Tumnus - thần rừng, vợ chồng hải ly, những con nhân mã tốt bụng, những người lùn trung hậu.

Nhân cơ hội này, Ambrose hai người đứng ra kí hiệp ước hòa bình và giao thương giữa hai quốc gia luôn, mặc dù hai đứa bây giờ chả có một mét đất nào.

Đêm ấy, trong lâu đài Cair Paravel có một bữa tiệc lớn chưa từng thấy, người ta ăn chơi, nhảy múa, vàng lóe sáng và rượu chảy ra như suối. Đáp lại tiếng đàn trong lâu đài là lời ca tiếng hát của những cư dân ngoài biển mạnh mẽ hơn, ngọt ngào hơn, kỳ lạ hơn.

Trong không khí tưng bừng như vậy thì sư tử lặng lẽ bỏ đi. Khi vua và các nữ hoàng nhận ra là Aslan không có mặt ở đó, không có lời bàn luận gì về chuyện này.

Bởi vì vợ chồng hải ly đã nói trước với họ:

“Ngài đến và đi. Mới hôm nay mọi người gặp ngài nhưng ngày mai có thể là không gặp nữa. Ngài không thích bị trói buộc - và tất nhiên ngài có nhiều nơi khác phải quan tâm.”

Bà hải ly vỗ cai an ủi nữ hoàng Lucy:

“Mọi việc đều ổn thôi. Ngài sẽ thường xuyên ghé qua đây. Chỉ có điều đừng tạo áp lực với ngài. Mọi người cũng biết đấy, ngài là một con người của Tự nhiên không quen với nếp sống của một con sư tử đã được thuần hóa.”

Tại một góc của bữa tiệc, Ambrose và Fayola cũng nhìn theo bóng sư tử biến mất trong biển, cậu nhấc một hụm nước dâu tay, nó thật ngọt, cậu nhìn về Ẩn sĩ bên cạnh nói:

“Sẽ có một ngày ông cũng rời đi phải không?”

Ẩn sĩ cười không nói gì, sau một lúc lâu, Ambrose mới nghe thấy ông đáp, giọng ông như một tiếng vi vu của gió vậy:

“Cậu bé yên tâm đi, ta sẽ không bỏ đi, nếu có một ngày như vậy thì chỉ do bất đắc dĩ thôi…”

“Rốt cuộc ông là ai? Tại sao ông lại ủng hộ chúng cháu?”

“Chuyện này không phải lúc nói, sau này hai cô cậu sẽ biết…” Ẩn sĩ lấp lửng nói. Và cũng như một con gió ông ta biến mất.

=======================

Hai vị vua và hai vị nữ hoàng cai trị vùng này rất giỏi, họ sống một khoảng thời gian đầy hào hứng và hạnh phúc ở Narnia.

Sau khi đã lên ngôi, họ dành ra phần lớn thời gian để tìm kiếm bọn lâu la của Bạch Phù Thủy và tiêu diệt chúng. (Tất nhiên không phải quân của Ambrose và Fayola rồi.)

Thực sự là trong một thời gian dài có những lời đồn đại về những con vật rất độc ác lảng vảng trong những khu rừng sâu, ám người này, giết người kia, thảng một lần cũng có người thảng thấy bóng ma sói và lời đồn về một mụ phù thủy độc ác nào đó thường xuất hiện.

Bốn người đề ra những đạo luật sáng suốt, giữ cho mảnh đất này sống trong cảnh yên vui thanh bình:

Những cây cho bóng mát và quả ngọt không còn bị chặt bừa bãi, những người lùn và thần dê còn trẻ được đưa đến trường, họ có chính sách quản thúc những kẻ ưa kiếm chuyện và ưa can thiệp vào chuyện của người khác, khuyến khích những người bình thường được sống một cuộc sống tự do thoải mái.

Họ cũng đuổi những tên khổng lồ hung tợn về phía bắc Narnia, mỗi khi bọn này liều mạng vượt qua biên giới.

Họ còn mở rộng mối quan hệ hữu nghị và giao hảo với những nước lân bang bên kia bờ biển, thỉnh thoảng cũng sang thăm các nước láng giềng hoặc tiếp đón trọng thể bạn bè.

Bốn anh em đã lớn lên và thay đổi rất nhiều cùng thời gian trôi qua.

Peter cao hơn, bộ ngực nở nang và là một chiến binh vĩ đại, được xưng tụng là vua Peter Dũng mãnh. Susan trở thành một thiếu nữ cao dong dỏng và rất mực duyên dáng với mái tóc đen huyền đổ xuống tận gót chân. Vua ở các nước bên kia bờ biển cử đại sứ sang cầu hôn nàng tới tấp. Nàng được gọi là Susan Hiền dịu.

Edmund trang nghiêm và kín đáo hơn anh trai, rất sáng suốt trong việc điều hành đất nước và phân xử mọi chuyện một cách phân minh, được gọi là Edmund Công chính.

Còn về phần Lucy, cô bao giờ cũng là một thiếu nữ tóc vàng vui vẻ, làm cho tất cả các hoàng tử ở các vùng khác nhau đều ao ước rước được nàng về dinh làm hoàng hậu. Còn người dân trong vương quốc của nàng thì xưng tụng nàng là nữ hoàng Lucy Can đảm.

Lâu đài Cair Paravel: bit.ly/2HeVtEw