Vạn Giới Pháp Thần

Chương 49: Con thỏ




Nhìn con nhện biến mất, đột nhiên Ambrose có ảo giác bọn lính kia sao vô dụng tới vậy, chỉ có việc vây hai con nhện mà cũng làm không xong, dạ dằn Ambrose quặn lại, cậu chỉ muốn chửi ‘một lũ vô dụng’.

Từ hôm qua tới giờ, biến cố diễn ra quá nhanh, liên tục và dồn dập, Ambrose đang phải chịu áp lực rất lớn.

Giáo sư Songoku đi tới bên cạnh Ambrose lo lắng hỏi:

“Đức vua, chúng ta làm gì tiếp theo?”

Ambrose giật mình, cậu cố xua đi những ý nghĩ lung tung, cậu nhẩm nghĩ tiếp theo làm thế nào, vừa rồi, bọn họ bị bốn con nhện tập kích, nhưng chỗ này cách tuyến phòng thủ phía đông hơn ba Ki lô mét, chỉ có một khả năng là bốn con nhện nảy đã vượt qua tuyến phòng thủ để xông tới đây.

Vấn đề là nếu tuyển phòng thủ bị phá vỡ, thì chắc chắn có nhiều hơn bốn con, ta có thể đoán tuyến phòng thủ chưa hoàn toàn bị phá vỡ, nhưng tình trạng của nó vô cùng nguy hiểm, lũ nhện có thể tràn vào thành phố bất kì lúc nào.

Ambrose cần nhất bây giờ là tiếp viện cho bên đó, nhưng cũng không thể để mặc con nhện kia chạy lung tung, thật rắc rối, cậu nói:

“Chúng ta chia làm hai đường, thầy cùng quân đôi đi tiếp viện phòng tuyến, còn ta sẽ xử lý con nhện.”

“Không nên, quá nguy hiểm cho người thưa đức vua.”

“Chỉ có cách này thôi, thầy dẫn mọi người đi.”

“Nhưng…” Songoku còn muốn nói gì nhưng khi ánh mắt ông nhìn thấy ánh mắt tóe lửa của Ambrose, ông biết nhà vua đang mất kiên nhẫn, không có cách nào thay đổi quyết định của người, ông đành gật đầu nói:

“Thần biết rồi, thưa đức vua.”

Ambrose nhắm hai mắt lại, vừa rồi cậu lại suýt mất kiểm soát, một tháng trở lại đây, cậu thường xuyên vô cớ nổi nóng nhất là lúc có người không nghe lời cậu, như bị một thứ gì đó thôi thúc. Thứ đó tồn tại vô cùng sâu trong người cậu. Cậu không rõ nó là gì, nhưng nó đã bên cậu từ lúc cậu nhớ được, và nó ảnh hưởng càng mạnh, như một thứ gì đang thức dậy vậy.

Cũng trong một tháng này, hầu như đêm nào cậu cũng mơ một giấc mơ, trong mơ, cậu rất lạnh, lạnh chân tay không thể cử động được, và lại rất nóng, cảm giác như máu cậu dâng sôi lên trong mạch máu vậy.

Mới đầu chỉ là cảm giác nóng và lạnh đó, nhưng về sau cậu có một cảm giác gò bó, bất lực, chính nó khiến cậu bị ức chế dễ dàng nổi nóng. Càng về sau cảm giác đó càng mạnh, sự bất lực ngày càng thấm sâu.

Mới đầu, cậu chỉ nhìn thấy một vùng tối tăm, sau đó cậu thấy được ánh lửa đỏ rực, rồi đúng ba ngày trước, Ambrose nhìn thấy hai bóng đen lờ mờ, chúng ở ngay trước mặt cậu, cậu muốn tiến tới xem đó là gì rất gần nhưng cậu không thể nhúc nhích cơ thể, mỗi lần hai đen ấy rõ ràng hơn một chút thì một ánh sáng xanh lè đột nhiên xuất hiện… Cậu tỉnh dậy.

Lúc này, tất cả binh lính đã tập hợp thành một hàng chỉnh tề, Ambrose nói với bọn họ:

“Tất cả chú ý, bây giờ ta sẽ đuổi theo con nhện, Kiếm sư Songoku sẽ chỉ huy các ngươi đến tuyến phòng thủ, các ngươi phải làm mọi cách kéo dài thời gian nhất có thể, Thống lĩnh Otmin sẽ cử quân sang tiếp viện, lúc đó chúng ta sẽ giết sạch nhũng con nhện gớm giếc này.”



Kiếm sư Songoku là hướng dân viên kiếm thuật trong quân đội, những người lính không ai không biết ông, bọn họ đồng loạt hô to:

“Tuân lệnh.”

Thở dài một hơi, Ambrose quay sang Songoku nói tiếp:

“Được rồi, ta đi trước, ta sẽ xử lý con nhện trong chớp mắt rồi tiến tới chiến trường, thầy không phải lo lắng đâu, thực lực của ta thầy cũng biết.”

Nói xong cậu xoay người đuổi theo con nhện.

================

Hôm nay trăng tròn, rất nhiều chuyện đều xảy ra vào đêm trăng tròn, trận chiến bốn năm trước của quân đội Alan vói Phù thủy trắng vào đêm trăng tròn, trận chiến hôm nay cũng vào đêm trăng tròn, trong giấc mơ, cậu cũng thấy một vầng trăng tròn.

Ánh trắng chiếu sáng con đường, Ambrose thấy rõ từng dấu vết con nhện để lại. Nó chảy máu rất nhiều, nói nào nó đi qua cũng đề bị a xít ăn mòn, tạo thành từng vết ăn sâu vào gạch lát đường.

Con nhện đi về hướng bắc, nó đang tiến tới một kho hàng ven cảng. Xung quanh bến cảng có rất nhiều kho hàng, toàn bộ nền kinh tế của đất nước đặt ở đây, nó quan trọng như là một quả tim trong lồng ngực vậy, từ đây, mọi hàng hóa được vận chuyển tới các quốc gia, tới chợ của vương quốc, rồi tới từng nhà dân.

Sau năm phút, xuất hiện trước mặt Ambrose là một cánh cổng khổng lồ cao hơn mười mét. Cái cổng này bị mất một miếng ở giữa, trong không khí cậu vẫn ngửi thấy mùi két lẹt. Chắc chắn con nhện dùng máu mình ăn mòn tạo thành lỗ thủng kia.

Ambrose thận trọng bước vào trong kho hàng, bên trong ánh sáng mờ mịt. Một ít ánh trăng len qua tám khung cửa thông gió xung quanh kho. Bên trong xếp đặt từng khối thùng gỗ đen sì, mùi nhự thông khá mới ập vào mũi cậu, rất nhiều thùng mới được đóng, bọn họ chuẩn bị một đợt giao hàng lớn nhất trong năm.

Dưới chân cậu đệm một lớp cỏ khô, chúng có chức năng hút ẩm, không để hàng hóa bị hỏng. Không khí tĩnh lặng tới mức cậu có thể nghe thấy nhịp tim của mình: ‘bụp’ ‘bụp’.

Con nhện không chạy trốn nữa, nó đang lấp một chỗ chờ cơ hội đánh lén cậu, Ambrose chớp nghĩ.

Thình lình, một tiếng xột xoạt rất nhẹ từ phía trước vọng lại, anh mắt Ambrose lóe lên, cậu dần dần thích ứng không gian thiếu sáng, Ambrose hạ thấp người bước thật nhanh về phía trước. Các giác quan cậu hoạt động hết công xuất cảnh giác xung quanh, đề phòng bất kì thứ gì đột nhiên xuất hiện.

Rất nhanh, Ambrose nhìn thấy thứ phát ra tiếng động, đó là một con thỏ đen thui đang gặm cà rốt, tiếng xột xoạt phát ra từ trong mồm con thỏ.

Ambrose nhớ là các quý tộc Calorman rất thích ăn thịt thỏ, đặc biệt là giống thỏ đặc hữu chỉ có ở Kingdom of Seven Isles. Con thỏ này là một sản phầm chăn nuôi của vương quốc bán sang Calorman với giá cao.

Nếu đây là một trò đáng lạc hướng thì nó thật là rẻ tiền, Ambrose đột nhiên có một ý nghĩ.

Trong tích tắc, một cảm giác nguy cơ bao phủ toàn thân cậu, tim cậu đập dồn dập, từng sợi lông trên da dựng ngược lên, Ambrose chỉ biết dồn lực xuống chân mình, cậu lấy đà nhảy sang bên phải, rồi Ambrose xoay người chém một nhát may mắn về phía con thỏ.

Lúc này không có con thỏ nào ở đấy cả, thay vào đó là một con nhện khổng lồ, cậu liếc thấy con thỏ đáng thương bị đè xẹp dưới chân nhện.

Lưỡi kiếm vung ra cắt dứt một cái chân nhện, con nhện rít lên đau đớn. Nó bổ cả người về phía Ambrose như muốn liều mạng vậy.

Ambrose vừa vung kiếm đánh chệch chân nhện vừa nhảy lùi về sau, cậu dụ con nhện về chỗ mặt trắng hất xuống, cậu chỉ cần chờ thời cơ.

Đã tới, khi kiếm Lleuad chạm tới ánh trắng, cả lưỡi kiếm phát ra một ánh sáng trắng ngọc huyền ảo. Rồi như được tiếp thêm năng lượng, Ambrose chém thật mạnh về cái đầu nhện đang tới.

Con nhện không kịp phản ứng khi Ambrose bất ngờ đổi hướng, nó không né được lưỡi kiếm.

“Xoẹt…”

Con nhện bị chém làm đôi.

Ambrose thở dốc thu hồi thanh kiếm, lần này cậu lợi dụng ánh trăng cung cấp một phần sức mạnh để sử lý nhanh gọn con nhện. Tuy quá trình diễn ra rất nhanh, nhưng lần đánh nén này hung hiểm rất nhiều lần lúc trước.

Lần trước khi binh lính để lọt con nhện, bọn họ không quên kêu lên cảnh báo Ambrose, dù thời gian rất ngắn nhưng cậu cũng ứng phó được, lần này Ambrose chỉ dựa vào linh cảm và sự may mắn.

Nói thật, cậu thật không ngờ rằng con nhện Araranner này lại dùng con thỏ đánh lạc hướng cậu, nó đáng lẽ không thông minh như vậy.

Nghĩ tới chỗ này, cả người Ambrose cứng lại. Cậu nhanh chóng tua lại tất cả sự việc xảy ra ngày hôm nay.

Thình lình, những ngọn đuốc ở đâu bùng lửa, Ambrose nheo mắt lại bởi ánh đuốc đâm thẳng vào mắt.

Bộ áo giáp nóng lên, nó trở lên nặng trĩu, Ambrose muốn đứng vững nhưng không được, cậu ngồi uỳnh xuống. Cậu thấy rõ rằng trên ngực áo giáp bóng loáng nổi lên một vòng tròn với những họa tiết kì lạ, bên trong nó là một ngôi sao sáu cánh. Đây là một ma pháp trận.

“Ha Ha… Đức vua kính mến của ta, người có thích món quà này không…” Một giọng nói quen thuộc vang vọng toàn bộ kho hàng.