Vạn Giới Pháp Thần

Chương 531: Cả thế giới khiếp sợ




Luân Đôn, bên cạnh công viên St. Peter, trong một con hẻm tối tăm nào đó, dưới ánh sáng mờ mờ của cây đèn điện quá hạn.

“Bùng bục.”

Hai tiếng nổ khẽ khàng vang lên, kèm theo đó là hai bóng người độn thổ xuất hiện. Trong bóng tối không nhìn rõ ai là ai, hay mặt ai như thế nào. Một người mở lời trước, giọng run run:

“Ông đã tới, Albus Dumbledore, bạn của tôi.”

“Sao ông lại ra ngoài, Grindelwald. Ông không nên có mặt ở đây, mà phải ở nơi đó.”

Grindelwald nhạt nhẽo cười khổ:

“Tôi đã quyết định thì sẽ không thay đổi, cuộc đời này tôi chưa làm sai điều gì, chỉ có một chuyện, đó chính là đánh cược với một kẻ khôn lẻo như ông.”

“Hừ.” Giáo sư Dumbledore không nói gì, chờ đợi Grindelwald nói tiếp.

“Nhưng. Có một thứ đã lôi kéo tôi ra ngoài. Albus, bạn của tôi (my friend), ông biết về... Elder. Phải không?”

“Elder…” Giáo sư ánh mắt trầm trọng, nhìn khuôn mặt nhăn nheo của kẻ vừa là đối thủ, vừa là bạn thân gần trăm năm qua của mình:

“Ông biết bọn chúng?”

Grindelwald ánh mắt biến ảo, gật đầu thừa nhận:

“Phải, xem ra ông cũng biết. Bọn chúng đã tìm tới tôi…”

“Giữa các người có thỏa thuận.” Dumbledore giọng nói mang vẻ cảnh giác.

“Đúng. Bọn chúng rất mạnh, mạnh tới không thể tưởng tượng được, và… cái giá quá hấp dẫn. Tin tôi đi, nếu ông biết bọn chúng trả gì cho tôi, ông bạn già, ông cũng phải động tâm.”

“Hừ, ta không phải là loại người như vậy.” Dumbledore khịt mũi khinh thường, rồi khuyên bảo:

“Hơn nữa, bọn chúng không phải phù thủy, bọn chúng không coi chúng ta là người. Grindelwald, tôi phải cảnh báo ông. Bây giờ chưa quá muộn, mau chóng rời đi.”

“Vâng. Ông nghĩ tôi không biết sao, bạn già…”

“Ông định làm gì?” Dumbledore thẳng thắn hỏi.

Giáo sư hiệu trưởng quá hiểu Grindelwald rồi, một tên lươn lẹo, một tên bất chấp trả giá để hoàn thành mục đích của mình, một tên trong đầu có vô vàn ý nghĩ dù tốt hay xấu.

Nhưng.

Dumbledore biết, Grindelwald đứng ở bên phía phù thủy, một cách cuồng nhiệt, đây là điểm chung mấu chốt giữa hai người để trở thành bạn thân trong gần một thế kỷ qua.

Hiển nhiên, Grindelwald đã có quyết định rồi.

“Elder đã mời tôi làm việc cho bọn chúng. Một tên rất mạnh, không thể chống cự.” Thở ra một hơi, Grindelwald tiếp tục nói:

“Bọn chúng đang âm mưu điều gì đó ở cả Châu u, đặc biệt là nước Anh. Bạn của tôi, theo tôi biết, Voldemort đã trở lại, tên đó chính là người bọn chúng chọn làm việc ở Anh.”

Dumbledore trầm ngâm suy nghĩ một hồi, mới lên tiếng:

“Quá nguy hiểm, đồng minh của tôi có thể chống lại bọn chúng nên ông …”

“Không, Albus. Dù là vậy thì chúng ta trước mặt chúng vẫn là mắt mù, ta có quá ít thông tin về chúng, kể cả đồng mình của ông, nhà Karling phải không?”

Dumbledore gật đầu. Ông biết rõ cậu chủ nhà Karling cũng đang phải cuống cuồng lên tìm hiểu thông tin tình báo về đám Elder. Grindelwald gật đầu nói tiếp:

“Nhà Karling, bọn họ cũng rất mạnh, tôi nghe thấy đám Elder nói về họ bằng cái giọng sợ hãi. Vấn đề là bọn chúng đã chuẩn bị trong vòng một nghìn năm, thời gian quá đủ dài để mọi lá bài, mọi quân cờ ẩn đi biến mất. Nhà Karling sẽ bị trực diện đối đầu, buộc bị động chống đỡ, tôi không chắc giữa hai bên ai là người mạnh hơn, ai là người chiến thặng”

Grindelwald hít một hơi thật sâu, giọng trầm trọng hơn:

“Nhưng tôi chắc chắn, nhà Karling sẽ không đứng ở bên phù thủy, hoặc đúng hơn là bọn họ không có khả năng chăm lo chúng ta. Lúc này, chúng ta phải tự lực tự cường, đối thủ của ta không phải là Elder, mà là thế lực ở giới phù thủy mà bọn chúng điều khiển. Ông hiểu sao Dumbledore?”

Giáo sư hiệu trưởng nhìn kỹ khuôn mặt đối phương, như muốn đọc ra được điều gì mà lão già đang nghĩ trong đó, cuối cùng, ông thở ra nói:

“Ông đúng, chúng ta phải độc lập hành động. Tôi sẽ liên hệ với nhà Karling nói rõ điều này.”

“Tốt lắm. Vậy chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn, hai người chúng ta còn chưa đủ, tôi đã liên hệ với một người bạn cũ của chúng ta…”

“Ai?” Dumbledore hỏi.

“Là tôi, anh trai.”

Một giọng nói bỗng nhiên ở đâu đó trả lời, nháy mắt sau, một bóng người độn thổ xuất hiện, người này trông trẻ hơn hia lão gia đối diện một chút, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong người không kém chút nào, thậm chí còn nhiều hơn.

“Credence Barebone.”

“Aurelius Dumbledore.”

Giáo sư và Grindelwald cùng nói ra hai cái tên, mà cũng đều là tên của người này. Em trai Dumbledore lắc đầu nhìn anh trai mình nói:

“Anh trai, gọi tôi là Credence, cái tên kia tôi đã từ bỏ. Grindelwald đã nói cho tôi biết chuyện như thế nào. Đi thôi, ta vào trong nói chuyện.”

Credence vung tay một cái, một cánh cửa từ bức tường bên cạnh xuất hiện, nó tự động mở ra và dẫn thẳng vào một căn phòng với một bàn trà và ba cái ghế mền trước lò sưởi. Credence đi trước, Dumbledore liếc nhìn Grindelwald một cái rồi theo sau, Grindelwald nhún vai đi cuối cùng.

Ba lão già này đều là người có chuyện cũ, bọn họ ngồi bàn bạc với nhau hàng giờ liền, xong, một sự cố đã xảy ra.

Credence mặt già tái nhợt, mái tóc hoa mai của lã bỗng nhiên tan biến thành từng làn khói đen, tay chân cũng bắt đầu biến đổi, dưới làn da mỏng manh của người già, tùng bọt khí màu đen di chuyển bên dưới, cứ như là có hàng chục, hàng trăm con vật ký sinh nào muốn trào ra.

“Chuyện này?”

Dumbledore và Grindelwald kinh hãi nhìn nhau đồng thanh nói:

“Obscurus!!!”

Giáo sư lo lắng gầm lên:

“Credence, không phải cậu là nói với tôi là kiểm soát được nó sao…”

“Phải.” Grindelwald nặng giọng, các đây hơn năm mươi năm, chính ông phát hiện ra Credence là một Obscurus, nhưng với dòng máu Dumbledore trong người, cậu nhóc này hoàn toàn có thể sống tới tuổi trưởng thành, chỉ cần cố gắng khống chế là có thể sống đến hết đời, thậm chí còn mang lại nhiều chỗ tốt.

Credence hiện nay gần 95 tuổi rồi, ông ta đã kiểm soát được đám Obscurus trong cơ thể mình, và còn mạnh hơn cả Dumbledore và Grindelwald.

Nhưng giờ…

Credence sắc mặt càng ngày càng kinh khủng, miệng cố nói lên lời:

“Không được, bọn chúng muốn thoát ra, Obscurus điên rồi, chưa bao giờ chúng nổi điên lên vậy.”

Dumbledore và Grindelwald hai mắt nhìn nhau, không biết làm sao, cả hai dùng ma lực trợ giúp Credence ổn định lại cơ thể.

...

Cùng lúc đó, trong viện Thánh Mungo, ở khu vực chăm sóc bệnh nhân đặc biệt nghiêm trọng, cần cách ly ra khỏi thế giới. Các lương y và ý tá gần như khủng hoảng.

“Ai có thể giải thích cho ta chuyển này là sao?” Một vị lương y tóc bạc trắng từ ngoài bước vào gầm lên.

Các lương y còn lại sắc mặt sợ hãi, một người miệng lắp bắp với:

“Chúng điên rồi… đám trẻ.. chúng điên…”

Lương y tóc bạc không để ý đám đồng nghiệp, rảo bước tiến về phía khu vực cách ly, ở đó có một tấm kính trong suốt, để người bên ngoài có thể quan sát mọi thứ bên trong.

Nhưng mà, tấm kính lúc này hoàn toàn đen kịt. Lương y nheo mắt lại, ông nhận ra. Không phải tấm kính đen, mà bên trong mọi thứ đều biến thành màu đen.

Nhìn kĩ hơn, có thể nhìn thấy từng hạt li ti đang cuồng cuộn bay qua bay lại. Lương ý tóc bạc biết chúng là gì, biết bên trong bệnh nhân là ai. Chúng là những đứa trẻ phù thủy bị Obscurus kí sinh trên toàn nước Anh.

Không có cách điều trị, nên buộc bệnh viện phải dùng thuốc ức chế, giảm bớt đau đớn, sợ hãi cho chúng, để chúng sống qua nốt phần đời còn lại vui vẻ.

Nhưng giờ, tất cả bọn trẻ đều bùng nổ, đám Obscurus điên cuồng phá hoại.

“Đây là vì sao… Tất cả bình tĩnh. Gia cố căn phòng, nếu không, toàn bộ bệnh viện sẽ bị phá hủy. Nhanh.”

“Báo động cho Bộ Pháp Thuật, đây là tình huống khẩn cấp.”

Cuộc báo động này không chỉ diễn ra ở nước Anh, ở Pháp, Đức, Áo, Mỹ, vân vân… Các bệnh viện phỉ thủy đều ghi nhận việc các Obscurus nổi điên, tàn phá gây hậu quả không nhỏ.

Một vài căn gia đình phù thủy không mang con em đi chữa trị, Obscurus bùng nổ phá hủy toàn bộ căn nhà bọn họ, nếu ở khu vực dân cư đông đúc, một con phố bị thổi bay là điều có thể xảy ra.

Chuyện này mang tới một cơn khủng hoảng trên toàn bộ thế giới, mọi người sợ hãi và điều hỏi nguyên nhân ở đâu ra. Không lẽ đây là báo hiệu cho tận thế bắt đầu.

...

Trở lại Trung Quốc.

Tên màu xám triệu hồi đám linh hồn cuốn lấy Eulalia, ánh mắt muốn giết người hướng về phía Ambrose. Ông ta giơ bàn tay bên, nắm lại và giật xuống:

“Xuống đi, ta không thích phải ngẩng đầu lên.”

“Ầm.”

Ngay lập tức, quả cầu khói bị một lực cực mạnh từ trên trời đánh xuống, đập thẳng vào mặt đất tạo thành một cái hố rộng vài chục mét vuông. Mấy vị Đại hiền giả ở ngay dưới buộc phải nhảy ra né chắn, bọn họ biết đám khói đen của đức vua kia nguy hiểm tới thế nào, động vào một cái thôi có lẽ vị ăn đến xương không nhả ra.

Lúc này, kẻ địch động. Tên màu xám nháy mắt bước tới, đưa tay trong tích tắc đánh bay ba vị Đại hiền giả. Rồi hắn ta đối mặt với Ambrose, miệng nhếch lên thẩm hiểm nói:

“Lần này mày chết chắc, Ambrose Karling.”

=====

Chương 531: Cả thế giới khiếp sợ

Luân Đôn, bên cạnh công viên St. Peter, trong một con hẻm tối tăm nào đó, dưới ánh sáng mờ mờ của cây đèn điện quá hạn.

“Bùng bục.”

Hai tiếng nổ khẽ khàng vang lên, kèm theo đó là hai bóng người độn thổ xuất hiện. Trong bóng tối không nhìn rõ ai là ai, hay mặt ai như thế nào. Một người mở lời trước, giọng run run:

“Ông đã tới, Albus Dumbledore, bạn của tôi.”

“Sao ông lại ra ngoài, Grindelwald. Ông không nên có mặt ở đây, mà phải ở nơi đó.”

Grindelwald nhạt nhẽo cười khổ:

“Tôi đã quyết định thì sẽ không thay đổi, cuộc đời này tôi chưa làm sai điều gì, chỉ có một chuyện, đó chính là đánh cược với một kẻ khôn lẻo như ông.”

“Hừ.” Giáo sư Dumbledore không nói gì, chờ đợi Grindelwald nói tiếp.

“Nhưng. Có một thứ đã lôi kéo tôi ra ngoài. Albus, bạn của tôi (my friend), ông biết về... Elder. Phải không?”

“Elder…” Giáo sư ánh mắt trầm trọng, nhìn khuôn mặt nhăn nheo của kẻ vừa là đối thủ, vừa là bạn thân gần trăm năm qua của mình:

“Ông biết bọn chúng?”

Grindelwald ánh mắt biến ảo, gật đầu thừa nhận:

“Phải, xem ra ông cũng biết. Bọn chúng đã tìm tới tôi…”

“Giữa các người có thỏa thuận.” Dumbledore giọng nói mang vẻ cảnh giác.

“Đúng. Bọn chúng rất mạnh, mạnh tới không thể tưởng tượng được, và… cái giá quá hấp dẫn. Tin tôi đi, nếu ông biết bọn chúng trả gì cho tôi, ông bạn già, ông cũng phải động tâm.”

“Hừ, ta không phải là loại người như vậy.” Dumbledore khịt mũi khinh thường, rồi khuyên bảo:

“Hơn nữa, bọn chúng không phải phù thủy, bọn chúng không coi chúng ta là người. Grindelwald, tôi phải cảnh báo ông. Bây giờ chưa quá muộn, mau chóng rời đi.”

“Vâng. Ông nghĩ tôi không biết sao, bạn già…”

“Ông định làm gì?” Dumbledore thẳng thắn hỏi.

Giáo sư hiệu trưởng quá hiểu Grindelwald rồi, một tên lươn lẹo, một tên bất chấp trả giá để hoàn thành mục đích của mình, một tên trong đầu có vô vàn ý nghĩ dù tốt hay xấu.

Nhưng.

Dumbledore biết, Grindelwald đứng ở bên phía phù thủy, một cách cuồng nhiệt, đây là điểm chung mấu chốt giữa hai người để trở thành bạn thân trong gần một thế kỷ qua.

Hiển nhiên, Grindelwald đã có quyết định rồi.

“Elder đã mời tôi làm việc cho bọn chúng. Một tên rất mạnh, không thể chống cự.” Thở ra một hơi, Grindelwald tiếp tục nói:

“Bọn chúng đang âm mưu điều gì đó ở cả Châu u, đặc biệt là nước Anh. Bạn của tôi, theo tôi biết, Voldemort đã trở lại, tên đó chính là người bọn chúng chọn làm việc ở Anh.”

Dumbledore trầm ngâm suy nghĩ một hồi, mới lên tiếng:

“Quá nguy hiểm, đồng minh của tôi có thể chống lại bọn chúng nên ông …”

“Không, Albus. Dù là vậy thì chúng ta trước mặt chúng vẫn là mắt mù, ta có quá ít thông tin về chúng, kể cả đồng mình của ông, nhà Karling phải không?”

Dumbledore gật đầu. Ông biết rõ cậu chủ nhà Karling cũng đang phải cuống cuồng lên tìm hiểu thông tin tình báo về đám Elder. Grindelwald gật đầu nói tiếp:

“Nhà Karling, bọn họ cũng rất mạnh, tôi nghe thấy đám Elder nói về họ bằng cái giọng sợ hãi. Vấn đề là bọn chúng đã chuẩn bị trong vòng một nghìn năm, thời gian quá đủ dài để mọi lá bài, mọi quân cờ ẩn đi biến mất. Nhà Karling sẽ bị trực diện đối đầu, buộc bị động chống đỡ, tôi không chắc giữa hai bên ai là người mạnh hơn, ai là người chiến thặng”

Grindelwald hít một hơi thật sâu, giọng trầm trọng hơn:

“Nhưng tôi chắc chắn, nhà Karling sẽ không đứng ở bên phù thủy, hoặc đúng hơn là bọn họ không có khả năng chăm lo chúng ta. Lúc này, chúng ta phải tự lực tự cường, đối thủ của ta không phải là Elder, mà là thế lực ở giới phù thủy mà bọn chúng điều khiển. Ông hiểu sao Dumbledore?”

Giáo sư hiệu trưởng nhìn kỹ khuôn mặt đối phương, như muốn đọc ra được điều gì mà lão già đang nghĩ trong đó, cuối cùng, ông thở ra nói:

“Ông đúng, chúng ta phải độc lập hành động. Tôi sẽ liên hệ với nhà Karling nói rõ điều này.”

“Tốt lắm. Vậy chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn, hai người chúng ta còn chưa đủ, tôi đã liên hệ với một người bạn cũ của chúng ta…”

“Ai?” Dumbledore hỏi.

“Là tôi, anh trai.”

Một giọng nói bỗng nhiên ở đâu đó trả lời, nháy mắt sau, một bóng người độn thổ xuất hiện, người này trông trẻ hơn hia lão gia đối diện một chút, nhưng sức mạnh ẩn chứa trong người không kém chút nào, thậm chí còn nhiều hơn.

“Credence Barebone.”

“Aurelius Dumbledore.”

Giáo sư và Grindelwald cùng nói ra hai cái tên, mà cũng đều là tên của người này. Em trai Dumbledore lắc đầu nhìn anh trai mình nói:

“Anh trai, gọi tôi là Credence, cái tên kia tôi đã từ bỏ. Grindelwald đã nói cho tôi biết chuyện như thế nào. Đi thôi, ta vào trong nói chuyện.”

Credence vung tay một cái, một cánh cửa từ bức tường bên cạnh xuất hiện, nó tự động mở ra và dẫn thẳng vào một căn phòng với một bàn trà và ba cái ghế mền trước lò sưởi. Credence đi trước, Dumbledore liếc nhìn Grindelwald một cái rồi theo sau, Grindelwald nhún vai đi cuối cùng.

Ba lão già này đều là người có chuyện cũ, bọn họ ngồi bàn bạc với nhau hàng giờ liền, xong, một sự cố đã xảy ra.

Credence mặt già tái nhợt, mái tóc hoa mai của lã bỗng nhiên tan biến thành từng làn khói đen, tay chân cũng bắt đầu biến đổi, dưới làn da mỏng manh của người già, tùng bọt khí màu đen di chuyển bên dưới, cứ như là có hàng chục, hàng trăm con vật ký sinh nào muốn trào ra.

“Chuyện này?”

Dumbledore và Grindelwald kinh hãi nhìn nhau đồng thanh nói:

“Obscurus!!!”

Giáo sư lo lắng gầm lên:

“Credence, không phải cậu là nói với tôi là kiểm soát được nó sao…”

“Phải.” Grindelwald nặng giọng, các đây hơn năm mươi năm, chính ông phát hiện ra Credence là một Obscurus, nhưng với dòng máu Dumbledore trong người, cậu nhóc này hoàn toàn có thể sống tới tuổi trưởng thành, chỉ cần cố gắng khống chế là có thể sống đến hết đời, thậm chí còn mang lại nhiều chỗ tốt.

Credence hiện nay gần 95 tuổi rồi, ông ta đã kiểm soát được đám Obscurus trong cơ thể mình, và còn mạnh hơn cả Dumbledore và Grindelwald.

Nhưng giờ…

Credence sắc mặt càng ngày càng kinh khủng, miệng cố nói lên lời:

“Không được, bọn chúng muốn thoát ra, Obscurus điên rồi, chưa bao giờ chúng nổi điên lên vậy.”

Dumbledore và Grindelwald hai mắt nhìn nhau, không biết làm sao, cả hai dùng ma lực trợ giúp Credence ổn định lại cơ thể.

...

Cùng lúc đó, trong viện Thánh Mungo, ở khu vực chăm sóc bệnh nhân đặc biệt nghiêm trọng, cần cách ly ra khỏi thế giới. Các lương y và ý tá gần như khủng hoảng.

“Ai có thể giải thích cho ta chuyển này là sao?” Một vị lương y tóc bạc trắng từ ngoài bước vào gầm lên.

Các lương y còn lại sắc mặt sợ hãi, một người miệng lắp bắp với:

“Chúng điên rồi… đám trẻ.. chúng điên…”

Lương y tóc bạc không để ý đám đồng nghiệp, rảo bước tiến về phía khu vực cách ly, ở đó có một tấm kính trong suốt, để người bên ngoài có thể quan sát mọi thứ bên trong.

Nhưng mà, tấm kính lúc này hoàn toàn đen kịt. Lương y nheo mắt lại, ông nhận ra. Không phải tấm kính đen, mà bên trong mọi thứ đều biến thành màu đen.

Nhìn kĩ hơn, có thể nhìn thấy từng hạt li ti đang cuồng cuộn bay qua bay lại. Lương ý tóc bạc biết chúng là gì, biết bên trong bệnh nhân là ai. Chúng là những đứa trẻ phù thủy bị Obscurus kí sinh trên toàn nước Anh.

Không có cách điều trị, nên buộc bệnh viện phải dùng thuốc ức chế, giảm bớt đau đớn, sợ hãi cho chúng, để chúng sống qua nốt phần đời còn lại vui vẻ.

Nhưng giờ, tất cả bọn trẻ đều bùng nổ, đám Obscurus điên cuồng phá hoại.

“Đây là vì sao… Tất cả bình tĩnh. Gia cố căn phòng, nếu không, toàn bộ bệnh viện sẽ bị phá hủy. Nhanh.”

“Báo động cho Bộ Pháp Thuật, đây là tình huống khẩn cấp.”

Cuộc báo động này không chỉ diễn ra ở nước Anh, ở Pháp, Đức, Áo, Mỹ, vân vân… Các bệnh viện phỉ thủy đều ghi nhận việc các Obscurus nổi điên, tàn phá gây hậu quả không nhỏ.

Một vài căn gia đình phù thủy không mang con em đi chữa trị, Obscurus bùng nổ phá hủy toàn bộ căn nhà bọn họ, nếu ở khu vực dân cư đông đúc, một con phố bị thổi bay là điều có thể xảy ra.

Chuyện này mang tới một cơn khủng hoảng trên toàn bộ thế giới, mọi người sợ hãi và điều hỏi nguyên nhân ở đâu ra. Không lẽ đây là báo hiệu cho tận thế bắt đầu.

...

Trở lại Trung Quốc.

Tên màu xám triệu hồi đám linh hồn cuốn lấy Eulalia, ánh mắt muốn giết người hướng về phía Ambrose. Ông ta giơ bàn tay bên, nắm lại và giật xuống:

“Xuống đi, ta không thích phải ngẩng đầu lên.”

“Ầm.”

Ngay lập tức, quả cầu khói bị một lực cực mạnh từ trên trời đánh xuống, đập thẳng vào mặt đất tạo thành một cái hố rộng vài chục mét vuông. Mấy vị Đại hiền giả ở ngay dưới buộc phải nhảy ra né chắn, bọn họ biết đám khói đen của đức vua kia nguy hiểm tới thế nào, động vào một cái thôi có lẽ vị ăn đến xương không nhả ra.

Lúc này, kẻ địch động. Tên màu xám nháy mắt bước tới, đưa tay trong tích tắc đánh bay ba vị Đại hiền giả. Rồi hắn ta đối mặt với Ambrose, miệng nhếch lên thẩm hiểm nói:

“Lần này mày chết chắc, Ambrose Karling.”