Vân Khuynh Thiên Khuyết

Quyển 2 - Chương 13: Xa giá rời cung




Ánh trăng ảm đạm, mang theo hơi thở lạnh lẽo cuốn vào tầng sương mù, ánh lên những hình ảnh kì dị trên bức tường son đỏ thắm, phía trước cửa Trắc Vân đang có một đội Cấm vệ quân thủ vệ, đèn đuốc nối nhau, nghiêm chỉnh dựng thẳng trên tay mỗi người. Ánh sáng lập loè ngăn chặn trước cửa, tách biệt cửa vào hậu cung với tiền đình, như một cái lồng lửa kiềm chặt các phi tần cùng cung nhân trong bốn bức tường đỏ.

Xe ngựa chậm rãi tới gần cửa Trắc Vân, theo sự chấn động của thân xe, Khánh Nhiễm chỉ cảm thấy cả người buộc chặt, trong lòng rất khó chịu.

Giờ phút này nàng đang nằm thẳng trên nhuyễn tháp, lưng dán sát vào vách xe, phía trước lại dính sát vào người Lận Kì Mặc.

Cả người nàng giống như bị bôi keo dán, ngực có cảm giác thắt lại, phía trước là nhịp tim trầm ổn, trên đầu là hơi thở mát lạnh đều đều, nàng chưa bao giờ thân cận với một nam nhân như vậy, giờ phút này thở mạnh cũng không dám.

Lận Kì Mặc tựa hồ cảm nhận được sự khẩn trương của nàng, đột nhiên cảm thấy buồn cười, hắn khẽ dời thân thể, ma sát vào người Khánh Nhiễm. Cả người Khánh Nhiễm cứng đờ, chân nhất lên liền hung hăng đá mạnh vào chân hắn, Lận Kì Mặc rút một ngụm khí lạnh, khẽ bĩu môi.

Xe ngựa lắc lư đã tới gần cửa Trắc Vân.

Cấm vệ quân thấy xe ngựa tiến tới hướng này, Cao Thuận liền hô lớn một tiếng, chúng binh lính trong nháy mắt liền dàn trận phòng ngự. Trường đao trong tay dày đặc, tầng tầng lớp lớp, nhất thời phong toả cửa Trắc Vân.

Tiểu Đông Tử kiềm cương ngựa dừng xe, giáo uý Cao Thuận đứng sau đội Cấm vệ quân, giương mắt hổ trừng trừng nhìn đến, hắn tuốt đao ra khỏi vỏ, cất bước tiến lên, quát lớn một tiếng.

“Là người nào!”

Tiểu Đông Tử lấy lệnh bài trong thắt lưng ra, giương giọng nói:“Nguyệt Cầm cung, phụng mệnh Hoàng thượng đưa Lận tướng quân ra khỏi cung .”

“Có lệnh bài?” Biểu tình trên mặt Cao Thuận khẽ buông lỏng, cất bước đến trước xe ngựa.

Tiểu Đông Tử đem lệnh bài đưa lên, nhìn một chút, một tiểu binh liền tiến lên nói nhỏ vào tai Cao Thuận vài câu. Mắt hắn khẽ nheo lại, đem lệnh bài trả về:“Nguyên lai là Nguyệt phi nương nương bị ốm, Lận tướng quân vất vả rồi . Chỉ là từ Nguyệt Cầm cung sao lại đi về hướng này ra khỏi cung?”

Tiểu Đông Tử cười nói:“Cửa Phượng Nguyệt bên kia đang lùng bắt thích khách, quần áo tướng quân bị bẩn, nên mới phải vội vàng về sứ thần quán.”

Cao Thuận gật đầu, hơi khom người trước xe ngựa:“Lận tướng quân, chuyện của thích khách tướng quân cũng rõ ràng, xe ngựa này nên để hạ quan kiểm tra một chút, mong tướng quân cho phép.”

Xe ngựa truyền đến một tiếng hừ nhẹ, Tiểu Đông Tử vội vàng đem cửa xe đẩy ra, ánh mắt mỗi người nhất thời đều tập trung vào bên trong xe ngựa.

Đập vào mắt chỉ thấy một mảnh vải gấm màu trắng, có một nam tử dường như ẩn hiện bên trong mây khói, thân hình cao lớn nằm ngang, tư thái nhàn nhã, biểu tình thản nhiên lại ung dung, da thịt sáng trong như ngọc, tóc đen tuỳ ý buông xuống, đôi môi đỏ mọng, làm cho những người nhìn thấy hít sâu một ngụm khí lạnh.

Những Cấm quân canh gác cửa cung tuy không được tham gia cung yến, nhưng uy danh của Lận Kì Mặc ai nấy đều đã nghe qua, nay được nhìn thấy tận mắt thì không khỏi kinh ngạc, ai có thể nghĩ một thiếu tướng quân lừng lẫy của Lân quốc lại có bộ dáng đẹp đẽ như vậy.

Ngay cả Cao Thuận cũng sửng sốt, hắn đứng gần xe ngựa nhất, trong xe mơ hồ truyền đến mùi hương xông nhẹ nhàng, làm hắn hơi ngẩn ra, nửa ngày vẫn chưa hồi phục được tinh thần.

Lận Kì Mặc cảm thấy không khí có chút quái dị, hắn híp mắt lạnh lùng nhìn về phía Cao Thuận:“Thế nào? Sao Cao đại nhân lại không lục soát ? Bản tướng quân không rảnh tốn thời gian với các ngươi, các cô nương ở Vân Hồ còn chờ bản tướng quân đó.”

Nghe câu nói ái muội của hắn, Khánh Nhiễm không tự chủ được khẽ động thân thể, bàn tay đang chống đỡ phía sau của Lận Kì Mặc nhất thời siết chặt hơn, nàng khẽ nhíu mày, cắn môi.

Thấy Lận Kì Mặc tức giận, Cao Thuận liền nhanh chóng thu hồi ánh mắt, phân phó thủ hạ tiến lên điều tra, Khánh Nhiễm đột ngột cảm thấy chấn động rung lắc truyền đến dưới thân, hiển nhiên là Cấm vệ quân bắt đầu kiểm tra xung quanh xe ngựa.

“Đại nhân, ngoài phía trong xe, tất cả đều đã kiểm tra hết rồi ạ .”

Cao Thuận gật đầu, hướng về phía trong xe chắp tay cười nói:“Lận tướng quân, ngài có thể đi ra một chút hay không, chỉ cần lục soát trong xe nữa là tướng quân có thể rời cung.”

Hai mày Lận Kì Mặc khoá lại, thân mình lại nhích gần về phía sau, giống như một công tử quần áo lụa là ngang bướng:“Bản tướng quân lười di chuyển, các ngươi muốn lục soát thì tự mình tiến vào đi.”

Thấy Cao Thuận nhíu mày, hắn hừ lạnh một tiếng:“Trong xe ngựa này vừa nhìn một lần đã thấy hết, Cao đại nhân sẽ không nghi ngờ ta ăn trộm đồ trong cung các ngươi chứ?”

Cao Thuận vội vàng lắc đầu cáo lỗi, nhưng tay phải vẫn vung lên, lấy ánh mắt ra hiệu, lập tức liền có một đội Cấm vệ dũng mãnh tiến lên xe.

Trong lòng Lận Kì Mặc nhất thời căng thẳng.

Khánh Nhiễm được hắn che kín ở phía sau, có lụa mỏng che khuất, ánh sáng trong xe cũng rất mờ nhạt, nếu Cấm vệ quân đứng trước xe sẽ không thể phát hiện ra manh mối, nhưng nếu bọn họ lên xe, điều này lại khó nói được .

Mắt thấy đội Cấm vệ đã muốn tiến lên, hắn liền lạnh giọng nói:“Muốn lục soát thì nhanh một chút, không thấy người bản tướng quân bị bẩn phải trở về thay quần áo gấp sao?”

Lúc này Khánh Nhiễm cũng đã kinh hãi, nàng tránh ở phía sau Lận Kì Mặc, tuy dáng người hắn cao ngất, che chắn được hết cho nàng, nhưng nếu Cấm vệ quân bước lên xe, không nói có thấy nàng hay không, chỉ cần nghe mùi máu tươi truyền trong không khí, sẽ phát hiện ra điều bất thường.

Một tiểu binh đã từ từ bước một chân lên thành xe ngựa, nhưng bất chợt vào đúng lúc này, một đội Cấm vệ quân khác đã vội vàng chạy đến.

Người đi đầu mặc áo giáp sáng loá, gương mặt anh tuấn, đây đúng là Cấm quân phó thống lĩnh Trình Anh.

Hắn bước nhanh tiến tới, nhìn về phía Cao Thuận chau mày :“Sao lại thế này?”

“Là Lận tướng quân muốn xuất cung, ty chức chỉ theo quy củ kiểm tra.”

Tên lính muốn bước lên xe thấy Trình Anh tiến tới liền khom người hành lễ, Trình Anh cười bước đến trước xe ngựa:“Nguyên lai là Lận tướng quân, bệ hạ vừa rồi còn hỏi tướng quân, sợ rằng thích khách làm kinh sợ đến ngài, Trình mỗ sẽ lập tức đưa ngài ra cung, tướng quân đi thong thả.”

“Xe ngựa này vừa nhìn liền thấy ngay, còn lục soát cái gì. Tướng quân chính là khách quý của Chiến quốc chúng ta, còn không mau cho đi.” Trình Anh nghiêm khắc quát lên.

Cao Thuận liền nhanh chóng phân phó Cấm vệ quân nhường đường, Lận Kì Mặc khẽ nhìn Trình Anh vuốt cằm, cười nhẹ gật đầu chào hắn.

Tiểu Đông Tử đóng cửa xe, xe ngựa chạy như bay, một chặp đã rời khỏi cửa Trắc Vân.

Đợi đến lúc đi xa một đoạn, Lận Kì Mặc mới thấy có điều không đúng, Khánh Nhiễm ở phía sau nhưng lại không có phản ứng. Hắn khẽ dời người, bước xuống nhuyễn tháp, quay đầu chính lúc thấy mặt mày Khánh Nhiễm tái nhợt, đã hôn mê bất tỉnh.

Thấy gương mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, lông mi theo chuyển động của xe ngựa nhẹ nhàng run run, khuôn mặt nhợt nhạt yên tĩnh, đã không còn biểu tình lạnh lẽo như vừa rồi, hơn vài phần mềm mại của nữ tử.

Tâm hắn thoáng căng thẳng.

Hắn lắc đầu cười khẽ, nhìn về phía tà áo đen nhiễm đầy máu của Khánh Nhiễm, lúc ánh mắt lướt qua đầu tên cắm trên tay nàng thì dừng lại. Nghĩ đến vừa rồi, nàng vừa vào xe đã liều mạng động thủ, hiện nay chỉ vừa thoát khỏi nguy hiểm, tâm thần được buông lỏng đã hôn mê bất tỉnh.

. .

“Nha đầu chết tiệt kia, vẫn không chịu chăm sóc cho bản thân mình, không biết rằng té xỉu trước mặt nam nhân như vậy sẽ chịu thiệt thòi sao .”

Hắn thì thào nói khẽ, đưa tay nhanh chóng cầm vạt áo trước ngực nàng, lớp áo nháy mắt vỡ tan. . .