Vẫn Luôn Thích Em

Chương 43: Bởi vì anh đẹp trai nhất (3)




Bạn bè đứng xung quanh Trình Thành Tử không thể không choáng váng khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Điều này... điều này dường như hoàn toàn khác với những dự định đã bàn với nhau trước đó...

Trong lúc tập luyện cho buổi biểu diễn, thì mọi người đều đồng ý việc một bạn trong lớp ngồi dưới khán đài sẽ lên tặng hoa cho bạn đứng chính giữa trên sân khấu. Nhưng tình huống này...

Hai người dẫn chương trình liếc nhìn nhau, cầm micro nhưng không biết nói gì ngoài việc mỉm cười trên sân khấu.

"Cháu bé tặng bó hoa, xin cháu hãy nán lại sân khấu một chút!" Người dẫn chương trình nam mỉm cười và hỏi thỏ trắng: "Cô bé, tên của cháu là gì vậy?"

"Cháu tên là Đích Bạch! Nhưng mọi người hay gọi cháu bằng cái tên thỏ trắng ạ, là một con thỏ nhỏ nhắn, đáng yêu!" Thỏ trắng ngước nhìn chú dẫn chương trình và trả lời với một giọng lớn.

"À, một cô bé rất thích những chú thỏ trắng nhỏ..."

"Cháu được mọi người gọi là thỏ trắng ạ!"

"Ồ... được rồi, thỏ trắng." Người dẫn chương trình đưa tay ra và lau mồ hôi trên trán và hỏi thỏ trắng: "Tại sao cháu lại tặng hoa cho cậu bạn đánh đàn piano vậy? Chẳng phải cháu nên tặng cho chị nhảy chính của lớp chứ?"

"Bởi vì anh ấy đẹp trai nhất ạ!" Đôi môi hồng của thỏ trắng nhẹ nhàng trả lời rõ ràng: "Nên cháu thích anh ấy nhất!"

"Ồ... hahahaha..."

Toàn bộ khán giả trong khán đàn chợt bật cười.

Đôi má của Trịnh Thành Tử không thể làm gì ngoài việc đỏ hửng lên.

"Ồ... thì ra cháu thấy cậu bạn này đẹp trai nhất nên cháu đã tặng bó hoa cho cậu ấy. Vậy cháu nghĩ chú và cậu bạn mà cháu tặng hoa thì ai đẹp trai hơn?" Người dẫn chương trình hỏi thỏ trắng một cách cố ý.

"Ca ca nước cam của cháu đẹp trai hơn!" Thỏ trắng hét lớn giọng với người dẫn chương trình.

"Ồ... thực sự là những con sóng của sông Dương Tử đã đẩy những con sóng trước đó, những con sóng bị bắn chết trên bãi biển!!" Khuôn mặt của chủ nhà bị đập mạnh xuống sân khấu.

Khán giả không thể không tiếp tục bất ngờ bật cười trước câu trả lời của thỏ trắng.

"Anh chàng đẹp trai đánh đàn piano được tặng hoa, em đang học lớp 4A đúng không?" Người dẫn chương trình đưa micro cho Trịnh Thành Tử và hỏi với một nụ cười.

"Dạ." Trịnh Thành Tử trả lời với giọng nói yếu ớt.

"Em có lời chúc nào muốn gửi tặng mọi người trong khán đài ngày hôm nay nhân dịp thành lập trường cũng như giáng sinh không?"

"Cháu muốn gửi lời chúc đến ban lãnh đạo cũng như các quý thầy cô cũng như các quý phụ huynh, chúc mọi người sẽ có một năm mới thật vui vẻ và hạnh phúc."

"Còn gì nữa không?"

"Chúc cho toàn bộ học sinh trường của chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng để giúp trường phát triển và ngày càng đi lên."

"À... còn gì nữa không?"

"..." Trịnh Thành Tử quay đầu lại và người dẫn chương trình với ánh mắt ngại ngùng. Cậu cầm micro tiếp tục nói: "Em hứa sẽ cố gắng học tập mỗi ngày ạ."

"Hehe...hehe... Cậu bé đúng là một học sinh ngoan ngoãn và lễ phép đúng không quý vị!" Người dẫn chương trình cười hai lần và nhanh chóng lưu lại cảnh đó: "Các em học sinh thân mến, trường của chúng ta là một trong những trường điểm hàng đầu. Bên cạnh việc cố gắng chăm chỉ học tập thì chúng ta cũng cần phải đặt phép lịch sự lên hàng đầu. Vậy nên các em cũng phải học tập cậu bé này nhé, cùng nhau giúp đỡ nhau để học tập mỗi ngày nhé! "

"Vâng ạ!" Các bạn cùng lớp Trịnh Thành Tử đang đứng ở sân khấu đồng thanh hét lên với khuôn mặt rạng rỡ, hào hứng.

"Cảm ơn lớp 4A đã mang đến tất cả mọi người một màn trình diễn, bây giờ chúng ta sẽ đến với..." Người dẫn chương trình mỉm cười và chuẩn bị giới thiệu tiết mục tiếp theo, các bạn biểu diễn lui về phía sau hậu trường.

Trịnh Thành Tử cầm bó hoa bằng một tay, tay còn lại thì cầm tay thỏ trắng, rồi từ từ bước về phía sau.