Vận Mệnh Thế Gia

Chương 133: Đắc tội




Nhắc đến Dung tam nương, mới có người nhìn sang Hạ đại cô nương, Dung tam cô nương có giao hảo với đám tiểu cô nương Hạ phủ, mọi người đều biết nàng ta là ý của Tuý Ông không phải ở rượu (có dụng ý khác), hôm nay rầm rộ như vậy, nhưng Dung tam nương vẫn còn chưa tới, ngược lại là có chút bất thường.

"Đừng nhìn ta, ta có mời nàng ấy, nhưng nàng ấy gần đây chẳng biết tại sao, đặc biệt bận rộn, mời nàng ấy mấy lần, đều nói ở trong cung." Trong ánh mắt Hạ đại cô nương lóe lên tia sáng, "Có lẽ là Dung phi nương nương có thai, nhớ thân nhân trong nhà, cho nên gọi nàng ấy vào cung làm bạn."

Khi mọi người vừa nhắc tới chuyện này, liền trao đổi ánh mắt với nhau.

Tất cả mọi người đều không ngốc, Dung phi có thai, không thể thị tẩm, mà Gia An Đế cho đến hôm nay, cũng không thiên sủng ai, cũng không nạp người mới vào cung.

Tình huống như vậy cũng không bình thường, Tô thị ở bên cạnh cúi thấp đầu, khóe miệng cong thành một đường cong quỷ dị:

"Nghe nói..."

Nàng ta vừa thốt ra khỏi miệng, giọng nói lạnh lùng của Dung tam nương liền truyền vào trong các:

"Ta biết ngay mà, mấy lần không tới đây, các ngươi ngấm ngầm bố trí ta! Còn nói xấu ta cái gì nữa thế?" Dung tam nương vừa nói xong, sắc mặt mọi người tự nhiên là có chút lúng túng, nhưng rất nhanh trên mặt Hạ đại cô nương lại lộ ra nụ cười.

Bên ngoài Dung tam nương chẳng biết đã lên bậc thang từ lúc nào, lúc này đi vòng qua, đứng ở ngoài cửa lạnh lùng nhìn chằm chằm mọi người trong phòng.

"Ai nói ngươi đâu? Có ai dám nói ngươi chứ?"

Hạ đại cô nương đưa tay muốn kéo nàng ta, Dung tam nương "Hừ" một tiếng, nhịn lại nhịn, cuối cùng không có hất tay nàng ta ra, nhưng lúc vào nhà, ánh mắt nhin lướt qua mọi người một cái, rơi lên trên người Phó Minh Hoa, ánh mắt liền ngưng lại, ánh mắt lộ ra vẻ oán hận.

Trong phòng đều nhìn ra được Phó Minh Hoa và Dung tam nương giống như từng có quan hệ, Phó Minh Hoa bị nàng ta ghét bỏ, nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi.

Dung tam nương nếu là người thông minh, dù là hận nàng tận xương, lúc này cũng sẽ không cãi nhau với nàng.

Mà nếu nàng ta ngu như heo, vừa đến đã kiếm chuyện với nàng, thì Phó Minh Hoa cũng không sợ nàng ta.

Nàng ngồi vững vàng, bưng chén trà nhẹ nhàng nhấp mấy ngụm, bầu không khí ở trong các nhất thời có chút cứng ngắc, sau một hồi lâu ánh mắt Dung tam nương dừng lại ở trên người Tô thị:

"Tô cô nương nghe nói gì đó? Không bằng nói ra cho ta cũng nghe một chút, cho nó vui vẻ."

Tô thị bị nàng ta điểm danh, cũng chỉ là nhẹ nhàng cười cười, cúi đầu: "Nghe nói tháng sáu Quý Phi nương nương muốn tổ chức tiệc thưởng sen trong cung, không biết đây là thật hay giả?"

Trong lòng Dung tam nương cảm thấy nàng ta đang nói về mình, nhưng lúc này không có biện pháp xử nàng ta, cuối cùng cũng chỉ có thể hừ một tiếng, vẻ mặt không vui đi về phía chiếc ghế bên cửa sổ, chỗ đó có một vị tiểu cô nương vẻ mặt xấu hổ đang ngồi, nàng ta đứng lên, Dung tam nương không chút khách khí ngồi xuống, ánh mắt liền nhìn mặt sông ở phía xa xa.

Nàng ta liếc mắt một cái liền nhận ra Hạ Nguyên Thận trên thuyền rồng ở đằng xa, trong lòng không khỏi có chút chua xót.

Nếu nàng ta gả cho người khác, sau khi hòa ly cũng sẽ có biện pháp gả cho hắn.

Thế nhưng vấy bẩn thân thể nàng ta chính là đương kim Gia An Đế, nữ nhân Hoàng Thượng đã chạm qua thì ai dám muốn nữa chứ? Cả đời này của nàng ta nhất định là đã vô duyên với Hạ Nguyên Thận.

Nghĩ tới đây, trong lòng Dung tam nương không khỏi sinh ra một cỗ oán khí.

"Phó đại cô nương năm nay mười ba à? Có từng nói chuyện phu gia chưa? Ta có một bà con xa, hôm nay đang làm việc ở Dung phủ, lớn lên tuấn tú lịch sự, mấy năm trước vội vàng thay Dung phủ làm việc, bị trễ nải thời gian, hôm nay hai mươi ba hai mươi bốn còn chưa có hôn phối."

Dung tam nương ngồi ở trước ghế, lúc này cố ý làm Phó Minh Hoa khó chịu, ngay cả Hạ Nguyên Thận cũng không thèm nhìn.

"Phó đại cô nương ý như thế nào?"

Trong các, mọi người nghe xong lời này, lập tức liền cúi đầu.

Tô thị mỉm cười, chờ Phó Minh Hoa trả lời.

Dung tam nương thấy ngứa mắt Phó đại cô nương, lúc nào cũng tính toán muốn hạ nhục nàng, thế nhưng vị Phó đại cô nương này cũng không phải đèn đã cạn dầu.

Lúc trước Thôi Quý phi mạc danh kỳ diệu gọi nàng ta gặp mặt, cũng bảo nàng ta hỗ trợ tính toán Dung tam nương, Tô thị đã biết rõ Phó Minh Hoa cũng không dễ chọc.

Dung tam nương thật buồn cười, đến hôm nay ngay cả bị ai hại cũng không biết, hết lần này tới lần khác còn tóm Phó Minh Hoa không tha.

Người chung quanh cũng không dám lên tiếng, Phó Minh Hoa chỉ cười cười, Dung tam nương dùng hạ nhân đến nhục nhã nàng, muốn khiến nàng mất mặt khóc lóc ỉ ôi.

Đáng tiếc nàng đang lo tìm không ra cơ hội, Dung tam nương lại tự động đưa tới cửa.

Ngụy Mẫn Châu đang ngồi ở phía bên kia cạnh Phó Minh Hoa hơi cong môi một cái, nhưng không lên tiếng, nhìn Dung tam nương tự chọc họa cho mình.

"Ý như thế nào?" Phó Minh Hoa nhướng chân mày, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc: "Ta thấy Dung phi nương nương độc nhất vô nhị, gia huấn Dung thị nhất định rất tốt, không nghĩ tới Dung tam cô nương lại nói ra lời ngu xuẩn như thế."

"Ngươi..." sắc mặt Dung tam nương thay đổi, "phắt" một cái liền đứng bật dậy, hung tợn nhìn chằm chằm vào Phó Minh Hoa.

"Ta nói sai sao? Trong luật của Đại Đường, sĩ thứ không kết hôn, Dung tam nương, ngươi uổng phí cho gương mặt này quá, lễ nghi quy củ lại không biết học từ nơi nào." Phó Minh Hoa cười dịu dàng, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại sắc bén như lưỡi dao, "Ưu điểm trên người Dung phi nương nương không thấy ngươi học được tí xíu nào, mình còn chưa xuất giá, đã muốn làm mai mối cho người khác, trước kia ta xem trọng Dung Gia, không nghĩ tới cô nương con vợ cả Dung Gia, cũng sẽ làm ra hành vi hạ lưu này!"

Dung tam nương bị tức giận đến cả người run rẩy, ở trong các, đám người Hạ đại cô nương không nghĩ tới Phó Minh Hoa lại hoàn toàn không có lý do gì để nén giận cả.

Người Lạc Dương hôm nay mơ hồ đã có tiếng gió truyền ra, nói là Dung tam nương chính là tình nhân của Gia An Đế, thế mà Phó Minh Hoa cũng dám đắc tội nàng ta, lúc này nói chuyện không chút lưu tình.

Tuy rằng biết rõ là Dung tam nương cố ý khiêu khích, nhưng lúc này Phó Minh Hoa phản kích như thế, mọi người cũng đều hoảng sợ.

"Ngươi nói lại lần nữa xem?"

Dung tam nương sắc mặt tái xanh, chỉ vào Phó Minh Hoa nói.

"Có nói tám lần hay mười lần cũng như nhau thôi, Dung tam cô nương thay vì quản hôn nhân đại sự của người khác, không bằng ngươi tự lo cho mình đi, nếu như nhớ không lầm, ngươi còn lớn hơn ta một chút đó."

Phó Minh Hoa mỉm cười nhìn nàng ta, Dung tam nương bị chọc giận, chỉ vào nàng hét lên: "Quỳ xuống!"

"Xì" Phó Minh Hoa không khỏi bật cười.

Đây là lần thứ hai Dung tam nương bảo nàng quỳ xuống rồi, nàng ta tuy là người của Gia An Đế, nhưng lại không danh không phận, thế mà lúc này nàng ta đã bày ra tư thế của sủng phi rồi.

Phó Minh Hoa quay mặt đi, Hạ đại cô nương nhìn thấy tình cảnh như vậy, vội vàng kéo Dung tam nương: "Tam nương, xin bớt giận."

Người đến hôm náy đều là do nàng ta mời đến, nếu gây ra động tĩnh quá lớn, nàng ta cũng xấu mặt.

Dung tam nương vẫn còn tức giận, thật không nghĩ đến tất cả mọi người đều đến hoà giải, không khỏi sinh ra một loại cảm giác tất cả mọi người đều giúp đỡ Phó Minh Hoa.

Nàng ta phẫn nộ phất tay áo đứng dậy: "Các ngươi đều giúp đỡ nàng." Nàng ta dẫn nha hoàn đi ra cửa, lúc ra cửa bước chân ngừng lại một chút, lạnh giọng nói: "Các ngươi sẽ phải hối hận."

"Vậy bây giờ phải làm sao mới được?"

Hạ đại cô nương đuổi theo, những người còn lại đều có chút phát sầu.

Tất cả mọi người đều biết tính cách của Dung tam nương, lúc này không khỏi có chút oán trách Phó Minh Hoa thiếu kiên nhẫn.

Mọi người đều biết Dung tam nương nói như vậy, thì nàng nghe một chút coi như xong, nhưng giờ thì nàng bị Dung tam nương ghi hận cũng không sao, ngược lại làm phiền hà mọi người.